BA TÔI LÀ NAM CHÍNH VĂN KHỞI ĐIỂM

Đêm qua Lạc Thư Nhan đã xếp gọn giấy gấp sao lại, vừa ra khỏi cửa đã đụng phải Thẩm Yến đang đi ra ngoài.

Cô vừa thấy cậu đã đưa đồ cho cậu, nói: “Nhờ cậu giúp một chuyện, cậu đưa cái này cho Từ Tòng Giản hộ mình, mình đã nói với anh ấy rồi, tiết cuối cùng xế chiều hôm nay anh ấy sẽ chờ trong lớp, đúng rồi anh ấy học lớp 12-1. Được không?”

Vốn dĩ Thẩm Yến không nghỉ ngơi tốt, nghe xong lời này, biểu cảm khó coi, cơ thể cũng cứng ngắc theo.

Cậu cúi thấp đầu, nhìn đồ vật trong tay cô dùng một cái túi giấy màu trắng bọc lại, cậu không biết đó là cái gì, nhưng bây giờ sắp đến tết Nguyên Đán mà trường học lại nổi lên phong trào tặng quà cho nhau.

Đột nhiên cậu thấy trong lòng trống rỗng.

Cảm thấy như chỉ còn một mình cậu trong cả thế giới, cậu không thể nghe thấy bất cứ tiếng động nào khác, cảm giác không thể trút được sự đè nén bất lực trong lồng ngực ra ngoài.

Cậu không biết nên ứng xử thế nào trong tình huống này.

Trong sách giáo khoa cũng không viết nên làm thế nào nếu người mình thích lại thích người khác.

Lạc Thư Nhan vừa đóng kỹ cửa lại, quay đầu nhìn Thẩm Yến, cô bị giật mình bởi sắc mặt tái nhợt của cậu: “Thẩm Yến, cậu sao thế, có phải cậu bị bệnh rồi không?”

Cô lại gần, đưa tay ra muốn sờ thử trán cậu, nhưng tay ngừng giữa không trung, rồi lại hơi lúng túng rụt lại.

Bọn họ đã không còn là trẻ con nữa rồi, làm như vậy có vẻ không được ổn lắm?

Thẩm Yến không nói chuyện, mà chỉ nhìn chằm chằm cô, ánh mắt kia khiến Lạc Thư Nhan thấy kinh hãi.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Có phải cậu thấy khó chịu ở đâu không?” Lạc Thư Nhan vội vàng cuống quít lại móc ra chìa khóa mở cửa, la lên gọi Thẩm Yến vào: “Vào đi, mình đo nhiệt độ cho cậu, bây giờ thời tiết lạnh lắm đấy, sao cậu mặc ít thế, có phải cậu bị cảm rồi không?”

Thẩm Yến buồn buồn ừ một tiếng, đi theo cô vào, đây là lần đầu tiên cậu quên không đổi giày.

Lạc Thư Nhan tìm thấy nhiệt kế trong hòm thuốc cho cậu: “Cậu kẹp dưới nách ấy, nhớ phải để năm phút.”

Thẩm Yến chết lặng, nhận lấy nhiệt kế rồi lên ghế sô pha y như người máy, nhìn Lạc Thư Nhan bận bịu đến bận bịu đi, cô vào phòng ngủ một lúc rồi lại quay lại, trong tay còn cầm mấy hộp thuốc, liên tục đọc sách hướng dẫn, “Có thuốc trị cảm mạo, có nước đường trị ho, còn có thuốc hạ sốt, nhưng hình như thuốc này mua lâu rồi, nghe nói không thể tùy tiện uống thuốc, hay thôi để chốc nữa đến bệnh viện đi? Bây giờ cô y tá ở phòng y tế của trường học lại đang nghỉ đẻ, người mới tới nhìn có vẻ không hiểu nhiều lắm.”

Qua năm phút, Thẩm Yến nghe Lạc Thư Nhan nhắc nhở, đưa nhiệt kế cho cô.

Cô đứng một bên, cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm nhiệt kế, lẩm bẩm: “Ba mươi sáu độ tám, rất bình thường mà... Không có phát sốt!”

Lúc này Thẩm Yến mới trầm giọng nói: “Mình  không sao.”

Lạc Thư Nhan lo lắng nhìn cậu, “Thật sự không sao à, nhưng sắc mặt cậu rất kém.”

Thẩm Yến nhìn chằm chằm món đồ đặt trên bàn trà, “Đó là cái gì?”

Lạc Thư Nhan a một tiếng, “Cậu nói cái này? Giấy gấp sao đấy, cậu có còn nhớ Trần Thịnh Vân không, không phải lúc trước cậu ta còn từng tặng mình giấy gấp sao à, còn lừa mình là do cậu ta tự tay gấp, nhưng thật ra là cậu ta lấy trộm quà của người khác tặng cho anh trai cậu ta, bây giờ anh trai cậu ta tìm tới hi vọng mình có thể trả lại cái này. Hình như anh trai cậu ta là bạn cấp hai với Từ Tòng Giản, quan hệ hai người rất tốt, trước kia cùng nhau chơi bóng rổ.”

Cảm giác lúc này như thế nào đây?

Giống như đang ngồi trên cáp treo, rõ ràng cơ thể đã lơ lửng trên không, người cũng mất trọng lượng, nhưng rồi lại đột nhiên rơi xuống đất, loại cảm giác kia thật sự khiến Thẩm Yến thở dài một hơi.

Cậu nghĩ thầm, làm mình sợ muốn chết.

Xác định Thẩm Yến không có việc gì, hai người liền vội vàng đến trường cho kịp tiết tự học sớm, hôm nay Lạc Thiên Viễn có việc gấp phải đến thành phố lân cận, trời còn chưa sáng đã xuất phát, cho nên lúc này trên xe ngoại trừ tài xế là Cao Nghiệp ra thi cũng chỉ có hai người bọn họ.

Hiếm khi Lạc Thiên Viễn lại không ở đây, chỗ ngồi phía sau rộng rãi hơn nhiều, nhưng Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến cũng không ngồi gần nhau, một người dựa vào cửa sổ trái, một người dựa vào cửa sổ phải, ở giữa tự động trống ra một chỗ ngồi để để bình giấy gấp sao kia.

Thẩm Yến đột nhiên hỏi: “Cậu quen Từ Tòng Giản à?”

Lạc Thư Nhan đáp: “Không quen nha, mình chỉ thấy anh ấy mấy lần, có một lần mình đi chuyển báo tiếng Anh, không cẩn thận rơi mất mấy quyển, là anh ấy nhặt lên hộ mình. Mình cũng chỉ biết anh ấy tên gì, biết lớp anh ấy ở đâu, biết anh ấy là học sinh giỏi...”

Thế này còn không nhiều sao? Trong lòng Thẩm Yến nghĩ.

Cậu vẫn nhớ ánh mắt cô nhìn Từ Tòng Giản.

Cậu không nói ra, nhưng cậu rất không thích cô nhìn người khác như vậy.

Lạc Thư Nhan lại kịp phản ứng, tò mò hỏi cậu: “Cậu cũng biết anh ấy à?”

Thẩm Yến ừ một tiếng: “Đứng đầu cả khối mười hai, người nào không biết.”

Thật ra lời này có hơi chua chua, nhưng Lạc Thư Nhan cũng không nghĩ nhiều như vậy.

“Thật sự anh ấy rất lợi hại.” Lạc Thư Nhan cười hì hì, “Nhưng chờ đến khi cậu lên lớp mười hai, nhất định cậu cũng đứng đầu khối.”

Trên mặt Thẩm Yến có nụ cười thản nhiên, “Thật sao?”

“Đó là đương nhiên, mình rất tin cậu luôn.” Lạc Thư Nhan lại cười, “Mình còn tin cậu hơn cả tin vào chính bản thân!”

Trong lòng Thẩm Yến dễ chịu hơn nhiều, không còn buồn bã như vậy.

Đột nhiên cậu cảm thấy, thích một người thật sự rất phiền. Rõ ràng cậu không thích bị như vậy, bị ảnh hưởng bới một câu hỏi một ánh mắt của cô, nhưng cậu lại không thể khống chế bản thân biến thành người như vậy.

Lạc Thư Nhan nhớ tới bình giấy ngôi sao kia, lại nhớ đến chuyện ba ba từng nói với mình, càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình.

Hóa ra là thật, có những chuyện sau này làm sẽ có kết quả khác so với bây giờ làm.



Thẩm Yến còn nhớ lời  Lạc Thư Nhan nhắc nhở, chuông tan học vừa vang lên cậu đã chậm rãi thu dọn xong đồ đạc, cầm theo món đồ được gói kín đến mức người ngoài chắc chắn không biết bên trong là thứ gì đi đến khối mười hai, lớp mười với lớp mười hai ở chung một dãy dạy học, chẳng qua một cái ở tầng năm một cái ở tầng một. Cậu đi lên tầng năm, lớp một nằm ở phòng đầu tiên của tầng năm, cậu phải đi qua lớp hai với lớp ba, các anh chị khối mười hai cực kỳ có kinh nghiệm, chuông tan học vừa vang đã chạy xuống căn tin bằng tốt độ nhanh nhất nên lớp hia với lớp ba đều không có mấy học sinh, lúc cậu đi đến cửa sau lớp một lại phát hiện lớp một càng yên tĩnh hơn, đi đến nhìn thử thì thấy Từ Tòng Giản đang ngồi ở vị trí giữa phòng học, bên cạnh chỗ ngồi của anh có một nữ sinh đang đứng.

Thấy cảnh này, Thẩm Yến lại không biết có nên đi vào hay không, đồng thời cậu cũng thấy hơi tò mò với chuyện này nên dừng lại.

Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa cao, đưa một hộp quà đã gói kỹ cho Từ Tòng Giản, giọng nói cũng lanh lảnh, “Từ Tòng Giản, đôi giày bóng rổ này là do bác mình mua ở nước ngoài, Bắc Kinh còn không có thương hiệu này, mình nghe nói trước kia cậu chơi bóng rổ cực kỳ tốt, trên mạng có rất nhiều người thích đôi giày bóng rổ này, mình cảm thấy nó rất hợp với cậu, tặng cho cậu nha.”

Từ Tòng Giản đang đọc sách, trên bàn học có một cái bánh mì, anh còn không ngẩng đầu lên, “Không cần, cảm ơn.”

Nữ sinh vội vàng nói, “Sao lại không cần, không phải người chơi bóng rổ đều thích loại giày này sao? Cậu thử một chút đi, xem thử có vừa không.”

Cuối cùng Từ Tòng Giản cũng ngẩng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt lạnh nhạt, biểu cảm cũng rất bình tĩnh, “Không cần, cảm ơn.”

Mặt nữ sinh đỏ bừng lên, “Mình cũng đã mua rồi, cậu nhất định phải nhận, dù sao thì tặng cậu đấy!”

Thẩm Yến đứng bên ngoài phòng học, nghe vậy cũng thấy không ổn.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Dường như Từ Tòng Giản cũng không đau đầu vì chuyện này, “Được, tôi có hai phương thức giải quyết, thứ nhất cậu thu lại món quà này, thứ hai, nếu như cậu không chị lấy lại, thì tôi sẽ lên mạng tra giá, lấy giá tương đương trả tiền cho cậu.”

Nữ sinh cũng không nghĩ tới Từ Tòng Giản lại không nể mặt mũi như vậy.

Chẳng qua cô chỉ muốn tặng cho anh một đôi giày, vì sao anh không chịu nhận, lại còn muốn chà đạp tấm lòng của cô như vậy?

Nước mắt lưng tròng, cô nhấc túi giấy kia lên, giống như đang thị uy, đi đến chỗ thùng rác trong phòng học, ném đôi giày kia vào thùng rác ngay trước mặt Từ Tòng Giản, “Được lắm, cậu không quan tâm thì tôi vứt đi.”

Từ Tòng Giản chỉ lạnh nhạt nhìn cô một cái, lại cúi đầu đọc sách giải đề, nữ sinh tức giận đến phát run, chạy ra khỏi phòng học, cũng không có chú ý đến sự tồn tại của Thẩm Yến.

Thẩm Yến ước chừng cũng thấy đã đến lúc, đi vào phòng học, đặt đồ lên bàn học của Từ Tòng Giản, giọng trầm tĩnh: “Tôi là bạn của Lạc Thư Nhan, chắc cậu ấy đã nói với anh rồi, đây là đồ cậu ấy nhờ tôi mang lên, nhờ anh chuyển cho Trần Thịnh Phong.”

Từ Tòng Giản bỏ bút bi trong tay xuống, nhìn về phía Thẩm Yến, lại đứng lên, “Được, cảm ơn hai người.”

Thẩm Yến không ở lại lâu lắm, nhẹ gật đầu rồi rời đi, từ tầng năm đến tâng một, trong đầu cậu liên tưởng đến chuyện vừa rồi.

Có lẽ trong lòng Lạc Thư Nhan, cách giải quyết của Từ Tòng Giản như vậy, mới được coi là trưởng thành đúng không?

Cô vẫn luôn rất để ý bình giấy gấp sao kia, thậm chí, lúc trước cô còn nói cô nhất định sẽ không thích nam sinh cấp hai cấp ba, bởi vì trong lòng cô, nam sinh ở giai đoạn này đồng nghĩa với trẻ con. Trần Thịnh Vân lấy trộm quà của người khác tặng anh trai để mượn hoa hiến Phật, vẫn còn có thể nghiêm túc nói do chính tay mình làm; sau khi Trần Thịnh Vân nhận quà cậu ta muốn làm gì thì là tự do của cậu ta, người ngoài không thể chỉ trích, nhưng Lạc Thư Nhan là nữ sinh, đương nhiên cô cũng sẽ đồng tình với các nữ sinh chung giới tính với cô, bởi vậy dưới cái nhìn của cô Trần Thịnh Vân không biết quý trọng món quà cậu ta được nhận.

Cậu có chút tò mò, nếu như hôm nay là do cô  tự mình đến đưa bình ngôi sao này,  trong lòng cô sẽ có suy nghĩ gì khi cô chứng kiến cách giải quyết như vậy của Từ Tòng Giản đây?

Thẩm Yến trở lại chỗ ngồi của mình trong phòng học, nhìn thấy trên bàn học có một cốc Hương Phiêu Phiêu, còn có mì ba tươi đang bốc hơi nóng.

Cậu cầm cốc Hương Phiêu Phiêu kian lên, mở nắp ra, thấy bên trong là nước trắng, lúc này cậu mới chú ý tới trên giấy nháp của cậu có một lời nhắn ——

【 Biết cậu không thích uống đồ ngọt nên mình lấy nước sôi để nguội cho cậu, lần sau cậu phải nhớ mang bình giữ ấm! 】

Cô còn vẽ một hình chibi lên giấy nháp của cậu, bên cạnh hình chibi còn co một đám mây đang tung bay, trong mây cũng viết chữ: “Tạng nguyên thi đại học Thẩm Yến.”

Cậu nở nụ cười, cảm thấy cô rất ngây thơ.

Cậu hiểu rất rõ cô, hiểu rõ lúc cô nhắc đến Từ Tòng Giản, cậu chắc chắn cậu không nghe thấy giọng cô có chút chập trùng nào, cũng không thấy trong mắt cô không có khác thường nào.

Có lẽ, tất cả chỉ là do cậu tự tưởng tượng linh tinh.

Cậu lấy điện thoại trong túi ra, nghĩ một lúc rồi gửi tin nhắn cho cô: 【 Người tốt cả đời bình an. 】



Sau khi Lục Hành Sâm được cấp dưới chỉ dẫn, càng nghĩ thì càng cảm thấy suy đoán này đáng tin hơn so với cái khác, đáng tiếc tuổi cách quá xa nên anh không thể đoán ra con trai đang nghĩ gì, nhưng hình như lúc trước kia anh không có thích ai. Làm một người bố đầy trách nhiệm, anh còn cố ý đến tiệm sách tìm mấy quyển sách miêu tả tâm lí tuổi dậy thì, tìm kiếm mấy tài liệu tương tự trên mạng, sau khi chuẩn bị đầy đủ mới đi tìm Thẩm Yến đang được nghỉ tiết tự học buổi tối.

Thẩm Yến đã thoát ra khỏi cảm xúc đau khổ, đang dọn dẹp phòng ngủ, từ sau khi lên cấp hai cậu đã không còn để mẹ mình dọn phòng ngủ của cậu nữa.

Cậu thấy thời tiết ngày mai tốt nên cậu muốn đổi ga giường sạch sẽ, thuận tiện lau mấy góc khuất trên bàn, lúc Lục Hành Sâm tiến vào, cậu đang đứng trên bàn học dùng khăn lau bụi trên đèn.

Nghe thấy tiếng vang, Thẩm Yến cúi đầu nhìn Lục Hành Sâm một chút, “Có việc?”

Lục Hành Sâm thở dài một tiếng: “Con đấy, nguy hiểm như thế, đến, con xuống đi, để bố làm.”

Thẩm Yến đã lau sạch sẽ bụi bẩn trên đèn, cậu phủi tay, xuống khỏi bàn học, cậu cuốn tay áo thun đến trên khuỷu tay, lộ ra cánh tay gầy gò, cậu lại hỏi: “Có việc?”

Thật ra Lục Hành Sâm cũng không muốn nói chuyện này với con trai lắm, anh cảm thấy có hơi xấu hổ.

Nhưng bây giờ cũng không có cách nào khác, một phần là anh biết con trai không muốn nói chuyện này cho mẹ nghe, mà bây giờ Tiểu Thấm còn đang đi công tác ở nơi khác, vậy thì càng không nói, nếu nhỡ con trai không tìm thấy đối tượng để thổ lộ hết mọi chuyện, rồi nhịn hỏng luôn thì phải làm sao đây? Một phần khác, anh cũng ý thức được đây là cơ hội, là cơ hội tốt để anh đến gần thế giới nội tâm của con trai, nếu như con trai nói hết tâm sự cho anh nghe, vậy có phải là anh đã tiến gần thêm một bước trong mối quan hệ bố con này không?

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lục Hành Sâm ngồi trên ghế trước bàn học, yên lặng một lát, lại hỏi: “Khuya hôm trước con bị sao thế, hình như hai giờ rạng sáng mới tắt đèn ngủ đúng không?”

Thẩm Yến nhớ tới ngày đó mình còn đang xoắn xít buồn bã cũng cảm thấy mình thật ngu ngốc.

Trước khi biết rõ chuyện gì xảy ra cậu đã rơi vào trạng thái như vậy, điều này khiến cậu cảm thấy sợ hãi.

Cậu luôn nghĩ bản thân có thể khống chế cảm xúc rất tốt, cậu luôn cho rằng mình sẽ rất lý trí, sẽ không biết làm mấy trò thiểu năng ngây thơ kia, mỗi lần nghe thấy chủ nhiệm lớp tận tình chỉ bảo tác hại của yêu sớm cậu đều xem thường. Cậu cảm thấy những người vì thích một người, vì yêu sớm mà ảnh hưởng đến sinh hoạt cùng thành tích đều rất ngu ngốc. Nhưng bây giờ xảy ra một chuyện như vậy, không thể nghi ngờ rằng nó đang nhắc nhở cậu: Cậu chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường trong cuộc sống, một người bình thường phổ biến nhất.

Có lẽ trên thế giới này, thật sự có người có thể dễ dàng điều khiển cảm xúc với tình cảm của bản thân.

Nhưng tiếc rằng, cậu phát hiện cậu không phải người như vậy.

Thẩm Yến không muốn để người khác biết mặt này của mình, huống chi bản thân cậu cũng không có thói quen nói tâm sự của mình với người ngoài, cậu nói: “Chỉ mất ngủ thôi.”

Vẻ mặt Lục Hành Sâm nghi ngờ: “Thật sao?”

Thẩm Yến hỏi ngược lại anh: “Chứ chú không mất ngủ à?”

Lục Hành Sâm lộ vẻ mặt xấu hổ: “Chỉ là bố không nghĩ trẻ như vậy đã mất ngủ.”

Người lớn có nguyên nhân nên mới mất ngủ, con trai anh mới lớn vậy cũng có thể mất ngủ à? Không phải học cấp ba mệt gần chết, vừa về nhà đã lên giường dính đầu vào gối ngủ à?

Nếu như mọi chuyện chỉ đến đây thôi thì Lục Hành Sâm sẽ thật sự tin lời con trai nói, dù sao anh cũng hay gặp chuyện mất ngủ này. Lúc anh chuẩn bị rời khỏi phòng ngủ của con trai lại vô tình nhìn thấy quyển lịch trên bàn, chỉ thấy con trai đã khoanh tròn một ngày trong tháng trên quyển lịch, còn viết một chữ ‘lễ’... Đầu óc anh xoay chuyển rất nhanh, anh chắc chắn đấy không phải ngày sinh nhật con trai, cũng không phải sinh nhật Tiểu Thấm hoặc Thư Nhan hay Lạc Thiên Viễn, hẳn chữ ‘lễ’ kia để tặng quà nhỉ?

Không bao lâu nữa sẽ đến ngày đấy, Lục Hành Sâm lại cố ý kiếm cớ ở lại trong phòng ngủ, giờ phút này đôi mắt anh như hóa thành radar, tìm đủ loại manh mối trong phòng ngủ.

Thẩm Yến cũng không biết mục đích của Lục Hành Sâm, cậu đứng dậy, ôm ga giường thay vỏ chăn, không chú ý đến Lục Hành Sâm, ra khỏi phòng đến ban công.

Chân trước Thẩm Yến vừa đi, Lục Hành Sâm đã lập tức đứng dậy, đi đến trước bàn sách, đang chuẩn bị cầm lấy lịch lên nhìn, lại nhìn thấy góc bàn bị sách toán che lại lộ ra một góc thẻ màu hồng.

Lý trí nói cho biết Lục Hành Sâm, con cái có sự riêng tư riêng, anh không thể nhìn trộm, nhưng hai tay lại rất thành thật mở tấm thẻ kia.

Trên thẻ có chữ viết quen thuộc do con trai viết ——

【 Mỗi ngày vui vẻ! 】

Lục Hành Sâm nhanh chóng trả lại tất cả mọi thứ về chỗ cũ trước khi Thẩm Yến trở về phòng, anh lại nhanh chóng quay lại ghế, vẻ mặt nghiêm túc.

Hiện tại trên cơ bản có thể xác định, chắc chắn con anh đang thích cô gái nào đấy, nhất định không phải tặng tấm thẻ màu hồng kia cho bạn nam nào, đúng không?

Hôm trước con trai thức khuya hoàn toàn không phải do mất ngủ, mà là do tình cảm quấn quanh.

Tim Lục Hành Sâm đập điên cuồng, luôn cảm thấy như mình đã phát hiện ra một chuyện lớn, anh cũng không biết nên xử lý chuyện này như thế nào, nhưng tuyệt đối không thể ngồi yên không để ý, mà hiển nhiên con trai cũng không nói với anh. Mấy năm này, anh đã thăm dò rõ tính cách con trai rồi, đã không muốn nói với anh thì cho dù anh có làm gì cũng sẽ không có được đáp án. Tiểu Thấm bận rộn công việc, thường xuyên đi công tác, có lẽ con trai sẽ không nói với cô, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn con trai sa vào loại đau khổ này sao?

Tự nhiên Lục Hành Sâm lại nghĩ đến Lạc Thư Nhan.

Anh nghĩ quan hệ của con trai với Thư Nhan là tốt nhất, có lẽ Thư Nhan sẽ biết nhỉ?

Anh không biết phụ huynh khác gặp chuyện này sẽ thế nào nhưng anh thật sự rất tò mò!

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lúc trước anh xem tin tức xã hội, thấy cực kỳ khinh thường phụ huynh muốn tìm mọi cách để tìm hiểu thế giới nội tâm của con cái, nào là lén đọc nhật ký, rồi lại đến lén kiểm tra điện thoại, cứ như bị điên, lúc ấy anh luôn cảm thấy anh với con trai có thể trở thành bố con như đôi anh em, nhưng bây giờ mới qua hai năm mà anh đã sắp biến thành loại phụ huynh như này rồi.

Chỉ cần nghĩ đến đêm hôm đó con trai tận hai giờ sáng mới tắt đèn đi ngủ, anh lại thấy đau lòng.

Đến cùng là chuyện gì, đáng để đến mức như vậy sao?

Buổi tối, Lạc Thư Nhan đang đọc sách, điện thoại đặt trên bàn đột nhiên rung lên một cái, cô nhấn mở xem thử, lại là Lục Hành Sâm gửi tin nhắn đến.

Lục Hành Sâm: 【 Thư Nhan, chú tìm cháu có chút việc, chuyện rất quan trọng, cháu có thể xuống một lúc không, chú ở dưới lầu. 】

Vốn dĩ Lạc Thư Nhan không muốn đi xuống, nhưng Lục Hành Sâm lại lập tức gửi thêm một tin khác: 【 Là chuyện của Tiểu Yến, chú hơi lo cho thằng bé. 】

Chuyện của Thẩm Yến?

Lạc Thư Nhan nghĩ nghĩ, gửi lại một câu ‘được ạ’ rồi mặc áo bông xuống tầng.

Buổi tối mùa đông vẫn rất lạnh, Lạc Thư Nhan mới ra khỏi phòng đã bị lạnh đến rùng mình một cái, cô quấn kỹ khăn quàng cổ, đeo găng tay rồi đi ra hành lang, quả nhiên đã thấy xe của Lục Hành Sâm, cũng nể chú ấy thật, trời lạnh thế mà vẫn đứng ngoài xe.

Lục Hành Sâm nhìn thấy Lạc Thư Nhan đi ra, không khỏi vui mừng, quả nhiên vẫn là Thư Nhan nhiệt tình với anh nhất, anh mở cửa xe, để con bé lên xe.

Sau khi thấy con bé thắt chặt dây an toàn, anh mới chạy sang bên khác lên xe.

Lục Hành Sâm vui tươi hớn hở, “Chú thấy gần đây có mở một quán, cũng không tệ lắm, chú dẫn cháu đi ăn nhá?”

Lạc Thư Nhan chần chừ, “Không gọi Thẩm Yến sao?”

Lục Hành Sâm thở dài, “Không gọi thằng bé, chú có việc muốn hỏi cháu.”

Nếu con trai chịu nói cho anh biết một chút, anh đã không cần tìm để Thư Nhan tìm hiểu tình hình.

Cũng không biết nên nói tính cách con trai quá hướng nội, hay anh làm ba ba qua thất bại nữa.

Lạc Thư Nhan nhìn Lục Hành Sâm lộ ra vẻ mặt như thế, cũng thấy hơi lo lắng, chắc không phải xảy ra chuyện gì lớn chứ, lại còn liên quan đến Thẩm Yến...

Đột nhiên, cô tự động bổ não, chẳng lẽ là họ Lục đã hòa giải với cô Thẩm rồi, nhưng lại không biết nên nói sao với Thẩm Yến?

Hay là họ Lục thay lòng đổi dạ, muốn kết hôn với người khác?

Hình như hai khả năng này không lớn lắm.

Lạc Thư Nhan bị Lục Hành Sâm dẫn vào cửa hàng, Lục Hành Sâm gọi rất nhiều đồ ăn cho Lạc Thư Nhan, nào là pizza với nước trái cây cả cánh gà nướng, nếu như không phải Lạc Thư Nhan ngăn lại, chỉ sợ anh đã hận không thể gọi hết đồ ăn trong cửa hàng rồi.

Lạc Thư Nhan uống nước trái cây, thấy biểu cảm Lục Hành Sâm rối rắm, cô không đành lòng, nói: “Chú nói chuyện gì đi, cứ vậy cháu cũng sợ.”

Luôn cảm thấy như sắp xảy ra chuyện lớn!

Lục Hành Sâm thở dài một cái thật dài, “Nói chuyện lớn cũng không đúng lắm, bởi vì loại chuyện này rất hay gặp ở học sinh cấp ba bọn cháu, quan hệ của cháu với Tiểu Yến rất tốt, nhất định thằng bé đã nói chuyện này cho cháu rồi, cháu lén nói cho chú biết đi, có phải Tiểu Yến đang thích cô gái nào không.”

Lạc Thư Nhan còn đang uống nước trái cây, nghe xong lời này cô mơ hồ luống cuống nhìn Lục Hành Sâm.

Thẩm Yến cậu ấy, cậu ấy thích người khác?!

Lục Hành Sâm thấy biểu cảm giật mình kinh ngạc của Lạc Thư Nhan, cũng rất bất ngờ, “Cháu không biết?”

Không phải quan hệ của hai đứa rất tốt sao? Y như anh em ruột, chẳng qua nghĩ lại cũng thấy bình thường, tính cách con anh hướng nội, nhất định sẽ không dễ dàng kể chuyện này cho người khác, thế nhưng ngay cả Thư Nhan cũng không biết, vậy phải làm thế nào?

Lạc Thư Nhan chỉ cảm thấy nước cam trong miệng bắt đầu đắng ngắt.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Không phải cô chưa từng nghĩ đến chuyện này, mà cô chỉ nghĩ ít nhất đến đại học nó mới xảy ra.

Thẩm Yến đã thích người khác sao? Cô chớp chớp mắt, trong lòng có chút khó chịu, thế là ngây ngốc, ngơ ngác lắc đầu.

Cô thật sự không biết... Thẩm Yến chưa từng nói với cô.

Lục Hành Sâm cũng buồn phiền: “Thật ra chú không phản đối chuyện này, được rồi, chú cũng không có lập trường phản đối, chính là... Có phải quá sớm rồi không? Mà khuya hôm trước tận hai giờ sáng Tiểu Yến mới tắt đèn đi ngủ, hỏi thằng bé chuyện gì thằng bé cũng không nói, còn nói dối chú là mất ngủ, nhưng chú thấy trên lịch thằng bé có khoanh một ngày ghi hai chữ ‘tặng quà’, có lẽ sinh nhật của cô gái kia chỉ trong tháng này thôi.”

Lạc Thư Nhan cảm thấy máy sưởi trong quán này mở quá lớn, quá nóng, khiến cổ họng cô thấy đắng chát.

Cô thật sự không biết Thẩm Yến lại có thể thích người khác...

Được rồi, mặc dù bọn họ là bạn tốt, cậu cũng không có nghĩa vụ phải nói tất cả mọi tâm sự cho cô nghe, nhưng cô vẫn có cảm giác như bị bỏ rơi.

Lục Hành Sâm thấy Lạc Thư Nhan không nói chuyện, anh cũng rất sốt ruột vì chuyện con trai, hai người không ở trong cửa hàng lâu lắm, chuẩn bị quay về.

Hai người đến dưới lầu lại đụng phải Lạc Thiên Viễn, Lạc Thiên Viễn vừa mới tan làm về.

Anh nhìn con gái nhà mình như đã nhận đả kích rất lớn, cúi thấp đầu như chim cút đi tới phía hành lang.

Vẻ mặt Lạc Thiên Viễn nghi ngờ, nhìn chằm chằm Lục Hành Sâm, mãi đến khi Lục Hành Sâm bị nhìn đến mức lui lại hai bước cau mày hỏi: “Anh nhìn tôi làm gì?”

“Anh tìm con gái tôi làm gì? Mang con bé đi làm cái gì?” Lạc Thiên Viễn hoit liên tùng tục: “Sao con bé lại không vui?”

Lục Hành Sâm im lặng, “Đưa con bé đi ăn, hỏi một ít chuyện.”

Lạc Thiên Viễn ép hỏi, “Chuyện gì?”

Lục Hành Sâm hỏi ngược lại anh: “Anh hỏi tôi thì tôi phải nói à?”

Anh có thể hiểu Thư Nhan không vui vì chuyện gì, có lẽ do thấy bạn tốt không nói bí mật cho con bé biết đi?

Lục Hành Sâm thấy sắc mặt Lạc Thiên Viễn thực sự rất khó coi, quen biết mấy năm anh cũng biết tính cách Lạc Thiên Viễn ra sao, nói luôn: “Cũng không có việc gì, tôi nghi ngờ Tiểu Yến thích cô bé nào đấy nên tìm Thư Nhan hỏi một chút, xem con bé có biết chuyện này không.”

Anh không làm gì sai mà?

Bình thường sẽ làm như vậy mà, con mình xảy ra chuyện gì mà bố mẹ không biết, cuối cùng sẽ đi hỏi người bên cạnh con mình

Lạc Thiên Viễn hít sâu một hơi, nhìn Lục Hành Sâm đã làm sai còn cảm thấy mình rất vô tội, thế cục yên bình tỉ mỉ bày ra bây giờ đã bị tên đầu óc đơn giản này phá hết rồi, anh chỉ muốn đánh chết cái tên ngu xuẩn thành công thì ít mà thất bại thì nhiều này!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi