BA TÔI LÀ NAM CHÍNH VĂN KHỞI ĐIỂM

Hôm nay Lục Hành Sâm nhận được điện thoại của bố mẹ gọi tới, bảo anh về nhà ăn cơm tối.

Anh có thể đoán đại khái có chuyện gì, mấy năm nay mẹ khuyên anh nên buông quá khứ, tìm đối tượng thích hợp tái hôn. Chỉ là anh vẫn luôn không nghe, cái gì nên nói đã nói, cái nên làm cũng đã làm. Thậm chí khiến cho người mẹ vốn mạnh mẽ bây giờ chỉ dám nói bóng nói gió, hơn nữa còn nghĩ ra cái cách buồn cười như tìm thế thân.

Anh biết, không chỉ mẹ anh có ý nghĩ như vậy, bố anh cũng thế.

Nếu như nói mẹ anh cân nhắc tới hạnh phúc tương lai của anh thì bố anh cân nhắc tới phát triển sau này của xí nghiệp gia tộc.

Thế hệ sau không có người thừa kế sẽ khiến mấy cổ đông già trong công ty ngo ngoe muốn động, dần phát sinh một loạt xung đột không cần thiết.

Dù bố anh phiền lòng vì chuyện này nhưng lại chưa từng trực tiếp tạo áp lực cho anh.

Quan hệ một nhà ba người họ không tốt lắm, ăn cơm ở nhà cũng chỉ mỗi người một chỗ, đại đa số thời gian chỉ tập trung ăn phần mình, yên lặng suốt bữa.

Lục phu nhân gắp một miếng sườn cho Lục Hành Sâm, giả vờ nói bâng quơ: “Hôm nay mẹ ra ngoài gặp phải Tiểu Thiến, nghiệp quá mà, rõ ràng còn rất trẻ, mới chỉ hơn ba mươi tuổi thôi mà trông đã già rồi. Nghe nói chồng con bé tìm sinh viên trẻ mới tốt nghiệp, đã mang thai sắp sinh rồi. Mẹ thấy Tiểu Thiến còn đang mua đồ cho trẻ sơ sinh, nói đứa bé kia sẽ nuôi dưỡng dưới danh nghĩa con bé. Theo mẹ thì con không phải con đẻ không tốt lắm, nuôi bao nhiêu năm, nỗ lực bao nhiêu tâm huyết, cuối cùng vẫn thân với mẹ ruột.”

Mẹ Cố Thiến là bạn tốt của Lục phu nhân. Lúc Cố Thiến hơn mười tuổi, Cố phu nhân qua đời vì bệnh, mà nhà họ Cố vì đứng sai đội, ngày càng suy bại. Cố Thiến là người khéo léo, vì tạo cho mình tương lai tốt hơn mà lợi dụng quan hệ của mẹ với Lục phu nhân, ở nhờ nhà họ Lục, Lục phu nhân tận tâm tận lực bồi dưỡng bồi dưỡng cô.

Chỉ có tâm của Cố Thiến tương đối lớn, không hài lòng với sắp xếp của Lục phu nhân, cô ta thích Lục Hành Sâm, thích vị trí Lục thái thái này.

Lục phu nhân thì sao, thật sự thích Cố Thiến, nhưng cũng chỉ nể mặt Cố phu nhân, lại thêm cô ta nhìn đáng thương nên bình thường chỉ chăm sóc nhiều hơn.

Nhưng... Cố Thiến muốn làm Lục thái thái, Lục phu nhân yêu thương cô ta là người đầu tiên không đồng ý.

Lục phu nhân hi vọng con dâu mình có tri thức hiểu lễ nghĩa con gái nhà danh giá, có thể môn đăng hộ đối với con trai, theo Lục phu nhân tất cả điều kiện của Cố Thiến cộng lại còn chả bằng Thẩm Thấm. Cho nên dù Cố Thiến có tính toán kỹ lưỡng tới đâu, mãi đến sau khi Thẩm Thấm “Chết”, cô ta vẫn không được gả cho Lục Hành Sâm.

Ngoại trừ Lục Hành Sâm không yêu cô ta, còn có Lục phu nhân ra tay.

Lòng Cố Thiến như tro nguội, gả cho một doanh nhân giàu hai đời(phú thương nhị đại) ở Bắc Kinh, luận tiền tài quyền thế tất nhiên kém nhà họ Lục, nhưng điều kiện tạm được. Hai người sau khi cưới cũng có một đoạn thời gian như keo như sơn, không biết sau đấy nhị đại kia nghe ở đâu biết Cố Thiến yêu Lục Hành Sâm, bắt đầu lạnh nhạt với cô ta.

Sau này Cố Thiến mang thai, lại không cẩn thận sảy thai lúc tranh giành với tình nhân. Sau lần ấy cơ thể bị thương, mang thai ba lần đều bị động thai sinh non. Bác sĩ nói cô ta rất khó mang thai tiếp. Mấy năm qua, chồng cô ta nghĩ tới cô ta không sinh được con vốn định ly hôn, nhưng Cố Thiến sống chết không chịu nên chỉ có thể bỏ ý định này. Cuối cùng Cố Thiến chủ động đề nghị, mượn bụng sinh con, nào biết được nhị đại kia được nhà phất cờ đỏ, nếm được vị ngon ngọt bên ngoài, xảy ra chuyện không thể kiểm soát.

Lục Hành Sâm không muốn nghe chuyện Cố Thiến, mặt không đổi sắc, không biết có đang nghe không.

Lục phu nhân đổi lời: “Lúc trước từng có chuyện truyền vị trí cho cháu trái. Nhưng mà, mẹ thấy thế nào cũng không bằng ruột thịt, Hành Sâm, đương nhiên mẹ hi vọng con có thể tìm một người thích sống một cuộc sống mỹ mãn, nếu con không muốn thì mẹ chẳng có cách nào ép con cả. Nhưng gia nghiệp lớn như thế, con nên suy tính xem để ai tiếp nhận chứ? Đây đều là tâm huyết của ông nội với bố con mà.”

Hiện tại Lục phu nhân đã nghĩ thông suốt hoặc là nói tuyệt vọng rồi.

Bà biết bà không thể quản con trai, nhưng chuyện này nhất định phải có câu trả lời?

Ông Lục vẫn luôn không mở miệng đột nhiên nói: “Ăn cơm đi, chuyện này không cần bà quan tâm.”

Lục phu nhân ngơ ngác, sao bà không cần quan tâm chuyện này?

Lục Hành Sâm cũng mở miệng, “Mẹ đừng để ý chuyện này, con sẽ xử lý tốt.”

“...”

Lục phu nhân tức đến mức muốn đi tái khám tim.

Sau khi ăn cơm tối xong, Lục tiên sinh lấy lý do công ty gọi Lục Hành Sâm vào phòng làm việc, cửa đóng, ông nghiêm túc hỏi: “Gần đây con hay đến Xích Thành, có phải có tin của Tiểu Thấm rồi không?”

Bởi vì cái gọi là gừng càng già càng cay.

Nên dù ông Lục không thăm dò con mình, nhưng ngồi trên vị trí cao nhiều năm, đương nhiên ông sẽ ngửi thấy mùi không đúng.

Nhất là...

“Lần trước cha đến công ty, thấy trên bàn làm việc của con có hai quyển đề Olympic cấp hai.” Ánh mắt ông Lục trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm con trai: “Con tìm thấy Tiểu Thấm đúng không? Có phải Tiểu Thấm sinh con không?”

Mặc dù ông Lục năm nay đã sắp bảy mươi, nhưng tinh thần ông vẫn minh mẫn, nhạy bén với mọi thứ xung quanh hơn.

Ông có thể cảm thấy được, tâm trạng mấy lần con trai về nhà không tệ. Trong mười hai năm kia nó vẫn luôn âm u, gần đây lại không giống, khi đó ông đã sinh nghi. Sau lại nhìn thấy hai quyển đề thi Olympic cấp hai, trong lòng có một suy đoán.

Lục Hành Sâm không nghĩ tới bố mình sẽ phản ứng nhanh như vậy.

Hai quyển đề thi Olympic cấp hai mua từ hiệu sách kia anh định mang cho Thư Nhan với Tiểu Yến, nào biết được bị bố mình thấy.

Lúc đầu anh không định giấu chuyện này, mà cũng giấu không được.

Anh chuẩn bị qua một thời gian nữa, chờ thái độ con trai với anh tốt hơn chút, anh đi lập di chúc, sau này tất cả mọi thứ của anh để lại cho con trai. Đây là chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, dù sao hiện tại anh đã chẳng phải trẻ. Qua mấy năm nữa sẽ bước vào trung niên, anh nhất định phải trải đường cho con trai, nếu như ngày nào đấy anh đã xảy ra chuyện gì, nói không chừng con trai thừa kế tài sản của anh sẽ không bị ngăn cản.

Nếu như anh muốn lập di chúc, tất nhiên sẽ khiến bố mẹ để ý, chỗ bố mẹ không thể giấu, chỉ là anh không nghĩ tới bố anh lại phát hiện nhanh vậy.

Lục Hành Sâm thấp giọng nói: “Vâng.”

Theo câu trả lời “Vâng”, ông Lục kích động đứng dậy, suýt nữa đổ cốc trên bàn sách.

Biểu cảm ông phấn chấn, đoán được là một chuyện, chính miệng con trai xác nhận lại là chuyện khác.

Ông thấy mình nợ con dâu. Năm đó chuyển giao quyền lực, trong công ty có rất nhiều chuyện, lại thêm khai phá phương nam với thị trường hải ngoại, ông thường xuyên đi công tác, không có nhiều thời gian quản chuyện trong nhà. Đương nhiên, bố chồng với con dâu phải giữ chút khoảng cách, con trai với con dâu lại không ở chung, chờ ông trải xong đường cho con trai, có thể buông lỏng một lúc thì lại phát hiện con dâu xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Bố không dạy con có tội, con dâu nhìn như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng lúc đó ông đoán được hơn nửa là tự sát. (Đừng ăn cắp nữa, tự thân vận động đi. Đọc tại wordpress Aplisevi’s Peaches Garden)

Huống chi, nhà họ Lục bọn họ ép người ta đến mức phải tự tử... Tong lòng ông cảm thấy bất an áy náy. Bởi vậy nên mười mấy năm qua, con trai kiên trì muốn tìm con dâu, ông không nhúng tay, hết sức hỗ trợ nhà họ Thẩm bên kia, nhưng mãi vẫn không đủ.

“Tiểu Thấm thật sự còn sống?” Ông Lục hỏi lần nữa.

Lục Hành Sâm gật đầu: “Vâng, cô ấy đổi thân phận.”

“Mấy năm nay con bé ở đâu? Sống tốt chứ?”

Vẻ mặt Lục Hành Sâm buồn bã, cười khổ một tiếng: “Cô chịu khổ rất nhiều.”

Cô chịu khổ rất nhiều, nghèo khó vất vả hơn nhiều so với lúc còn là Thẩm tiểu thư, Lục thái thái, nhưng cô vui vẻ.

Cô đã không còn yêu anh.

Ông Lục yên lặng hồi lâu, lại hỏi: “Đứa bé kia thì sao? Có tốt không?”

“Rất tốt.” Lục Hành Sâm lại cười lên, “Rất thông minh, thi lên cấp hai đứng nhất toàn thành phố, rất hiểu chuyện rất nghe lời. Tiểu Thấm dạy thằng bé rất khá, ngoại trừ lúc lên lớp học còn đi học võ, chỗ này con có hình của thằng bé, bố muốn xem không?”

Ông Lục vội vàng vừa thúc giục vừa lấy mắt kính trong ngăn kéo ra: “Nhanh, cho bố xem!”

Lục Hành Sâm lấy ví ra, trong ví nhét một tấm hình, là ảnh đăng ký.

Trên tấm ảnh là khuôn mặt nghiêm túc của Thẩm Yến.

Ông Lục nhìn hồi lâu, khóe mắt ươn ướt, nửa ngày mới thở dài: “Đứa nhỏ này lớn lên giống ông con khi còn bé, ông con lúc bé cũng thế này, trong nhà vẫn còn ảnh.”

Lục Hành Sâm lo nghĩ, “Thật sao?”

“Bố nhìn là biết, thắng bé lớn lên rất giống ông con lúc còn trẻ.”

Lục Hành Sâm không muốn kể lại trò hề lúc trước cho bố mình nghe.

Ông Lục lấy tấm hình trong ví ra, vô cùng quý trọng đặt trong ngăn kéo của mình, “Ảnh này cho bố đi.”

“...?”

Dù ông Lục có bình tĩnh thế nào đi nữa, thì vẫn là ông lão cổ hủ, bây giờ biết con dâu mình còn sống lại còn có cháu trai, liền muốn sớm được gặp mặt họ, “Bao giờ con sắp xếp cho bố đến Xích Thành với con, đến gặp họ.”

Mặt Lục Hành Sâm lộ vẻ bối rối: “Cái này con muốn hỏi Tiểu Thấm trước.”

“Nên vậy.” Ông Lục nghĩ đi nghĩ lại, “Chỗ mẹ con, tạm thời đừng để bà ấy biết, nếu không giấu được bà ấy mà còn để bà ấy biết có cháu trai nữa, chắc chắn sẽ hận không thể ngồi xe qua đấy luôn. Thế này không tốt lắm, vẫn nên đợi Tiểu Thấm đồng ý, đợi con bé đồng ý rồi chúng ta đến thăm cũng không muộn, không vội không vội.”

Lục Hành Sâm thở dài một hơi, “Vâng.”



Lúc vị cuối năm dần dần nồng lên, cuối cùng cấp hai cũng bắt đầu nghỉ đông.

Lần thi cuối kỳ này, Lạc Thư Nhan thi đứng nhất lớp, xếp thứ hai toàn khối. Thẩm Yến thi nhất lớp, gần như được điểm tuyệt đối, Lạc Thư Nhan chỉ thấp hơn Thẩm Yến mấy điểm, thứ tự đuổi sat nhau.

Sau kỳ thi, cuối cùng Lạc Thư Nhan cũng không còn bận bịu.

Nghỉ đông ngoại trừ chuẩn bị bài kỳ sau với làm bài tập nghỉ đông, thì chỉ có chụp tài khoản của cô.

Làm một phú nhị đại, cô muốn tài khoản của mình đặc biệt ngầu. Vào lúc tất cả mọi người không bỏ tiền cho game giả lập, cô đã nạp tiền vàng lấy kim cương xanh, hồng, đỏ... Không chỉ thế, cô còn thường xuyên giúp Thẩm Yến đăng nhập tích sao thăng cấp, phát hiện tài khoản Thẩm Yến trơ trọi, không đành lòng nên giúp cậu nạp một con rồng.

Thẩm Yến không tin: “... Xem ra chú Lạc đưa cho cậu nhiều tiền tiêu vặt quá rồi.”

Lạc Thư Nhan lí lẽ thẳng thừng: “Bây giờ mình ít khi mua đồ ăn vặt, nên để cho mình vui vẻ chút chứ, yên tâm, không đắt.”

Cô lại nhìn về phía danh sách bạn tốt của Thẩm Yến, kinh ngạc hỏi: “Đăng ký tài khoản cho cậu vốn để cậu thêm bạn tốt, thế mà trong bạn tốt của cậu lại chỉ có mình? Cậu không thêm bạn cùng lớp à?”

Thẩm Yến đang đọc sách, không ngẩng đầu: “Phiền phức.”

Tay Lạc Thư Nhan ngứa ngáy: “Mình đổi chữ ký* cho cậu nhá?” (*chắc giống kiểu tiểu sử trên facebook)

Thẩm Yến lạnh lùng: “Tùy cậu.”

Tốc độ viết chữ của Lạc Thư Nhanh rất nhanh, rất quen thuộc, nhưng cô không gõ kiểu bàn phím hán tự, mà dùng bàn phím phiên âm.

Cô đặt cho Thẩm Yến một chữ ký khá cá tính —— đẹp trai nhất Xích Thành.

Đùa ác thành công, cô cười lên ha hả.

Thẩm Yến chỉ nhìn cô một cái, lại cúi đầu đọc sách.

Cô chạy tới trang cá nhân của Thẩm Yến, thấy cậu không có lời nhắn nào để lại, quá đáng thương. Thế là, một hơi để lại năm lời nhắn——

【 Thẩm Yến là heo. 】

【 Không cho phép Thẩm Yến cao hơn 1m85. 】

【 Thẩm Yến tích tích tích. 】

【LSY từng du lịch qua đây. 】

【 mỗi ngày vui vẻ! 】



Trong nhà Thẩm Yến cũng có máy tính do Lục Hành Sâm mua, nói là cho Thẩm Yến giải buồn.

Máy tính ngay trong phòng Thẩm Yến, cậu không thường dùng, chỉ có lúc tra tư liệu mới mở. Buổi tối trước khi ngủ, nhớ tới chuyện hôm nay, cậu lại đứng dậy ngồi xuống trước bàn sách mở máy tính, đăng nhập chim cánh cụt(QQ).

Không quen lắm mở trang cá nhân của Lạc Thư Nhan.

Đi đến bảng tin, bảng tin của cô có ít tin nhắn do bạn học của cô để lại, còn có bạn tiểu học, có thể thấy nhân duyên của cô tốt đến mức nào.

Mỗi tấm cậu đều để lại một lời nhắn ——

【 học tập cho giỏi, mỗi ngày vui vẻ. 】

Nhớ tới lời của cô, trong danh sách bạn tốt của mình chỉ có mỗi cô.

Trước đó có bạn cùng lớp hỏi tài khoản của cậu, cậu bảo không có. (Đừng ăn cắp nữa, tự thân vận động đi. Đọc tại wordpress Aplisevi’s Peaches Garden)

Nhìn cái này cũng biết trong danh sách chỉ cần mình cô là đủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi