BA TÔI LÀ NAM CHÍNH VĂN KHỞI ĐIỂM

Lạc Thiên Viễn lái xe tới khách sạn, lúc đi đến phòng ăn thì nhìn thấy quản lý khách sạn đứng ngoài cửa, giống như đang chờ người nào đấy. Anh chần chờ một chút, đi lên trước, quản lý nhìn thấy anh lập tức vội vàng tiến lên đón, giọng cung kính nói: “Ngài là Lạc tiên sinh ạ? Lục tổng đang chờ ngài.”

Lục Hành Sâm đã chi một số tiền bao toàn bộ phòng ăn trong khách sạn, Lạc Thiên Viễn được quản lý dẫn vào phòng ăn, nhìn thấy Lục Hành Sâm mặc âu phục ngồi vị trí cạnh cửa sổ.

Đây không phải lần đầu tiên Lục Hành Sâm thấy Lạc Thiên Viễn, mấy lần trước anh chưa từng quan sát kỹ người đàn ông này.

Đứng từ góc độ một người đàn ông, Lạc Thiên Viễn này hoàn toàn không có chỗ nào sai sót, nếu như không quen nhau bằng phương thức này, nếu như không có nguồn gốc như vậy, Lục Hành Sâm sẽ tán thưởng loại người này nhưng bây giờ tình huống đã định bọn họ không thể thành bạn, chỉ có thể là kẻ địch.

Lục Hành Sâm không muốn mất tôn nghiêm trước mặt kẻ địch, hàm dưới căng cứng. Anh ta vừa ra đời chính là thiên chi kiêu tử, gia thế tốt, tướng mạo tốt, không có gì bất lợi, thế mà đời này lại vấp ngã trước chuyện tình cảm. Năm tháng như phá lệ yêu thương những người như này, anh ta mặc âu phục màu đậm, nhìn thành thục ổn trọng, trầm ổn hơn so với lúc hai mươi tuổi, so hơn những người cùng ba mươi tuổi thì nhiều hơn một phần quý khí.

Lạc Thiên Viễn không mặc quy củ như Lục Hành Sâm, anh chỉ mặc một cái áo thun màu xám với quần thường. Đối mặt với dạng người như Lục Hành Sâm anh càng thêm một phần bình tĩnh thoải mái. Chí ít trên phương diện khí chất cũng không thua bởi Lục Hành Sâm, ngược lại rơi vào trạng thái một người căng thẳng, một người nhẹ nhõm tự tại.

“Xin chào Lục tổng, tôi nghĩ tôi không cần phải tự giới thiệu nữa đâu nhỉ.” Lạc Thiên Viễn ngồi xuống, đưa tay nhìn thời gian, “Xin lỗi, tôi không có quá nhiều thời gian, tôi còn phải về nhà ăn trưa với con gái, cho nên nếu anh có vấn đề gì có thể trực tiếp hỏi.”

Lục Hành Sâm vốn đã bình tĩnh lại, nghe thấy lời này, bỗng nhiên nhìn về phía anh, nếu như ánh mắt có thể giết người, Lạc Thiên Viễn đã đầu thai một lần nữa.

Đôi mắt sau cặp kính gọng vàng trầm xuống, Lục Hành Sâm lạnh lùng nói: “Con gái anh? Lạc tiên sinh hình như hơi quen quá rồi.”

Lạc Thiên Viễn cười.

Anh giống như nghe thấy chuyện nào đấy rất buồn cười. Lúc đầu là cười nhẹ, sau thật sự nhịn không được, tiếng cười lớn hơn chút, nhưng lại cảm thấy thế này không quá lễ phép, anh đưa nắm tay lên môi che đậy, ho nhẹ một tiếng, trước khi Lục Hành Sâm muốn nổi bão, hời hợt nói: “Lục tổng, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, Thư Nhan là con gái ruột của tôi, Thanh Nhược thực sự sinh một đứa bé, nhưng không phải Thư Nhan, mà là Tiểu Yến, một bé trai.”

Đầu óc Lục Hành Sâm trống rỗng trong nháy mắt đó.

Anh tưởng mình nghe lầm, kinh ngạc nhìn về phía Lạc Thiên Viễn.

Lạc Thiên Viễn nói tiếp: “Tôi với Thanh Nhược cũng không phải loại quan hệ như anh nghĩ, chắc anh cũng tìm người đi điều tra rồi. Mấy năm trước tôi cho Thanh Nhược thuê phòng, cô ấy giúp tôi chăm sóc con gái, tôi giới thiệu công việc cho cô ấy, hai người chúng tôi là bạn bè. Nếu như anh không tin loại hình thức bạn bè này, vậy thì...” Anh dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía Lục Hành Sâm trở nên lăng lệ nghiêm túc, “Anh cũng có thể coi như tôi với cô ấy là người nhà đi.”

Quả thật Lục Hành Sâm có tìm người điều tra, nhưng kết quả còn chưa có, liên quan tới quan hệ giữa cô với Lạc Thiên Viễn anh cũng chỉ đoán ra dựa trên ảnh chụp.

Đều là đàn ông, kỳ thật Lục Hành Sâm đã tin tưởng lời Lạc Thiên Viễn nói.

Chỉ là anh vẫn mãi chưa tỉnh táo lại, bởi vì Lạc Thiên Viễn nói Thẩm Thấm thực sự sinh một đứa bé, nhưng không phải con gái như anh nghĩ mà là một đứa con trai.

Anh đột nhiên nhớ tới, đứa bé nhìn anh với ánh mắt đề phòng ở cửa khách sạn ngày hôm đó…là con anh sao?

Lục Hành Sâm trầm mặc, cuối cùng hỏi: “Cô ấy* không muốn gặp tôi sao?” (trung quốc khi gọi không xưng rõ cô, tôi, anh cậu như mình nhoa)

Vốn cho lần gặp mặt này là giữa hai người đàn ông, hoặc là anh ta thấy máu, hoặc là Lạc Thiên Viễn thấy máu, không nghĩ tới có thể bình thản như vậy.

Lạc Thiên Viễn hỏi ngược lại anh: “Anh hỏi Thanh Nhược, hay Tiểu Yến?”

Lục Hành Sâm đau khổ nhắm mắt, “Hôm qua không phải tôi cố ý.”

“Thật sao?” Lạc Thiên Viễn cười nhạt một tiếng, hiển nhiên cũng không thèm để ý lời này của anh: “Tiểu Yến hiện tại cũng đã biết rồi, anh không nên tới trước khi hiểu rõ mọi chuyện, bọn nhỏ đều rất sợ hãi. Về phần Thanh Nhược, tôi muốn đợi anh tỉnh táo lại, chờ khi anh tra được những chuyện kia thì hai người gặp lại cũng không muộn.”

...

Sau khi nói hết những chuyện nên nói, Lạc Thiên Viễn cũng không muốn ở lại tiếp tục nói nhảm với Lục Hành Sâm.

Kỳ thật đối mặt với loại đàn ông này, trong lòng Lạc Thiên Viễn rất khinh thường, sở dĩ anh còn có thể ngồi xuống nói mấy câu như vậy, chẳng qua là vì Lục Hành Sâm là chồng cũ Thẩm Thanh Nhược, cũng là cha ruột của Thẩm Yến.

Sau khi Lạc Thiên Viễn đi về, Lục Hành Sâm ngồi yên trong phòng ăn rất lâu rất lâu, lâu đến mức sắp thành một pho tượng.

Mất mà có lại là thứ tốt nhất trong cuộc sống, nhưng giờ phút này, Lục Hành Sâm mới phát hiện, tất cả mọi thứ đều bị anh phá hỏng.



Trước khi Lạc Thiên Viễn trở về, Thẩm Thanh Nhược làm salad hoa quả cho hai đứa bé, bên trong phòng khách sáng tỏ rộng rãi, lúc Thẩm Thanh Nhược đưa cho Thẩm Yến cái dĩa nhỏ, cô nói với giọng hoài niệm: “Hồi nhỏ mẹ rất thích ăn salad hoa quả, khi đó trong nước không mua được loại trái cây này, bà nội của mẹ đã sai người ra nước ngoài mua, chớp mắt cái đã đi qua hai mươi năm rồi.”

Thẩm Yến sững sờ.

Lạc Thư Nhan cũng nhìn về phía cô.

Mặc dù biết cô Thẩm muốn kể chuyện này cho họ, nhưng thật sự đến lúc này cô lại hi vọng thời gian có thể quay trở lại, trở lại lúc họ ở Ninh Thành hay Xích Thành.

Chí ít cô Thẩm với Thẩm Yến cũng không cần đối diện với mấy chuyện này.

Thẩm Thanh Nhược ngồi một mình trên ghế sofa bên cạnh bọn nhỏ, khoác áo choàng trên chân. Cô đã hơn ba mươi tuổi nhưng nhìn vẫn còn trẻ như vậy, vẫn ôn nhu như thế.

Ánh mắt cô nhu hòa nhìn Thẩm Yến, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Yến, thật ra chuyện liên quan tới ba con mẹ đã muốn nói với con từ rất lâu, nhưng mẹ lại sợ con trách mẹ, lại càng sợ con bắt mẹ trả lại con cho cha con, cho nên mẹ mới không nhắc tới. Từ nhỏ con đã hiểu chuyện, cho dù hiếu kỳ cũng sẽ không hỏi mẹ, vì vậy mẹ không biết nên nói thế nào, nên bắt đầu nói từ đâu. Hiện tại ý nghĩ của mẹ cũng không quá rõ ràng, vậy thì bắt đầu nói từ nhà mẹ đi.”

Tổ tiên nhà họ Thẩm có mấy trạng nguyên với quan to, là thế gia chân chính. Về sau đến thế hệ của ông nội Thẩm Thanh Nhược, ông cảm thấy hứng thú với kinh doanh, ông rất tinh mắt trên phương diện kinh doanh này, lại thêm có một người bạn ở nước ngoài, nhờ đó mà sau này có tài sản hùng hậu.

Chỉ là, hình như những gia tộc như này không thể thoát khỏi một lời nguyền: đời trước quá mạnh, đời sau sẽ yếu đi. Cũng may ông nội Thẩm Thanh Nhược chỉ cần đời sau có thể giữ vững tài sản là đủ rồi, nhưng nào biết cha chú Thẩm Thanh Nhược lại là người có tính cách ưa mạo hiểm, vào lúc ông nội đến tuổi già, mấy anh em họ đã có ý định của riêng mình, cũng có lý do khách quan, ngược lại khiến cho gia tộc cường thịnh ngày xưa càng ngày càng suy yếu.

Nhà họ Lục là một ngoại lệ, ông nội Lục là bạn tốt của ông nội Thẩm, hai người lúc còn trẻ đã từng vào sinh ra tử cứu nhau, sau này cuối cùng cũng đến thời hòa bình liền đặt hôn ước, khiến hai nhà thân càng thêm thân. Không giống tình huống nhà họ Thẩm, con trai của ông nội Lục rất có tương lai, quan hệ gia đình cũng tương đối đơn giản, thế là cũng càng ngày càng tốt.

“Thời đại đó, nhất là gia đình bọn mẹ lại hư vậy, trên cơ bản đều do bố mẹ sắp xếp.” Thẩm Thanh Nhược cười cười, “Rất nhiều năm trước đề cử tự do yêu đương là rất có lý, Tiểu Yến, mẹ với cha con không có cơ sở tình cảm, tính cách không hợp, bọn mẹ khi đó có cãi nhau, đương nhiên một đoạn hôn nhân đi đến tình trạng như vậy. Không phải một người sai, mẹ cũng có lỗi. Lúc ấy mẹ của mẹ cũng chính là bà ngoại của con bị ung thư, không bao lâu liền qua đời, mẹ nản lòng thoái chí, suy nghĩ kỹ một chút, khi đó do mẹ quá yếu đuối, không có năng lực chống lại phong kiến, không muốn mang trên lưng trách nhiệm gia tộc, liền muốn ra ngoài một chút, nào biết được lần đi này đã hơn chục năm.”

Thẩm Thanh Nhược hời hợt nói ra mấy đoạn quá khứ kia.

Cô đã giảm bớt đi rất nhiều chi tiết, gần như đều không trách cứ gì Lục Hành Sâm.

Nhưng Lạc Thư Nhan lại biết quá khứ của cô Thẩm trong quyển tiểu thuyết mà cô mơ thấy kia, tình huống thật sự không hề giống như cô Thẩm kể!

Ba Thẩm Yến ích kỷ lại bá đạo, còn rất buồn cười, đối xử rất tệ với cô Thẩm. Lúc ấy cô Thẩm đã phải đối mặt với nỗi đau mất mẹ, thỉnh thoảng còn bị nữ phụ độc ác đến khiêu khích, ở nhà bị mẹ chồng bắt bẻ gây sự, chồng lại đối xử với cô lạnh nhạt. Những người này không có một ai tốt, tất cả đều bắt nạt cô ấy!

Lạc Thư Nhan cực kỳ khổ sở.

Người tốt như cô Thẩm, tại sao lại bắt nạt cô ấy?

Cô bắt đầu chán ghét ông chú kia.

Sở dĩ Thẩm Thanh Nhược không nói Lục Hành Sâm không sai, không phải do trong lòng cô còn ảo tưởng tình cảm của người này, cô chỉ không muốn tranh cãi giữa người lớn ảnh hưởng tới con trẻ.

Cô không muốn con trai của cô học được cách hận thù.

Người khác đối với cô mà nói là râu ria, cô chỉ để ý con của mình, khiến thằng bé hận Lục Hành Sâm thì có ý nghĩa gì đâu? Chuyện giữa người lớn với nhau, người lớn làm sai, vốn là không nên để con trẻ phải gánh chịu hậu quả, cô chỉ hi vọng con trai mỗi ngày vui vẻ hạnh phúc, vậy là đủ.

...

Thẩm Yến chỉ đỏ vành mắt hỏi ma ma: “Ông ấy đối xử với mẹ không tốt, đúng không?”

Thẩm Thanh Nhược không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, cô suy nghĩ rồi trả lời: “Cuộc hôn nhân kia, cha con cũng là thân bất do kỷ.”

Thẩm Yến cố nén nước mắt.

Lần nói chuyện này, Thẩm Thanh Nhược nói hết mọi chuyện cần nói, ngoại trừ những chuyện cô đã trải qua trong cuộc hôn nhân kia, những thứ liên quan tới tổn thương kia đều bị cô bỏ qua. Đối với cô mà nói, đó không phải là buông bỏ, mà là không quan trọng, cho nên mới có thể bình tĩnh kể lại thậm chí còn châm chọc chính mình. Điều mà cô không nghĩ tới, một Thẩm Thấm suốt hai năm rời đi đi đều khóc lóc mỗi khi nhớ tới Lục Hành Sâm, giờ lòng như mặt hồ, tựa như rút ra từ chính bản thân, thật giống như Thẩm Thấm thật sự đã chết.

Hiện tại, cô chỉ muốn nói cho Thẩm Thấm mỗi đêm đều khóc thút thít kia biết tất cả mọi thứ đã tốt hơn rồi..

Lạc Thư Nhan đau lòng cho Thẩm Yến, cũng đau lòng cho Thẩm Thanh Nhược. Cô không muốn Thẩm Yến hỏi thêm câu nào, cũng may Thẩm Thanh Nhược phải đi chuẩn bị cơm trưa. Mưa đã ngừng, Lạc Thư Nhan dẫn Thẩm Yến ra bể bơi phía sau biệt thự, hai người ngồi bên mép bể bơi.

Không khí sau cơn mưa thoảng mùi hương cỏ xanh thanh mát.

“Cậu đang đau lòng à?” Lạc Thư Nhan hỏi cậu.

Thẩm Yến mấp máy môi, hai người cách nhau rất gần, cậu nhẹ nhàng gật đầu.

Hốc mắt Lạc Thư Nhan nóng lên, lại cúi đầu xuống, “Vậy cậu định làm gì?”

Cô đã không còn liên hẹ cậu với “Thẩm Yến” trong nguyên tác nữa, họ họ là hai người khác nhau.

Cô nghĩ, cho dù quyết định của Thẩm Yến là gì thì cô đều sẽ ủng hộ cậu, tựa như bất kể cô có làm gì thì cậu cũng sẽ đứng sau cổ vũ vậy.

Thẩm Yến nhìn cô, “Chú Lạc nói, mình phải tự nhìn, tự nghe, tự ra quyết định, ai cũng không thể cưỡng ép mình.”

Lạc Thư Nhan: “Đương nhiên, ai cũng không thể ép buộc cậu!”

“Mẹ mình có tha thứ cho người kia không là chuyện của bà ấy, mình mặc kệ.” Ánh mắt Thẩm Yến kiên định, “Dù cho có một ngày mẹ mình tha thứ cho người kia, nhưng nếu trong lòng mình cảm thấy ông ấy vẫn không xứng làm cha, mình cũng sẽ không nhận ông ấy, trừ phi mình cảm thấy ông ấy có thể làm một người cha như chú Lạc, làm mình tâm phục khẩu phục, đến lúc đó, ông ấy mới là cha mình!”

Nếu như không có biện pháp khiến cậu tâm phục khẩu phục, cho dù có quan hệ máu mủ, người kia trên pháp luật là cha cậu thì cậu cũng không thừa nhận.

Lạc Thư Nhan sửng sốt, sau khi tỉnh táo lại cũng gật đầu nghiêm túc, “Được! Nếu như ông ấy đối với cậu không tốt, chúng ta cũng không cần quan tâm đến ông ta!”

Thẩm Yến nhìn lên bầu trời, lại thu tầm mắt nhìn chằm chằm Lạc Thư Nhan, cậu nói từng câu từng chữ: “Lạc Thư Nhan, mình sẽ không bao giờ trở thành người như vậy.”

Lạc Thư Nhan dùng sức gật đầu, “Ừm, cậu chắc chắn sẽ không thành người như vậy, nếu như cậu trở thành như thế, mình cũng không để ý tới cậu.”

Đã hẹn, sau này lớn lên ai cũng không được trở thành người như vậy.



Sau khi Lạc Thiên Viễn về đến nhà, anh thuật lại đoạn đối thoại giữa anh với Lục Hành Sâm cho Thẩm Thanh Nhược nghe.

Lạc Thiên Viễn cũng không nhịn được cảm khái: “Trước kia tưởng anh ta là người nông nổi, nếu không sao có thể xông đến vịnh Tinh Nguyệt khi không biết rõ tình huống được, còn nói với Thư Nhan câu nói như thế. Hôm nay tôi nói chuyện với anh ta một chút, anh ta còn có thể nghe lọt, cũng tin giải thích của tôi với anh ta. Tôi nói với anh ta, chờ đến khi nào anh ta biết rõ những năm qua cô sống thế nào, chờ đến khi tỉnh táo lại hai người mới gặp mặt nói chuyện.”

Vốn dĩ Lạc Thiên Viễn còn tưởng sẽ phải mất chút sức lực mới có thể giải thích rõ ràng với Lục Hành Sâm, không ngờ thời gian thực tế ngắn hơn anh nghĩ rất nhiều.

Suy nghĩ kỹ lại cũng đúng, dù sao Lục Hành Sâm nắm quyền tập đoàn Thịnh Viễn nhiều năm như vậy, cho dù bị cảm xúc nhất thời khống chế, anh ta cũng sẽ không làm ra chuyện gì quá giới hạn.

Thẩm Thanh Nhược cười, “Thật sự anh ấy rất nông nổi, lúc còn trẻ tính tình cũng rất táo bạo. Thiên Viễn, may mắn mà có anh, nếu như tôi trực tiếp chạm mặt với anh ấy có lẽ sẽ không thuận lợi như vậy.”

Chuyện vốn nên nghiêng trời lệch đất, như cơn bão dữ dội ở Hồng Kông một thời gian trước, nhưng bởi vì có thủ đoạn khéo đưa đẩy của Lạc Thiên Viễn, nên chuyện này còn bình tĩnh hơn cả tưởng tượng của Thẩm Thanh Nhược. Nếu như là cô gặp trực tiếp Lục Hành Sâm, mặc dù giờ phút này cô sẽ không mất đi lý trí vì anh nữa, nhưng dù sao cũng là người trong cuộc khó tránh khỏi sẽ phải dây dưa đôi chút.

Hiện tại Thẩm Thanh Nhược chỉ muốn trôi qua một cuộc sống yên bình thôi.

Thẩm Yến với Lạc Thư Nhan đã là học sinh năm nhất cấp hai rồi, bọn nó đều rất hiểu chuyện, cho dù có biết sự thật khiến người khiếp sợ này, lúc ngồi trên bàn cơm ăn cơm, hai đứa đều ăn ý không có nói chuyện này, giống y như lúc trước khi ở Xích Thành.

Hai người lớn hai đứa bé bình tĩnh ấm áp ăn bữa tối.

Lạc Thiên Viễn nhân lúc Thẩm Thanh Nhược thu dọn bát đũa, nói với hai đứa nhỏ: “Ngày mai sẽ đi công viên Hải Dương chơi, chú Tống cũng đi, gần đây chú ấy kiếm được không ít lợi nhuận, hai đứa có thể nhân lúc chú ấy nghỉ ngơi, muốn ăn gì thì cứ nói không cần khách sáo, chú ấy nói chú ấy mời.”

Lạc Thư Nhan luôn rất ủng hộ, reo hò một tiếng: “Vậy thì tốt quá!”

Bất kể là Lạc Thiên Viễn hay Lạc Thư Nhan đều có chung một suy nghĩ: hi vọng có thể giảm càng nhiều ảnh hưởng của chuyện này tới Thẩm Thanh Nhược với Thẩm Yến.

Buổi tối, Lạc Thư Nhan nằm trên giường không ngủ được, bởi vì cô đột nhiên nghĩ đến hai vấn đề rất quan trọng ——

Thứ nhất, chủ điện thoại mà cô nhặt được có quan hệ thế nào với chú Lục?

Nếu như cô nhớ không lầm, bề ngoài cô kia rất giống cô Thẩm, hai người còn lôi lôi kéo kéo!

Họ Lục kia chắc sẽ không tìm thế thân như trong mấy bộ phim truyền hình máu chó độc ác đâu nhỉ?

Từ khi xác định cô Thẩm chính là nữ chính Thẩm Thấm trong cuốn tiểu thuyết mà cô mơ thấy kia, Lạc Thư Nhan lại nghĩ đến Lục Hành Sâm, không còn gọi là chú kia nữa mà gọi là họ Lục.

Cô kiên quyết đứng cùng mặt trận với cô Thẩm, phàm là người từng bắt nạt cô Thẩm, đều là người cô ghét.

Thứ hai, nếu họ Lục hiện tại đã biết Thẩm Yến là con của ông ta, liệu ông ta có cướp Thẩm Yến về không?

Nghĩ tới chỗ này, Lạc Thư Nhan bật dậy như lật đật.

Nhà họ Lục có quyền thế, nếu như muốn tranh quyền nuôi Thẩm Yến, chắc sẽ rất dễ nhỉ?

Trong phim truyền hình đều nói, nhà có tiền đều đặc biệt coi trọng dòng dõi, nhất là con trai!

Lạc Thư Nhan không phải là loại người biết chuyện quan trọng của đối phương nhưng lại giấu diếm, vấn đề thứ nhất cô sẽ nói hết tất cả cho cô Thẩm nghe, không thể để cô Thẩm mơ mơ màng màng.

Vậy vấn đề thứ hai thì sao?

Lạc Thư Nhan không biết Thẩm Yến có muốn về nhà họ Lục không, thật sự rất tò mò, xuống giường lấy cốc nước trên bàn, đi đến bên tường, dùng sức gõ gõ.

Trước đó Thẩm Yến nghiên cứu ra ám hiệu chỉ có hai người bọn họ mới hiểu.

Khi đó cô còn cười bảo cậu ngây thơ...

—— có đó không? Có đó không?

Thẩm Yến cũng không ngủ được, kể từ khi biết ba mình còn sống hơn nữa lại có bộ dạng như vậy, hai ngày này cậu mất ngủ, đang suy nghĩ gì đó, đột nhiên nghe thấy có người gõ tường. Cậu vểnh tai lên nghe, liền biết là Lạc Thư Nhan đang truyền ám hiệu cho cậu.

Cô hỏi cậu có ở đó không, giờ này cậu không ở trong phòng thì còn đi đâu được?

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng cậu vẫn xuống giường tìm được đồ vật thích hợp, đáp lại cô ——

có ở.

Lạc Thư Nhan: 【Ra đây đi.】

Thẩm Yến: 【Ồ.】

Không đầy một phút sau, Lạc Thư Nhan cùng Thẩm Yến lặng lẽ mở cửa, gặp nhau ở cửa ra vào.

Lạc Thư Nhan nhỏ giọng nói: “Chúng ta xuống tầng uống nước cam đi.”

Thẩm Yến: “Được.”

Hai người nhẹ chân nhẹ tay xuống lầu, mở ra tủ lạnh tìm được nước cam, mỗi người một cốc ngồi trên ghế sofa.

Lạc Thư Nhan cầm cốc, miệng nhỏ uống một ngụm nước cam, nhìn về phía Thẩm Yến, nhẹ giọng hỏi: “Nghe cô Thẩm nói có vẻ như cha cậu rất có tiền, nếu như họ muốn đón cậu về thì sao?”

Thẩm Yến lườm cô một cái: “Với mình mà nói, chỉ có Ninh Thành với Xích Thành mới là nhà mình.”

Lạc Thư Nhan: “Thế nhưng mà...”

Thẩm Yến ngắt lời cô, cậu nhìn cô chăm chú, hỏi: “Cậu hi vọng mình về bên kia à?”

Lạc Thư Nhan lắc đầu, “Mình không muốn.”

Thẩm Yến cười, “Vậy mình không về.”

“Thế nhưng mà, nhà họ Lục rất có tiền, cậu về là có thể ở trong nhà lớn, ngồi xe con sang trọng, có thể có rất rất nhiều thứ, có thể vào trường học rất rất tốt. Cậu sẽ sống rất tốt.” Đây cũng là chỗ khiến Lạc Thư Nhan phân vân, dù hiện tại cô cũng còn nhỏ, nhưng cô đã biết khác biệt đẳng cấp là gì, nếu như Thẩm Yến về nhà họ Lục, vậy tương lai cậu sẽ rất tốt! Là cái tốt mà người khác không tưởng tượng nổi!

Thẩm Yến lạnh nhạt nói: “Vậy thì thế nào. Tốt hay không tốt đều là quyết định của mình, người khác cảm thấy tốt nhưng mình không cảm thấy tốt. Mình muốn ở bên cạnh mẹ, mình muốn thi vào Thanh Hoa với cậu, chỉ cần mình nghĩ tốt là được.”

Lạc Thư Nhan nghe vậy trong lòng rất cảm động, “Đúng vậy, cậu nói đúng, chỉ có cậu nói mới tính, người ngoài nói không được tính.”

Hai người lúc nói lúc không, chuẩn bị trở về phòng, lúc lên cầu thang, Thẩm Yến nhắc nhở cô, “Uống nước cam xong về phòng nhớ đánh răng, răng mới khỏe được.”

Lạc Thư Nhan cười cậu, “Đương nhiên mình biết. Cậu cũng thế, phải đánh răng.”

Vấn đề thứ hai này Lạc Thư Nhan cảm thấy đã giải quyết tốt.

Vậy vấn đề thứ nhất thì sao, quan hệ của họ Lục với cô kia là sao? Dù sao ngày mai cô nhất định sẽ nói cho cô Thẩm nghe.



Ngày thứ hai, Tống Tiền Tiến liền lái xe tới đón bọn họ đi công viên Hải Dương.

Hôm qua có mưa, hôm nay thời tiết lại rất tốt, mới tám chín giờ sáng mặt trời đã lên cao, có vẻ hôm nay là một ngày nắng.

Thẩm Thanh Nhược xoa kem chống nắng lên phần da bị lộ ra ngoài cho Lạc Thư Nhan, Thẩm Yến không chịu bôi, cuối cùng vẫn bị Lạc Thư Nhan ép cậu mới bất đắc dĩ xoa qua loa lên mặt.

Đang nghỉ hè nên công viện Hải Dương rất đông người, hôm nay nóng hơn ngày hôm qua, dự báo thời tiết nói nhiệt độ ngoài trời hôm nay cao nhất là ba mươi bảy độ.

Thẩm Yến ít khi cười lại bỏ sự u ám của hôm qua, cùng đi tò mò quan sát bốn phía với Lạc Thư Nhan, các bé vô cùng hiếu kì.

Thẩm Thanh Nhược cũng sợ bị đen, bôi kem chống nắng thì không nói, còn đội mũ đeo kính râm, ngày nắng to còn mặc áo dài tay rất mỏng, cầm ô che nắng.

Tống Tiền Tiến đi phía sau chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lớn tiếng hỏi cô: “Thanh Nhược, cô không nóng à?”

Lạc Thư Nhan cũng đi dưới ô của Thẩm Thanh Nhược, cô quay đầu trả lời thay Thẩm Thanh Nhược: “Nóng còn tốt hơn đen như than.”

Ba người đàn ông Lạc Thiên Viễn, Tống Tiền Tiến, tạm thời cả Thẩm Yến không hiểu nổi hành động với suy nghĩ của hai người.

Phơi nắng một chút có sao đâu? Đen thì sao chứ, cũng không phải là không trắng lại.

Mở ô phiền bao nhiêu.

Lục Hành Sâm cũng đến sau khi bọn họ đến, anh cũng không biết sao lại muốn tới.

Anh chỉ muốn nhìn cô từ xa, nhìn con một chút.

Lòng tham của con người chính là như vậy, nhìn thoáng qua, liền muốn nhìn lần thứ hai, nhìn nhiều thêm mấy lần, rồi cuối cùng là muốn chạm vào.

Sau khi biết sự thật từ chỗ Lạc Thiên Viễn, cái loại cảm xúc mất đi mà tìm được lại cuốn tới, nhưng đồng thời, anh cũng sợ, muốn nhìn thấy cô với con nhưng lại sợ nhìn thấy.

Lục Hành Sâm đã đột ngột làm ra một quyết định trong lúc xúc động.

Anh quen không ít người ở Hồng Kông, vào đây dễ như trở bàn tay, cũng chạm mặt với quản lý công viên Hải Dương. Anh nhìn thấy trong công viên có nhân viên mặc trang phục búp bê to, lập tức nảy ra ý tưởng, muốn mặc bộ đồ này, quang minh chính đại đi theo cô, đi theo phía sau con, anh chỉ muốn nhìn họ ở khoảng cách gần.

Nhân viên quản lý dùng giọng Hồng Kông nói tiếng phổ thông không lưu loát: “Lục tiên sinh, thời tiết hôm nay rất nóng, nếu như ngài mặc bộ đồ búp bê này, có khả năng sẽ bị cảm nắng.”

Giọng Lục Hành Sâm kiên quyết: “Cứ vậy đi.”

Thế là, dưới cái nhìn chăm chú của quản lý đang nghẹn họng trân trối, Lục Hành Sâm mặc bộ đồ vịt Donald kia.

Hoàn toàn chính xác, nhiệt độ ngày hôm nay, mặt trời nóng bỏng, Lục Hành Sâm mặc bộ đồ này còn tưởng mình đang ở trong phòng tắm hơi.

Nhưng anh cũng không quan tâm, anh bước đi vô định, đi đến mức quần áo ướt đẫm mồ hôi, lúc này mới tìm thấy nhóm người cách đó không xa.

Vậy mà anh lại không dám đến gần.

Lạc Thư Nhan đang ăn kem, khuôn mặt nhỏ nóng đến đỏ bừng, thấy vịt Donald cách đó không xa, cô nhanh chóng vui vẻ, bảo Thẩm Yến nhìn, “Chỗ kia có vịt Donald, không được, mình muốn đi chụp ảnh chung với vịt Donald.”

Đến công viên Hải Dương nhất định phải chụp thật nhiều ảnh nha, nếu không thì làm gì?

Lạc Thiên Viễn đang gọi điện thoại, Tống Tiền Tiến cũng đang cúi đầu nhìn điện thoại.

Thẩm Thanh Nhược đành phải cầm máy ảnh đưa Thẩm Yến cùng Lạc Thư Nhan đến chỗ vịt Donald.

Lục Hành Sâm thấy Thẩm Thanh Nhược đi tới chỗ mình, anh ngơ ngẩn trong chốc lát, động cũng không dám động.

Thẩm Thanh Nhược đi đến trước mặt vịt Donald, có chút ngượng ngùng nhẹ giọng nói: “Xin chào, hai đứa bé muốn chụp ảnh chung với anh, được chứ?”

Lục Hành Sâm ngơ ngác.

Sau khi phản ứng lại, vội vàng vụng về gật đầu.

Lạc Thư Nhan giơ tay lên: “Cháu tới trước!”

Thẩm Yến cười cô: “Ai tranh với cậu đâu, mình không chụp.”

Thẩm Thanh Nhược: “Đều chụp đều chụp, sau khi về rửa ra giữ làm kỷ niệm đẹp, chỉ là làm phiền vịt Donald, trời nóng như vậy mà.”

Lạc Thư Nhan dẫn đầu đi lên ôm bụng vịt Donald, Lục Hành Sâm sững sờ, càng thêm không dám động đậy.

Lạc Thư Nhan giơ tay chữ V với máy ảnh.

Thẩm Yến không thích chụp, nhưng dưới sự thuyết phục của Thẩm Thanh Nhược vẫn đứng chụp hình chung với Lạc Thư Nhan. Vịt Donald đứng ở chính giữa, Lạc Thư Nhan đứng bên trái, Thẩm Yến đứng bên phải.

Thẩm Yến tận lực cách xa vịt Donald một chút, có thể là do tác động tâm lí, luôn cảm thấy hơi nóng.

Lạc Thư Nhan thì dựa vào vịt Donald, vui vẻ cười híp cả mắt.

Sau khi chụp ảnh xong, Thẩm Thanh Nhược không quên mang theo hai đứa bé dịu dàng nói với vịt Donald: “Thật sự cảm ơn anh.”

Lục Hành Sâm lắc đầu, lui lại một bước, tựa như muốn nói không cần khách sáo.

Thẩm Thanh Nhược dắt Lạc Thư Nhan và Thẩm Yến đi đến chỗ hai người Lạc Thiên Viễn.

Dưới ánh mặt trời nóng bỏng, Lục Hành Sâm đứng đấy không nhúc nhích, có du khách đi ngang qua nhưng anh không hề hay biết.

Anh ở trong bộ đồ hóa trang, mồ hôi chảy xuống như nước mưa.

Nhưng anh không hề cảm nhận được, chỉ thấy hốc mắt cực kì cay, có bộ đồ búp bê che lại, các du khách đều không biết có một người đàn ông đang trốn trong bộ đồ vịt Donald khóc.

***

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi