BA TÔI LÀ NAM CHÍNH VĂN KHỞI ĐIỂM

Trước đấy Tống Tiền Tiến đã theo dõi Vi Tuấn, nên lúc này rất dễ lấy được tin của Vi Tuấn, vừa vặn mấy ngày nay anh ta đến Xích Thành công tác. Cao Nghiệp đến khách sạn kia chờ, đợi hơn hai giờ, cuối cùng đến lúc đêm khuya vắng người thì chờ được Vi Tuấn ra.

Vi Tuấn biết với năng lực của Lạc Thiên Viễn, có thể nhanh chóng tìm Thẩm Yến.

Theo cách nào đấy, giống như anh ta đang đọ sức tranh tài với Lạc Thiên Viễn, nhất định Lạc Thiên Viễn đang cố gắng tranh thủ thời gian, anh ta cũng thế.

Trước đấy anh ta phát hiện có người theo dõi mình, cho nên trong một quãng thời gian dài anh ta nghiêm khắc quy định thời gian làm việc nghỉ ngơi cho bản thân, buổi tối chưa từng ra ngoài, cái này cũng tạo cho người theo dõi một loại ảo giác: Giống như anh ta đã ngủ.

Anh ta muốn ra tây với Thẩm Yến trước khi Lạc Thiên Viễn tìm tới.

Sim điện thoại của anh ta mua dưới danh nghĩa đồng nghiệp, hiện tại cũng không ghi dưới tên thật của anh ta, từ đầu tới cuối anh ta chưa từng gặp mặt Tống Triều Dương. Nếu như bị cảnh sát tra được, Tống Triều Dương cũng có động cơ gây án là tiền, thế nhưng anh ta cũng muốn Tống Triều Dương vĩnh viễn ngậm miệng, trở thành hình nhân thế mạng. Tống Triều Dương là người cảnh giác, đợi chút nữa anh ta sẽ gọi điện cho Tống Triều Dương, nghĩ cách khiến Tống Triều Dương đẩy một người khác đi, anh ta chạy tới.

Anh ta mang theo một bình rượu, trong rượu có bỏ thuốc mê, đủ để khiến Tống Triều Dương buông lỏng cảnh giác. Đến lúc đó, tự anh ta sẽ tạo dựng cảnh Thẩm Yến thoát khỏi dây thừng, đánh nhau với Tống Triều Dương. Anh ta đã điều tra, Thẩm Yến đã từng học võ, mà Tống Triều Dương sẽ không cẩn thận ngã sấp xuống, vừa vặn đầu đụng vào một thứ gì đấy, ví dụ như cái đinh, ví dụ như đồ sắc bén, cuối cùng qua đời ngoài ý muốn. Mà Thẩm Yến thì sao, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn trên đường chạy trốn thì có gì lạ chứ?

Chỉ cần anh ta giấu kỹ thì một vụ án bắt cóc tuyệt vời sẽ ra đời.

Tống Triều Dương vì tiền mà bắt cóc Thẩm Yến, Thẩm Yến thông minh cơ trí thoát khỏi dây thừng, đánh nhau với Tống Triều Dương. Tống Triều Dương không cẩn thận bỏ mình ngoài ý muốn, sau khi Thẩm Yến trốn thoát, chỗ vắng vẻ như thế, không thể nào không xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.

Cuối cùng đến lúc cảnh sát tra ra, tên súc sinh Tống Triều Dương này đã chầu trời, mà đứa bé Thẩm Yến đáng thương lại đen đủi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tống Triều Dương có đầy đủ động cơ gây án, một hắn ta đánh bạc thiếu nợ, hai là có ân oán với Lạc Thiên Viễn, lại vừa hay biết Lạc Thiên Viễn là ông chủ của thời trang Tiếu Nhan lúc trước từ chối hợp tác với công ty hắn ta... Mấy chuyện trùng hợp liên tiếp này, hợp thành một cái bẫy thiên y vô phùng*. (*áo trời không có vết chỉ, không có sơ sót nào.)

Cho dù Lạc Thiên Viễn tra được anh ta, anh ta cũng không sợ, bởi vì anh ta đã đạt được mục đích. Mà từ đầu tới cuối, anh ta không hề tham gia vào vụ án bắt cóc, nhiều lắm chỉ được là đồng mưu, vẫn chưa làm ra hành động của đồng mưu, Lạc Thiên Viễn muốn trị tội của anh ta cũng không dễ như vậy.

Cho dù anh ta không có năng lực đối đầu với Lạc Thiên Viễn, anh ta cũng sẽ dùng phương thức của mình khiến Lạc Thiên Viễn phải trả giá nặng nề.

Thật ra thời học sinh, Vi Tuấn cũng hâm mộ thậm chí có thể nói là ghen ghét Lạc Thiên Viễn.

Người này hình như dễ dàng liền có thể đạt được rất nhiều thứ, tình bạn của đàn ông, tình yêu của phụ nữ cùng hướng thành công với con đường cơ hội.

Tống Tiền Tiến có thể vì Lạc Thiên Viễn mà không tiếc mạng sống, nghĩa bất dung từ.

Tần Vũ Đồng có thể vì Lạc Thiên Viễn mà nhiều năm không chấp nhận tình cảm của bất cứ ai, Tô Tuyết cũng vì Lạc Thiên Viễn mà lựa chọn kết thúc sinh mệnh.

Lạc Thiên Viễn có thể dễ như trở bàn tay đạt được tất cả những thứ anh ta hướng tới, đáng hận nhất chính là hắn còn không biết quý trọng!

Đây cũng là cái khiến Vi Tuấn tức giận nhất.

Có lẽ, Lạc Thiên Viễn chỉ cần làm bộ sám hối chảy mấy giọt nước mắt, có lẽ hắn đau khổ một chút, thì anh ta sẽ không tức giận như vậy.

Hiện tại mọi người hâm mộ anh ta có công việc lương cao, thế nhưng kém xa thành công của Lạc Thiên Viễn.

Anh ta ngồi lên xe, gọi điện cho Tống Triều Dương, đầu kia nhận rất nhanh.

Tống Triều Dương đang ngủ đến mơ mơ màng màng.

Vi Tuấn hỏi hắn ta: “Còn tốt chứ?”

Tống Triều Dương á một tiếng, lúc này rất buồn ngủ.

Vi Tuấn còn nói: Anh bảo người bạn kia của anh đi theo dõi Lạc Thiên Viễn đi, bây giờ tôi đang lái xe đến thay cậu ta, bên kia không có người theo dõi cũng không tốt.”

Tống Triều Dương tỉnh táo hơn một chút: “Không phải anh bảo anh đi theo dõi Lạc Thiên Viễn à?”

Vi Tuấn chậc một tiếng: “Anh cũng không nghĩ thử đi, hiện tại trong nhà anh ta xảy ra chuyện lớn, tôi là người quen đến sẽ dễ bị nghi ngờ. Để bạn anh đi theo dõi sẽ không có ai nghi ngờ, đi luôn đi, tôi đến ngay đây, mang rượu ngon cho anh, chúng ta thương lượng xem bước tiếp theo nên làm như nào.”

Tống Triều Dương bất đắc dĩ đồng ý.

Chẳng qua đây cũng là cục diện mà hắn ta kỳ vọng, Vi Tuấn mãi không xuất hiện khiến anh có hơi hoảng sợ. 

Sau khi Tống Triều Dương cúp điện thoại xuống xe, không thấy Thẩm Yến đâu, trên mặt đất có dây thừng buộc chặt với dây vải đen, hắn ta lập tức sửng sốt. Lại nhìn thấy con trai quản gia cũng bị đánh ngất xỉu, trong nháy mắt, hắn ta bối rối không thôi. Sau khi đánh thức con trai quản gia, lên tiếng hỏi nguyên do, sắc mặt hắn ta trầm xuống, có một loại dự cảm không tốt.

Hiện tại có thể đoán ra được tên nhóc kia đã chạy trốn được một giờ. Đuổi theo không biết còn kịp hay không, tối như bưng thế này, nếu có thể đuổi kịp thì rất tốt, nhưng ai biết được bên ngoài trên đường có camera giám sát không?

Tống Triều Dương giờ phút này mới đột nhiên lấy lại tinh thần.

Hiện tại hắn ta vẫn chưa gọi điện cho Lạc Thiên Viễn, tất cả vẫn còn kịp, không bằng hắn ta đi trước, vừa lúc Vi Tuấn chạy tới, nếu như tên nhóc kia đã gọi điện thoại báo cảnh sát, cảnh sát chạy tới cũng chỉ bắt được Vi Tuấn. Về sau cho dù Vi Tuấn có khai hắn ta ra, đến lúc đấy hắn ta còn có thể cắn ngược lại một cái, chỉ nói mình muốn dạy cho Lạc Thiên Viễn một bài học, chứ không muốn bắt cóc trẻ con, do Vi Tuấn khuyến khích, hắn ta kịp thời thay đổi ý định, biết mình sai...

Tống Triều Dương lập tức quyết định, hiện tại lái xe đi tìm dọc theo đường, nếu tìm được Thẩm Yến thì tiếp tục tiến hành theo kế hoạch ban đầu, nếu không tìm được Thẩm Yến thì hắn ta lập tức tới cục cảnh sát tự thú. 

Lợi dụng việc mình không gây ra lỗi nghiêm trọng, không gọi điện tống tiền thì không thể cấu thành vụ án bắt cóc, có lẽ hắn ta có thể lấy được hình phạt tương đối nhẹ, mà tự thú cũng có thể giảm bớt chịu tội.

Tống Triều Dương muốn kéo dài thời gian, liền gọi điện cho Vi Tuấn, bảo Vi Tuấn đi mua ăn khuya tới, Vi Tuấn cũng không nghi ngờ gì.

Sau khi làm xong mọi chuyện, Tống Triều Dương bảo con trai quản gia xử lý hiện trường, lái xe ra khỏi bãi đỗ xe dưới đất, nơi này vắng vẻ, lại ít người, ven đường hoang vu, hiếm có người xuất hiện. Đi tìm suốt dọc đường, Tống Triều Dương vội đến mức đầu đầy mồ hôi cũng không tìm thấy Thẩm Yến, hắn ta bắt đầu nghi ngờ liệu có phải Thẩm Yến vừa chạy ra ngoài, đã gặp được người đưa tới cục cảnh sát rồi không? 

Nếu Thẩm Yến chạy trốn một mình,không có khả năng bọn họ không tìm thấy. 

Nghĩ tới đây Tống Triều Dương lập tức lựa chọn thay đổi tuyến đường muốn đi đến đồn công an.

Hắn ta còn trẻ, nếu có thể đòi tiền chuộc được mấy trăm vạn cũng giá trị, hiện tại mắt thấy mấy trăm vạn bay mất, hắn ta phải mau chóng thoát ra.



Cao Nghiệp lặng yên không tiếng động đi theo phía sau Vi Tuấn, căn cứ tuyến đường với anh ta xác định được, cuối cùng xác nhận là một khu bỏ hoang ở phía đông thành phố. Chỗ đó trước kia có nhà đầu tư muốn xây thành nơi dưỡng sinh, phát triển bất động sản, chỉ là sau này mắt xích tài chính của nhà đầu tư kia xảy ra vấn đề nên bị tạm dừng thi công, chỗ kia cũng bị bỏ hoang rất lâu. Lúc ấy khu dưỡng sinh được chọn xây ở nơi khá vắng vẻ, nên đến hiện tại vẫn chưa có người chịu tiếp nhận chỗ này. 

Cao Nghiệp gọi điện cho Lạc Thiên Viễn, Lạc Thiên Viễn lại nói với Lục Hành Sâm, cảnh sát nhanh chóng chạy đến chỗ kia.

Lúc Vi Tuấn đến đã phát hiện không đúng, còn chưa kịp đi đến bãi đỗ xe dưới lòng đất đã bị cảnh sát nằm vùng bắt quả tang.

Anh ta giãy dụa kịch liệt, nói mình chỉ đi ngang qua, nhưng cảnh sát cũng không để anh ta tìm lý do thoái thác.

Lúc Vi Tuấn nhìn thấy trong bãi đỗ xe không có bóng dáng Tống Triều Dương đã biết mình bị gài bẫy.

Lục Hành Sâm với Thẩm Thanh Nhược tới bên này, lại không tìm thấy con trai, vừa có hi vọng lại thấy thất vọng. Bọn họ sợ đám bắt cóc đã thay đổi địa điểm, có khả năng đã khiến bọn họ cảnh giác, sau này muốn tìm thấy địa điểm còn khó hơn lên trời!

Ngay lúc bọn họ cảm thấy bối rối, đồn công an gọi điện thoại tới, nói có người đến tự thú, đương nhiên không dính líu vụ án bắt cóc, mà là một vụ tranh chấp bình thường...

Người kia nói đứa bé đã chạy trốn, cái này khiến Lục Hành Sâm với Thẩm Thanh Nhược thêm hoảng sợ, nơi này ít người sinh sống, nếu con trai lại gặp phải nguy hiểm khác thì sao?

Thẩm Thanh Nhược vẫn luôn kiên cường, đêm này gặp phải chuyện này khiến cô không nhịn được đỏ vành mắt.

Lục Hành Sâm đứng ngơ ngác dưới bãi đỗ xe, anh rất muốn an ủi cô, nhưng lúc này anh cũng không khá hơn cô là bao.

Lục Hành Sâm rất mệt mỏi, giờ phút này người như rã rời, nhưng lại không biết nên làm sao, cảnh sát muốn tìm người ở khu vực xung quanh. Thẩm Thanh Nhược cũng muốn đi theo tìm cùng, anh đi phía sau, chân không cẩn thận đá phải một tảng đá, lúc tiếng vang phát ra, trong đầu anh đột nhiên hiện lên một suy nghĩ.

Nếu như anh là con trai, thì anh sẽ làm gì đây?

Con trai rất thông minh, không phải sao?

Trong lúc Lục Hành Sâm suy nghĩ, Thẩm Thanh Nhược cũng dừng bước, cô quay đầu nhìn thoáng qua bãi đỗ xe dưới lòng đất.

Luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào.

Lúc đám bắt cóc kia tự thú có nói, bọn họ sợ đứa bé xảy ra chuyện nên cũng tìm dọc đường, nhưng không tìm được.

Lời này nhất định là thật.

Vừa rồi lúc đi ngang qua đã thấy bên này đều rất trống trải, lúc này cũng đã đến đêm khuya, gần đây không có đèn đường, nếu như là con trai cô, con trai cô sẽ làm gì đây?

Thẩm Thanh Nhược thử thăm dò trở lại bãi đỗ xe, bãi đỗ xe này gần như không có chỗ để trốn.

Con trái của cô không giống những đứa trẻ khác, nhất định phải suy nghĩ theo hướng khác. 

Thẩm Thanh Nhược với Lục Hành Sâm gần như cùng đi về phía mấy chiếc xe bỏ hoang trong hầm gửi xe. 

Mở cửa xe, bên trong không có người nào.

Ngay lúc Thẩm Thanh Nhược nghĩ bản thân đang suy nghĩ lung tung, Lục Hành Sâm tìm thấy Thẩm Yến đang hôn mê phía sau một chiếc xe bỏ hoang.

Thẩm Yến nằm rạp trên mặt đất, lúc trước cậu bị người ta đánh ngất xỉu mang tới đây, vốn dĩ còn hơi chóng mặt, sau đấy lại chờ ở hầm gửi xe rất lâu,cơ thể mệt mỏi không chịu nổi nên cậu lại hôn mê bất tỉnh. Đến lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm tại trên đùi ma ma, cậu muốn ngồi dậy, Lục Hành Sâm đỡ cậu.

Ngoài hai người còn có những cảnh sát khác đang ân cần hỏi thăm cậu——

“Có nặng lắm không, có khó chịu ở đâu không?”

“Có đau đầu không, có đói bụng không?”

“Con trai, con sao rồi, có chỗ nào không thoải mái không?”

...



Thẩm Yến thở dài một hơi, cuối cùng cậu cũng thành công.

Cho dù có thông minh đến đâu, thì cậu cũng chỉ có mười mấy tuổi, sau một lúc hoảng sợ, nghe ma ma nói liên miên lải nhải phải nhớ kỹ, nắm chặt tay cậu không chịu buông ra, cậu đột nhiên nghĩ đến, ngay cả Lục Hành Sâm cũng nghe được động tĩnh chạy từ Bắc Kinh tới, như vậy...

Giọng Thẩm Yến khàn khàn: “Mẹ, Lạc Thư Nhan có biết không?”

Thẩm Thanh Nhược khẽ giật mình, nhẹ nhàng gật đầu: “Có lẽ đã biết rồi.”

Thẩm Yến vươn tay, đè lên trán, lúc này cậu vẫn không thoải mái lắm: “Mẹ, cho con mượn điện thoại một chút, con muốn gọi điện thoại.”

Nhất định Lạc Thư Nhan rất lo lắng, nói không chừng còn đang khóc.

Thẩm Thanh Nhược đưa điện thoại di động đưa cho Thẩm Yến, cỗ xe chạy nhanh như tên bắn, phía chân trời đã bắt đầu xuất hiện ánh sáng.

Thẩm Yến bấm số điện thoại Lạc Thiên Viễn, sau khi báo bình an xong, điện thoại đổi thành người khác nhận, người kia vừa nhận đã kèm theo tiếng khóc nức nở: “Thẩm Yến, Thẩm Yến, là mình, cậu không sao chứ! Cậu có sao không!”

Lạc Thư Nhan rất lo lắng, một đêm khóc mấy lần liền.

Tuy nhiên, cô vẫn bình tĩnh, cảm thấy thông tin về bãi đậu xe ngầm bỏ hoang là không đủ, cô cố gắng làm cho mình chìm vào giấc ngủ. Ngay cả khi cô mơ thấy một cơn ác mộng khiến cô cảm thấy nghẹt thở, chỉ mong có thể mơ tiếp để lấy được nhiều thông tin hơn để có thể nhanh chóng cứu được Thẩm Yến, thậm chí cô còn nghĩ có nên thôi miên không...

Lúc này nhận được cuộc điện thoại Thẩm Yến gọi tới, tất cả sự sợ hãi, hối hận, đau lòng, hốt hoảng tuôn trào ra.

“Thẩm Yến...”

Cô buồn bực tới mức khóc.

Cô cảm thấy bản thân thật vô dụng, vì sao lại không nhớ ra sớm hơn.

Nếu như có thể nhớ ra sớm hơn chút, nhớ ra mấy chuyện kia sớm hơn, có lẽ Thẩm Yến sẽ không gặp chuyện đáng sợ như vậy.

Thẩm Yến nghe thấy cô khóc, nắm chặt điện thoại, cậu nghiêng đầu, muốn tránh đi những người khác, vừa lúc nhìn về phía ngoài cửa sổ, cậu nhỏ giọng. Có lẽ do đêm nay đầy nguy hiểm, khiến giọng cậu hơi khàn khàn, mới mở miệng đã cực kỳ khó chịu, cậu vẫn an ủi cô: “Khóc cái gì chứ.”

Cậu cười: “Không phải mình vẫn ổn à? Đừng khóc, mình về nhà ngay đây.”

***

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi