BA TÔI LÀ NAM CHÍNH VĂN KHỞI ĐIỂM

Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến ngơ ngác nhìn.

Thẩm Thanh Nhược theo sát phía sau, nhìn thấy Lạc Thiên Viễn đỡ Lục Hành Sâm đã ngất đi, con ngươi thít chặt, vô thức lui về sau một bước, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ mặt bình tĩnh.

“Sao thế?” Âm cuối của cô hơi run.

Ánh mắt Thẩm Yến chuyển từ Lục Hành Sâm đến trên người Thẩm Thanh Nhược, biểu lộ lo lắng.

Sự hỗn loạn này đã phá vỡ yên tĩnh của màn đêm.

Lạc Thiên Viễn kết luận Lục Hành Sâm có mang lái xe tới, anh cũng không có ý tốt muốn để Lục Hành Sâm ở lại một buổi tối, huống chi một người trưởng thành không tỉnh táo trong trường hợp này là một viên đạn chưa bắn, anh với Thẩm Thanh Nhược đã làm chuẩn bị tốt tâm lý, ngược lại có thể ứng phó, nhưng hai đứa bé thì sao, nhất là Thẩm Yến...

Anh hi vọng có thể giải quyết tốt chuyện này mà tránh ảnh hưởng ít nhất tới bọn trẻ.

Ân oán giữa người lớn với nhau không liên quan tới trẻ nhỏ.

Đầu óc Lạc Thiên Viễn xoay chuyển rất nhanh, đã nghĩ kỹ nên xử lý như thế nào, liền cười trấn an hai đứa bé: “Không có chuyện gì, Thư Nhan, Tiểu Yến, đây là bạn của ba ba, mấy ngày trước mới ăn cơm với nhau xong, chỉ là tửu lượng không tốt lắm, uống nhiều quá liền nổi điên, cũng là lỗi của ba, xế chiều hôm nay gọi điện thoại bảo cậu ta tới đây một chuyến, nào biết được cậu ta lại uống rượu, chậc, mọi người nghỉ ngơi đi, ba đưa cậu ta về nhà trước.”

Thẩm Yến nhìn chằm chằm Lục Hành Sâm đã ngất đi, vẻ mặt nghiêm túc.

Mà Lạc Thư Nhan, sẽ không bao giờ khiến ba ba khó xử, mặc dù cô cũng phát hiện chuyện này không đơn giản như ba ba nói, nhưng cô vẫn gật đầu nói: “Vâng ạ, ba ba mau đi đi!”

Lạc Thiên Viễn nhìn về phía Thẩm Thanh Nhược, trên mặt hiện lên một tia bất đắc dĩ cùng uể oải, “Thanh Nhược, tôi dìu anh ta ra xe trước.”

Lúc này nhịp tim Thẩm Thanh Nhược vẫn chưa dịu lại, chính cô cũng không nghĩ tới chuyện này sẽ xảy ra.

Cũng may Lạc Thiên Viễn đủ quả quyết, đánh ngất Lục Hành Sâm, nếu cô phải nói hết với con trai trước khi bản thân cô chưa chuẩn bị xong tâm lý, cô không làm nổi.

Cô không khỏi thở dài một hơi, gật đầu: “Được.”

Lạc Thiên Viễn có thể chất khỏe mạnh, nhưng không có nghĩa là đìu một Lục Hành Sâm đã ngất đi sẽ nhẹ hơn bao nhiêu, chỉ đỡ ra khỏi vườn hoa của biệt thự, lúc này mới thấy xe ô tô trước cổng.

Lái xe ngủ gật trên xe, đột nhiên ngồi thẳng lên tùy ý nhìn ra ngoài, liền thấy ông chủ được người đỡ ra.

Anh ta kinh ngạc, tranh thủ nhanh chóng xuống xe.

Anh ta là lái xe do bạn của Lục Hành Sâm tìm, nghe hiểu được tiếng phổ thông, nhưng không biết nói, còn tưởng Lạc Thiên Viễn ở vịnh Tinh Nguyệt là thương nhân ở Hồng Kông, liền dùng tiếng Hồng Kông nói: “Tiên sinh, chuyện này là sao?”

Lạc Thiên Viễn cũng nghe hiểu tiếng Hồng Kông, không mấy khi nói, “Anh ta uống say, anh không biết à?”

Lái xe giúp dìu Lục Hành Sâm, cười nói: “Có uống một chút rượu, anh ta báo địa chỉ bảo tôi lái tới, vốn dĩ tôi còn tưởng anh ta ở chỗ này, tiên sinh, anh ta là bạn anh thật à?”

Lạc Thiên Viễn cũng không trả lời thẳng vấn đề này, “Anh ta từ đâu tới, thì trả về đấy đi, nếu không biết ở chỗ naod thì cứ thuê đại một phòng đi.” Nếu như có thể, anh hi vọng Lục Hành Sâm bị ném luôn bên đường, hiện tại Lục Hành Sâm không ra bài theo lẽ thường, làm rối tất cả kế hoạch ban đầu, thật sự rất đau đầu.

Lạc Thiên Viễn ghét bỏ đẩy Lục Hành Sâm ra, để lái xe tự dìu.

Anh lấy từ trong túi ra ít tiền, cầm mấy tờ tiền Hồng Kông đưa cho lái xe, “Chừng này đủ chưa?”

Lái xe nơi nào có thể nhận, vội vàng cười nói: “Tôi biết chỗ Lục tiên sinh ở, không cần đâu.”

Lạc Thiên Viễn lại cười cười, “Cái này cho mua thuốc hút, làm phiền anh chăm sóc con ma men này rồi.”

Nụ cười trên mặt lái xe sâu hơn.

Chỉ cảm thấy vị tiên sinh này càng hiểu cách đối nhân xử thế hơn Lục tiên sinh.

Tiền đương nhiên không nhiều, nhưng lại rất ít khi thấy có người nào bảo cho anh ít tiền mua thuốc hút.

“Cám ơn ông chủ.”

Lạc Thiên Viễn dừng một chút, lại rút một tấm danh thiếp trong ví ra đưa cho anh ta, “Anh ta tới tìm tôi nói chuyện, nhưng uống nhiều quá, chưa nói hết lời đã ngất, đây là danh thiếp của tôi, phía trên có số của tôi, bao giờ anh ta tỉnh lại thì đưa danh thiếp này cho anh ta, thuận tiện nói cho anh ta biết, trong nhà có trẻ con, anh ta gây chuyện lớn như vậy sẽ dọa sợ trẻ nhỏ, có chuyện gì vẫn nên gọi điện thoại hẹn tôi ra ngoài trò chuyện, chuyện công việc không cần phải đến tận nhà tôi nói, trẻ con trong nhà còn nhỏ đâu, công việc vẫn nên ra ngoài nói mới tốt, anh nói xem đúng không?”

Lái xe cũng có con, nghĩ đến Lục Hành Sâm uống nhiều quá, nói không chừng sẽ mượn rượu làm càn, sẽ khiến cho phụ huynh người ta không thoải mái, vẫn là tính tình vị tiên sinh này tốt.

Anh vội nói: “Được, chờ Lục tiên sinh tỉnh lại tôi liền nói với anh ta.”

Lạc Thiên Viễn cười, “Vậy liền làm phiền anh rồi.”

Anh giúp lái xe nâng Lục Hành Sâm lên xe, vừa đưa mắt nhìn lái xe lái xe rời đi, Thẩm Thanh Nhược khoác áo khoác đi từ biệt thự ra, ánh mắt cô lo lắng, ngón tay nắm chặt áo khoác, nói khẽ: “Thật xin lỗi, tôi không biết mọi chuyện sẽ thành thế này.”

Lạc Thiên Viễn quay lại an ủi cô: “Không phải có câu ‘thế sự vô thường’ à?”

Thẩm Thanh Nhược thở dài, trong ánh mắt mơ hồ có cảm xúc đau khổ, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, “Tiếp theo... Bằng những gì tôi biết về anh ta, chắc anh ta sẽ không từ bỏ ý đồ đâu, có lẽ cuối cùng vẫn không thể tránh được chuyện tranh quyền nuôi dưỡng.”

“Vậy cũng là chuyện sau này, vẫn nên giải quyết từng cái một, ví dụ như...” Lạc Thiên Viễn dừng một chút, “Nên giải thích chuyện này với Tiểu Yến thế nào. Chuyện này cô không thể giấu được.”

Thẩm Thanh Nhược cũng đang đau đầu vì chuyện này.

Con trai từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, ngay cả lúc trước bị người trêu chọc là không có ba ba tức đến đỏ bừng mắt vẫn không đi chất vấn cô.

Mà đối với chuyện này cô cũng không phải là một người mẹ tốt, không biết nên giải thích với con ra sao, nên nói dối là ba thằng bé đã qua đời hay nên nói thật cho thằng bé biết, vấn đề khó khăn này đến bây giờ cô vẫn chưa tìm được một đáp án.

Thế là, con trai không hỏi, cô cũng sẽ không nói.

Nhưng Lạc Thiên Viễn nói đúng, chuyện này đã không thể giấu diếm nổi nữa rồi, dù sao cô vẫn phải cho con trai một lời giải thích.

Lạc Thiên Viễn thấy vẻ mặt Thẩm Thanh Nhược lộ vẻ bối rối cùng do dự, trầm ngâm nói: “Trước kia cô quyết định cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Lục, nên có thể trốn tránh, thế nhưng là, hiện tại năng lực của cô càng ngày càng lớn, tương lai chắc chắn sẽ không chỉ dừng lại ở phó chủ quản một chi nhánh công ty tỉnh lẻ, cho dù lần này không đụng phải Lục Hành Sâm, tương lai cũng khônh tránh được.”

Thẩm Thanh Nhược gật đầu: “Tôi biết, tôi không nghĩ là nhanh như vậy, kỳ thật cũng là tâm lý đà điểu(nhát gan, muốn trốn tránh sự thật), luôn có kéo dài thêm một thời gian.”

Lạc Thiên Viễn bật cười, ánh mắt sâu xa, “Bọn nhỏ một ngày một lớn, nhưng tôi cũng hiểu tâm lý này của cô, tựa như tôi chưa từng nghĩ nên nói với Thư Nhan tình huống thật sự của nhà mình thế nào vậy, tôi may mắn hơn cô một chút, tôi còn có thể kéo dài thêm, nhưng cô thì không thể, cô không kéo thêm được nữa.”

Thẩm Thanh Nhược chỉ cười cười, vẻ u sầu trên trán cuối cùng cũng tiêu tan phần nào.

Không phải trước kia cô không có bạn, nhưng từ sau khi cô rời đi, thì không còn liên lạc với mấy người bạn ấy nữa, tình bạn thời niên thiếu luôn rất đơn giản, chủ đề để nói chung cũng có hạn, bây giờ nghĩ lại hình như cũng không sâu đậm như vậy. Mà Lạc Thiên Viễn là người bạn thật sự đầu tiên của cô sau khi cô trở thanh Thẩm Thanh Nhược, tình bạn này cô vẫn luôn ở phía “Được nhờ”, kiểu gì anh cũng sẽ giúp cô, cô hay nói, không có Lạc Thiên Viễn thì sẽ không có cô của hôm nay, lời này là thật, những năm gần đây, người mà cô cảm kích nhất chính là anh.

Hiện tại cũng bởi vì có Lạc Thiên Viễn hỗ trợ, cô mới không còn sợ hãi, nhưng cô nghĩ, cô không thể vĩnh viễn ỷ lại sự che chở của Lạc Thiên Viễn, như vậy quá ích kỷ, cô nhất định phải nhanh chóng độc lập. Cô với Lục Hành Sâm hơn mười năm không gặp, lúc trước cô không hiểu nổi anh, hiện tại cũng vậy, nhưng có một thứ vẫn không đổi, hôm nay anh hành động như vậy có nghĩa là anh vẫn còn bốc đồng.

Nếu như anh ta hiểu nhầm cô với Lạc Thiên Viễn có gì đấy, hoặc là tra được mấy năm trước Lạc Thiên Viễn hỗ trợ, mới không khiến cấp dưới của anh ta không tìm thấy cô, với tính cách của Lục Hành Sâm, có thể sẽ giận chó đánh mèo, cũng có khả năng làm ra một số chuyện bất lợi cho Lạc Thiên Viễn.

Cô phải suy nghĩ thật kỹ, nên làm như thế nào, mới có thể để cho cha con nhà họ Lạc tránh được những phiền phức mà họ không nến gặp phải.

Đây mới là chuyện cô cần phải làm vào hiện tại, mà không phải mãi u mê trong ân oán tình cảm



Lúc hai người lớn ở bên ngoài nói chuyện trời đất, trong phòng khách biệt thự yên tĩnh đến đáng sợ, Lạc Thư Nhan đã tắt TV đi, cô ôm gối ôm trầm tư suy nghĩ, Thẩm Yến ở bên cạnh hình như cũng đang tự hỏi gì đó, hai người đều không lên tiếng.

Không biết có phải do mơ thấy quyển tiểu thuyết kia không, Lạc Thư Nhan không thể không ghép chuyện tối nay vào kịch bản kia.

Người uống rượu say vừa nãy, còn nói ba ba của cô là chú ấy, chính là chú mà ngày hôm đó cô gặp ở cửa nhà hàng.

Cô chắc chắn mình là con gái ruột của ba ba, vậy vì sao lại chú ấy lại nói như vậy?

Nhận lầm người, hay thật sự đang mượn rượu làm càn?

Lạc Thư Nhan cẩn thận nhớ lại chuyện xảy ra hôm đó ở khách sạn, cô cau mày, đột nhiên nhớ tới một chuyện nhỏ.

Lúc ấy hình như chú kia muốn đưa tay ra chạm vào cô!

Thế nhưng hình như chú ấy không muốn chạm vào cô!

Lạc Thư Nhan vô phức đưa tay lên vuốt tóc, vừa lúc ngón tay đụng phải kẹp tóc cô đeo mấy ngày nay, cô đụng đến liền dừng lại, trong lòng tự nhiên xuất hiện một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi!

Có phải là chú kia nhìn kẹp tóc của cô không? Kẹp tóc của cô là do cô Thẩm tặng, trước đó cô Thẩm có nói, viên melody kia được người nhà tặng lúc còn trẻ... Vậy có phải do chú kia thấy viên ngọc đó nên mới kỳ quái như vậy không?

Nếu như suy đoán này là thật, vậy chú đấy có quan hệ gì với cô Thẩm?

Lạc Thư Nhan bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Yến.

Đúng, mấy ngày ở khách sạn cô đều ở chung với cô Thẩm, người không biết chuyện sẽ dễ hiểu nhầm hai cô cháu là mẹ con, vậy có lẽ chú kia đã hiểu nhầm chăng?

Kỳ thật, mới đến đây thôi, Lạc Thư Nhan đều biết đây chỉ là suy đoán của mình, nhưng lại không thể rút ra bất kỳ bằng chứng nào.

Thẩm Yến phát hiện ánh mắt Lạc Thư Nhan, liền nhìn về phía cô, giọng nhàn nhạt: “Nhìn mình làm gì?”

Vẻ mặt Lạc Thư Nhan đau khổ, “Mình phát hiện một chuyện, nhưng mình không biết nên hay không nên nói, bởi vì mình cũng không biết suy đoán này của mình có đúng không nữa.”

Thẩm Yến: “Mình có chuyện gì đều nói cho cậu nghe.”

Lạc Thư Nhan nghe vậy mới giật mình.

Hoàn toàn chính xác, giữa cô với Thẩm Yến không nên có bí mật gì, Thẩm Yến phát hiện cái gì cũng biết nói với cô, cô cũng không thể biết mà giấu cậu được.

Với lại cô chỉ nói lại suy đoán của mình thôi.

Vẻ mặt Lạc Thư Nhan nghiêm túc nhìn hắn: “Thẩm Yến, cậu nhớ hôm đấy ở cửa khách sạn không, lúc ấy cậu nói chú kia giống biến thái, mình cảm thấy không giống, hiện tại nhớ lại, hình như chú ấy muốn chạm vào kẹp tóc của mình, chính là cái này...” Cô lấy kẹp tóc đưa cho Thẩm Yến, “Đây là quà sinh nhật cô Thẩm cho mình, cô Thẩm nói hạt ngọc này là do người nhà tặng lúc còn nhỏ, cậu nghĩ xem có phải vì hạt ngọc này mà chú kia mới vậy không?”

Vẻ mặt Thẩm Yến nặng nề, không nói gì.

Lạc Thư Nhan nói tiếp: “Mà hình như chú ấy hiểu nhầm mình là con gái chú í, mình lại ở chung phòng với cô Thẩm, ở bên ngoài ở khách sạn cũng thế, ngay cả lễ tân cũng tưởng bọn mình là mẹ con... Cho nên, mình đang nghĩ, có phải chú ấy biết cô Thẩm không, có phải trước kia của cô Thẩm không...”

“Chú ấy vừa nãy nói cái gì mà không phải chú, mà là cha mình... Vì sao chú ấy lại nói như vậy?” Lạc Thư Nhan vội vàng bổ sung, “Mình khẳng định mình là con gái ruột của cha mình, điểm ấy mọi người đều biết!”

Thẩm Yến nhìn cô, không khỏi siết chặt nắm tay nhỏ.

Cậu đã rõ Lạc Thư Nhan có ý gì.

***

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi