BA TÔI LÀ NAM CHÍNH VĂN KHỞI ĐIỂM

Thẩm Yến cũng không biết Lục Hành Sâm tìm cậu để làm gì.

Trong ba năm này, số lần Lục Hành Sâm đến Xích Thành cực kì nhiều, nhiều đến mức cho dù bình thường Thẩm Yến không muốn chú ý đến anh, cũng phát triển thành quan hệ thỉnh thoảng sẽ nói mấy câu. Thẩm Yến cũng từng tìm hiểu chuyện giữa bố mẹ, cũng từng oán trách Lục Hành Sâm rất lâu, nhưng dần trưởng thành tri thức tiếp thu được càng ngày càng nhiều, thế giới cậu nhìn thấy lớn hơn nhiều so với thế giới trong nội tâm cậu.

Cậu là con của mẹ, điểm này không thể nghi ngờ, nhưng dù là con cũng thể xen vào chuyện tình cảm của bố mẹ.

Cậu tin mẹ sẽ đưa ra quyết định mà bản thân mẹ cho là đúng đắn nhất, bây giờ cậu không còn là trẻ ba tuổi nữa, đã sớm qua cái tuổi mà khái niệm về gia đình chỉ có ‘bố mẹ với mình’. Cho dù quan hệ của bố mẹ có ra sao, cậu cũng không nên can thiệp quá nhiều.

Ba năm qua, giữa cậu với mẹ đã âm thầm đạt được đồng thuận chung này.

Mẹ cậu sẽ không quản chuyện của cậu với Lục Hành Sâm, giống vậy, cậu cũng không quản chuyện mẹ cậu hòa giải hay chia tay với Lục Hành Sâm.

Lục Hành Sâm với Thẩm Yến một trước một sau đi tới tầng cao nhất, Lục Hành Sâm gọi Thẩm Yến đến ngồi bên cạnh anh, sau đấy lại lấy một que kem trong hộp xốp ra đưa cho cậu: “Nghe nói con thích ăn cái này. Thử xem, trong hộp của bố còn mấy loại khác nữa, có kem cũng có sữa chua, còn có bánh gạo nếp mà mấy đứa thích, lúc nữa con ăn thử đi.”

Thẩm Yến liếc mắt nhìn anh, nhận lấy túi kem kia, xé mở một góc túi, lấy một que kem màu xanh lục giống đầu cây nấm ra.

Lục Hành Sâm sốt ruột nhìn chằm chằm vào cậu, lại muốn đưa cho cậu loại kem đang nổi tiếng nhất hiện giờ. 

Thẩm Yến từ chối, giọng bình tĩnh hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”

Thiếu niên mười mấy tuổi đã rất cao.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thẩm Yến vào năm học cấp hai lớn rất nhanh, thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đã cao một mét tám. 

Lục Hành Sâm nhìn con trai từ học sinh cấp hai trở thành học sinh cấp ba, chỉ anh biết đủ loại tâm trạng khác nhau trong ba năm qua.

Anh cảm khái một tiếng: “Chẳng bao lâu nữa con đã học năm đầu cấp ba rồi, có lẽ ba năm cấp ba này cũng qua trong nháy mắt, quả nhiên bố đã già rồi.”

Thẩm Yến ở tuổi này không thể nào cảm động lây với sự cảm khái của đàn ông bốn mươi tuổi, ngay cả qua loa lấy lệ cho có cũng không biết.

Thấy con trai không lên tiếng, Lục Hành Sâm còn nói: “Hôm nay bố tìm con đến, là muốn nói chuyện bố con với con.”

Thẩm Yến lẳng lặng nhìn anh.

Lục Hành Sâm quả quyết đổi giọng: “Nói chuyện giữa đàn ông.”

Thẩm Yến ừ một tiếng.

Lục Hành Sâm nói lời dạo đầu xong lại yên lặng, cũng nay Thẩm Yến có thể chịu được tính cách này, cứ yên lặng như vậy suốt mười phút, anh mới chậm rãi nói: “Thật ra bố muốn nói chuyện với con lâu rồi, nhưng sau đấy con phải thi cấp ba, không muốn con phân tâm nên mới kéo tới hiện tại. Mấy năm qua có lẽ con đã biết tình hình nhà họ Lục ra sao, tình huống Thịnh Viễn như thế nào rồi. Lúc bố còn nhỏ, còn nhỏ hơn cả con, ông con đã tiếp quản một phần công ty trong tay cụ của con, lúc bận rộn đến mấy tháng bố không được gặp ông ấy, bố cảm thấy đây không phải bố mà là chú của mình. Mẹ bố cũng rất bận, bà cũng không thích chăm trẻ con, lúc ấy trong nhà chỉ có bảo mẫu được thuê mới chăm sóc bố.”

Thẩm Yến nghiêng tai nghe.

“Bố nhớ bố rất thích dì kia, rất kiên nhẫn với bố, lúc ấy bố còn cảm thấy đấy là mẹ mình. Hình như là lúc bố học tiểu học, dì ấy làm việc trong nhà bố nhiều năm, người trong nhà bao gồm cả bố đều rất tin tưởng dì ấy. Có một ngày, dì ấy dẫn bố về nhà dì ấy ăn cơm, bố còn rất vui vẻ, nhưng chờ đến lúc bố tỉnh lại, bố phát hiện mình bị nhốt trong một căn phòng.  Thật ra bố không có ấn tượng lắm với chuyện này, bố không nhớ bố bị nhốt vào đấy kiểu gì, cũng không nhớ rõ ra kiểu gì, có một khoảng thời gian bố còn tưởng chuyện này do bố tưởng tượng ra.”

Biểu cảm Thẩm Yến hơi thay đổi, nắm chặt que kem nhỏ trong tay, que kem hơi chảy ra, nhỏ xuống đất, nhanh chóng thất xuống, chỉ để lại một vệt nhỏ.

“Tiểu Yến, con thật sự rất giỏi, thông minh hơn bố nhiều, mấy ngày qua bố đang nghĩ, nếu như bố gặp phải chuyện giống con có lẽ cũng không thể làm được như vậy.” Lục Hành Sâm nhìn về phía cậu: “Nói với con chuyện này, là muốn nói với con, không cần sợ, bố không có năng lực đặc biệt gì, nhưng sau này vẫn có thể che chở cho con. Lần này chỉ là ngoài ý muốn, không trách con không cẩn thận, con không sai, con cũng làm rất tốt, là do bố không tốt, không bảo vệ được con.”

Thẩm Yến quay đầu qua, giọng với biểu cảm không được tự nhiên lắm: “Tôi biết tôi làm rất tốt.”

Lục Hành Sâm cười, đưa tay ra muốn xoa đầu con trai, tay đưa ra được nửa đường lại rụt lại: “Con sắp học cấp ba rồi, sau này sẽ tiếp xúc với nhiều người hơn, nhưng con đừng sợ, bố sẽ che chở cho con thật tốt.”

“Ồ.” Thẩm Yến đáp lại như vậy.

Lục Hành Sâm dơ tay ra nắm thành nắm đấm, mong đợi nhìn Thẩm Yến.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thẩm Yến rất bất đắc dĩ, trong lòng thật sự không muốn đáp lại ông, nhưng vì que kem nên cậu đành phải đưa tay ra làm nắm đấm, đụng một cái với nắm đấm của ông.

Nói đến mức này còn thuận lợi hơn tưởng tượng của Lục Hành Sâm nhiều, trong lòng anh ấm áp hơn, lại nói: “Bây giờ con đã lớn rồi, có rất nhiều chuyện con có thể tự quyết định, hẳn là con cũng biết, bố của bố cũng chính là ông nội của con, ừm, là ông nội ruột của con. Thỉnh thoảng ông ấy cũng đến Xích Thành thăm con, nhưng không có tiếp xúc trực tiếp với con, ông ấy sợ ảnh hưởng đến con. Trừ cái đó ra thì bố còn có mẹ, cũng chính là bà nội ruột của con.”

Lúc nói đến đây, biểu cảm Lục Hành Sâm có hơi xấu hổ: “Có lẽ mấy năm qua con có nghe được đôi chút, bây giờ bà ấy vẫn chưa biết con. Lần này con với Thư Nhan đều đến Bắc Kinh học, bố định lập di chúc trong một hai năm này luôn. Lúc lập di chúc, nhất định bà ấy sẽ biết đến con, giữa mẹ bố với mẹ con... Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất là tại bố, mẹ bố... Bố không sợ nói cho con biết bà ấy bây giờ muốn có cháu trai đến sắp điên rồ. Bố hiểu bà ấy, nếu bà ấy biết có cháu trai là con thì xong đời, nhất định bà ấy sẽ ba ngày muốn gặp con hai lần.”

Lục Hành Sâm ấp a ấp úng nói.

Thẩm Yến đưa tay nhìn thời gian, nhắc nhở anh: “Chú có chuyện có thể nói thẳng.”

Lục Hành Sâm dứt khoát nói hết những chuyện lúc trước anh làm ra, thuận tiện nói luôn tính toán của mình: “Bố không hy vọng bà ấy tới quấy rầy các con quá nhiều, lúc đầu nghĩ đến để bà ấy biết lúc mẹ con biến mất lúc đã mang thai, với tính cách bà ấy nhất định sẽ đi khắp nơi tìm thầy*. Bố nhờ trụ trì mà bà ấy tin tưởng, nói bà ấy không nên tiếp xúc với cháu chắt nhiều, nếu không sẽ ảnh hưởng đến cháu chắt... Hiện tại con thấy chuyện này thế nào?” (*thầy bói:’)))

Thẩm Yến dùng ánh mắt không nói lên lời nhìn Lục Hành Sâm, mãi đến lúc Lục Hành Sâm cảm thấy mất tự nhiên.

Thẩm Yến thở dài một hơi, lắc đầu: “Không phải làm người nên thẳng thắn một chút sao? Cần gì phải quanh co nhiều thế làm gì.”

Lạc Thư Nhan thường xuyên nói câu này.

Lục Hành Sâm: “...”

Thẩm Yến dứt khoát đứng lên, cậu nhìn về phía Lục Hành Sâm: “Chú muốn nghe ý kiến của tôi thật sao?”

Lục Hành Sâm: “... Nói đi.”

“Mẹ tôi vì tôi nên mới ngầm chấp nhận để chú thường xuyên xuất hiện ở đây, nếu như tôi đồng ý, mẹ sẽ không ngăn cản tôi gọi bố mẹ chú là ông bà nội, cũng không ngăn cản tôi gần gũi với họ. Mà tôi không muốn để mẹ tôi có cảm giác bất cứ lúc nào tôi cũng có thể bị người khác cướp đi, cho dù đấy là chú hay là bố mẹ chú. Đối với tôi mà nói, người khiến mẹ tôi cảm thấy có nguy cơ, nói câu khiến mẹ tôi cảm thấy có nguy cơ, mấy người hoàn toàn chỉ là người xa lạ.”

“Về phần chú làm thế nào, đấy là chuyện chú phải cân nhắc buồn phiền, chú hỏi ý kiến của tôi thì tôi sẽ nêu ý kiến theo lập trường của tôi. Nếu tôi là chú, tôi sẽ không làm như vậy, đương nhiên, đến cùng có làm như vậy không, muốn làm thế nào là chuyện của chú, tôi không có quyền nhúng tay.”

Nói xong lời này, Thẩm Yến rời khỏi tầng cao nhất.

Lục Hành Sâm ngồi nguyên tại chỗ sợ run.



Trước đó lúc Lạc Thư Nhan lên lớp chín không có thời gian đến lớp vũ đạo với lớp dương câm, bây giờ lúc bọn họ chuẩn bị thu dọn hành lý đến Bắc Kinh, Lạc Thư Nhan nhận được cuộc điện thoại của cô giáo lớp vũ đạo gọi tới. Lớp vũ đạo này tương đương với cơ sở chính ở Xích Thành, hai năm trước còn mở chi nhánh ở Ninh Thành, lần này Ninh Thành làm hội diễn, lớp vũ đạo ở Xích Thành cũng tập luyện tiết mục để đi biểu diễn. Nào biết được, trước đó không lâu có một nữ sinh không cẩn thận bị ngã gãy xương, nên bị thiếu một người, mà cô giáo lớp vũ đạo kia lại là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, cảm thấy các học sinh dự bị khác chưa đủ khả năng để lên sân khấu biểu diễn, dù sao hội diễn lần này cũng có đài truyền hình đến ghi hình, nghĩ một hồi lại nghĩ đến Lạc Thư Nhan.

Trình độ của Lạc Thư Nhan đứng nhất nhì lớp vũ đạo, bản nhân cũng có năng khiếu nên các cô giáo rất thích cô. Lúc đầu Lạc Thư Nhan không hứng thú gì lắm với hội diễn gì đấy, nhưng khi nghe thấy sẽ đến Ninh Thành, liền thương lượng với Lạc Thiên Viễn một chút, ba ba đồng ý, rồi tiếp tục luyện tập ở lớp vũ đạo suốt hơn một tuần.

Vào ngày diễn ra chương trình, tất cả mọi người đều đến.

Nhà hát ở Ninh Thành vẫn như cũ, lúc trước Lạc Thư Nhan từng lên sân khấu biểu diễn khi học lớp một tiểu học, bây giờ coi như quay lại chốn cũ.

Mấy năm này biến hóa cực kỳ lớn, đường ở Ninh Thành đã rộng hơn, cao ốc cũng thay đổi nhiều, còn có trung tâm mua sắm cỡ lớn với siêu thị, đã không còn dáng vẻ lúc trước khi bọn họ rời đi.

Bọn họ lên sân khấu múa một điệu múa dân tộc cổ điển, tổng cộng có sáu người.

Thẩm Yến ngồi ngay dưới khán đài, nhìn Lạc Thư Nhan trên sân khấu linh hoạt như tiên nữ trên tiên cung, nhớ tới câu chuyện rất nhiều năm về trước. 

Khi đó cô còn nhỏ, cậu cũng giống vậy, cậu cũng ngồi dưới khán đài như bây giờ, nhìn cô nhảy múa, không chỉ trên sân khấu, mà còn dưới sân khấu, ngoài cửa sổ lớp vũ đạo, tại mùa đông, cậu đã nhìn thấy rất nhiều.

Khi đó à.

Cậu nghĩ hết hôm nay, cô không cần phải ngày nào cũng đến phòng học tập luyện vũ đạo, cũng không cần mệt mỏi như vậy. Tất cả người xem đều đang nói các bé gái nhiều đáng yêu xinh đẹp biết bao nhiêu, đài truyền hình cũng ghi hình, nhưng thời gian ống kính chiếu đến Lạc Thư Nhan lại không nhiều. Đây là lần đầu tiên trong đời Thẩm Yến nghĩ đến câu nói thời gian trôi qua rất nhanh, lúc đấy bọn họ chỉ có sáu bảy tuổi, chỉ mới chớp mắt vậy mà đã qua nhiều năm như vậy.

Động tác múa cuối cùng của Lạc Thư Nhan là động tác ngoái nhìn.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cậu không biết cô có thấy cậu không, khán đài không gần sân khấu lắm, cậu không thấy rõ biểu cảm trên mặt cô, nhưng cậu nghĩ có lẽ cô đang cười.

Nói không chừng cô còn đang oán thầm: Cuối cùng cũng kết thúc, cười đến đau quai hàm.

Hai người ở chung với nhau lâu đến mức khiến cậu cảm thấy bản thân như có dị năng, lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng lòng của cô.

Sau khi hội diễn kết thúc, Thẩm Yến đến hậu trường, thấy Lạc Thư Nhan đang cười đùa với đám bạn.

Thẩm Thanh Nhược nghĩ đến trước kia hai đứa bé cũng chụp hình ở phía sau hậu trường, vừa hay mấy năm Lục Hành Sâm cứ rảnh rỗi lại cầm máy chụp ảnh khắp nơi, cũng luyện được trình độ nhất định, cô bảo Lục Hành Sâm chụp hình cho hai đứa bé.

Cùng một chỗ, cùng một góc độ, cùng một người.

Lạc Thư Nhan cũng nghĩ đến tấm hình kia, đưa tay ra cù Thẩm Yến để chọc cậu cười.

Cậu vừa trốn, trên mặt lại là nụ cười không chút che giấu, đầy ắp ánh nắng, tinh thần nồng nhiệt như đại đa số thiếu niên ở tuổi này.

Lục Hành Sâm nhanh chóng chụp lại khung cảnh này.

Chờ sau khi xếp ảnh mới rửa xong với ảnh cũ, dù là Thẩm Thanh Nhược cũng nhịn không được cảm khái thời gian trôi qua rất nhanh.

Thời gian ở góc bên phải tấm hình là 1998. 12.31 17:25

Thời gian của tấm hình này là 2006. 8. 12 18:23

Lạc Thư Nhan năm 1998 còn chưa bớt đi vẻ mập mạp của bé gái, có hơi mập mạp, khuôn mặt tròn trĩnh, đôi mắt lấp lánh, năm 2006 cô đã duyên dáng yêu kiều, mắt ngọc mày ngài.

Thẩm Yến năm 1998 không thích nói chuyện không thích cười, có hơi gầy, năm 2006 cậu đã thành thiếu niên, giống như cây giống trưởng thành lớn lên thành che trời, mạnh mẽ có chí hướng, đầy ắp sức sống.

Tất cả đều thay đổi, chỉ có một thứ không đổi, khi đó hầu người đang cười đang nghịch bên cạnh vẫn là người ban đầu kia...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi