BA TRĂM NĂM KHÔNG GẶP THƯỢNG TIÊN


Trong mắt chúng đệ tử Hoa gia, gia chủ Hoa Chiếu Đình đã thật lâu rồi không động qua kiếm của mình.
Sau cái chết của Tiên Đô, vài vị tiên môn đến gần với phi thăng nhất liền trở thành những người tối cao trên nhân gian, không ai có thể địch lại.
Tuy rằng mấy năm nay tà ma hoành hành, ngày càng càn rỡ không cố kỵ.

Nhưng mỗi lần tiêu diệt tà ma, đều là tập hợp sức lực của các môn phái, tình huống chân chính cần Hoa Chiếu Đình nghiêm túc xuất kiếm lại rất ít.
Một lần cuối cùng là lâu thật lâu thật lâu trước kia ở Gia Minh hoang dã.

Hoa gia và người ở Chiếu Dạ thành oan gia ngõ hẹp.

Hắc Bồ Tát kia không biết muốn giúp thành chủ Ô Hành Tuyết lo liệu cái tai hoạ gì, bị Hoa Chiếu Đình một kiếm ngăn lại.
Hoa Chiếu Đình lấy kiếm nhập đạo, tuy rằng ngày thường nói chuyện nho nhã lễ độ, khách sáo khoan dung, nhưng đó chỉ là bởi vì ngồi ở địa vị gia chủ quá lâu, cả ngày tham gia sự vụ và giao thiệp với các môn phái mà dưỡng ra tính tình như vậy.
Phàm là người từng thấy hắn xuất chiêu đều biết, đường kiếm của hắn, tự nhiên mang theo một luồng áp bức sảng khoái hào cùng khí phách thẳng thắng lại dai dẳng.
Trong vài vị gần như phi thăng kia hắn có lẽ không phải lợi hại nhất, nhưng hắn đúng là cực kỳ không dễ chọc.
Mà lúc này, khoảnh khắc kiếm quan kim sắc xuyên thấu tầng mây mà đến, chúng đệ tử Hoa gia đều nghe thấy tiếng kim thạch kêu vang, vang vọng toàn bộ Đào Hoa châu ––––
Hoa Chiếu Đình xuất kiếm!
Các đệ tử nháy mắt nhiệt huyết sôi trào.
Người năm đó ở Gia Minh hoang Dã đến nay vẫn còn nhớ rõ, sau khi trường kiếm của gia chủ xuất vỏ kinh tài tuyệt diễm còn có khi thế tựa cầu vồng.
Hiện giờ có thể tái kiến, may mắn biết bao.
Vì thế, gần ngàn đệ tử Hoa gia vừa chuyển cổ tay, muôn vàn thanh kiếm đang bay nháy mắt chuyển hướng tế xuất! Đi theo một thể với Hoa Chiếu Đình, mũi kiếm cùng nhắm vào cự kiếm kim quang đánh xuống từ trên trời.
Kết quả kiếm vừa bay ra, sắc mặt các đệ tử nhanh chóng biến đổi!
Bởi vì bọn họ nhìn thấy kiếm của Hoa Chiếu Đình.
Kiếm khí sáng trong vòng quanh mũi kiếm năm đó không thấy bóng dáng, thay vào đó lại là lụa đỏ như mạng nhện, từ chuôi kiếm một đường cùng rũ xuống, che kín toàn bộ thân kiếm.

Người đứng gần còn có thể ngửi thấy trên thân kiếm có một mùi tanh ngọt.
Trong khoảnh khắc hắn rút kiếm, túi da đầy sân đầu và tàn dư tà ma đều rục rịch xôn xao.
Không đúng!
Thật sự không đúng!
Kiếm này có vấn đề!
Nội tâm mọi người lại nổi sóng to gió lớn, nhưng ngay sau đó, bọn họ lại hiện lên một suy nghĩ khác ––––
Nếu không phải là kiếm có vấn đề thì sao?
Nếu......! gia chủ dẫn bọn họ truy kích và tiêu diệt tà ma suốt một đêm này không hề có chủ ý truy đuổi bắt lại, mà là giống như những hài cốt tà ma hành hương và Y Ngô Sinh tiên sinh thì sao?
25 năm này, đệ tử trong Đào Hoa châu mỗi ngày sớm tối đều phải đến Hình đường một chuyến, để tránh có người bị tà ma bám vào xen lẫn bên trong.

Ngay cả bản thân Hình đường trưởng lão cũng không ngoại lệ.

Lệnh là gia chủ hạ, chỉ có hai người chưa từng bị tra qua, Một là Y Ngô Sinh thân thể không tốt thường xuyên bế quan.

Một người khác chính là bản thân gia chủ Hoa Chiếu Đình.
Toàn bộ đệ tử da đầu tê rần! Nhưng mà lúc này có muốn hành động đã hoàn toàn không kịp rồi.

Bọn họ chỉ vừa nâng mặt lên ––––
Lập tức nhìn thấy muôn vàn thanh kiếm đang bay chưa tới gần kim quang đã biến thành bột phấn.

Trong khoảnh khắc, tan thành mây khói.
Các đệ tử chấn động toàn thân, giống như bị gõ thiên linh, ngó tay anwms vỏ kiếm tê rần.
Tiếp đó là vô số tiêng "leng keng" vang lên, gần ngàn người phút chốc không còn pháp khí.
Bọn họ chỉ có thể mở to hai mắt, nhìn huyết kiếm của gia chủ Hoa Chiếu Đình xoay vòng, mang theo tà khí lượn lờ rối loạn, bén nhọn hướng lên trên! Kiếm ý xông thẳng về phía chân trời, tàn nhẫn đâm tới đạo kim quang kia.
Keng –––––
Kim thạch vỗ vào nhau tiếng rít nổ vang!
Trong chốc lát ánh sáng rực rỡ loá mắt, mọi người hoảng sợ nhắm chặt mắt lại, tiếp sau lại nghe thấy tiếng loong coong nào đó vang lên.
Bọn họ gian nan mở mắt, lập tức đập vào mắt là đạo kim quang cự kiếm kia đang chống đỡ mũi kiếm của Hoa Chiếu Đình, ngang nhiên ép xuống, khí thế và lực đạo không mảy may tiêu giảm mà hạ thẳng xuống.
Hoa Chiếu Đình kinh hoàng sợ hãi!
Hắn căn bản chưa từng đoán được vậy mà có thể chặn được kiếm của hắn, biểu tình nhất thời khó coi đến cực điểm.
Ngay sau đó hắn lại phát hiện: Một kiếm này đâu chỉ là chặn lại.
Dưới cự kiếm kim quang sắc bén, kiếm ý của hắn chỉ là thùng rỗng kêu to, trường kiếm đã vỡ ra từng vết rạn nứt.
Đến cuối cùng, Hoa Chiếu Đình chợt buông tay, chuôi kiếm rơi trên mặt đất.
Lòng bàn chân hắn cắm vào đá khốn khổ thối lui mấy trượng, há mồm phun một ngụm máu đen.
Ngàn người ở đây, không ai đoán trước được cứng đối cứng lại là kết quả như vậy.

Bọn họ lộ vẻ ngạc nhiên, trong lòng càng là sóng lớn lệch trời.
"Tê Ngô Viện đến cuối cùng là người nào?"
Nói đúng ra, bọn họ càng nên hỏi: "Hai vị khách nửa đêm biến mất khỏi khách phòng đến tột cùng là ai?"
Trong vị Trình công tử kia và con rối của hắn tất nhiên có một người là tà ma đội lốt người cho nên mới có thể dẫn đến tất cả tà ma tồn tại và đã chết trên Đào Hoa châu này đến triều bái.
Thế nhưng, ngay cả tứ đường trưởng lão Y Ngô Sinh và gia chủ Hoa Chiếu Đình đều không ngăn cản được, vậy diệt túi da tà ma kia đến tột cùng là ai?
Vừa nghĩ như vậy, kết quả đúng là vô cùng đáng sợ.
Các đệ tử không hẹn mà cùng nhớ tới tin đồn len lỏi kháp nơi vào sáng sớm kia –––– Thương Lang Bắc Vực sụp đổ, đại ma đầu Ô Hành Tuyết bị khoá bên trong 25 năm khả năng vẫn còn sống, thậm chí đã thoát ra ngoài!
Mọi người nhìn nhau, chỉ tích tắc, trong đầu đã bay qua vô số khả năng, tức khắc mặt cắt không còn một giọt máu.
Nhưng ngay sau đó, bọn họ lại chết lặng.
Bởi vì cự kiếm kim quang đánh nát kiếm của Hoa Chiếu Đình ngang nhiên đáp xuống mặt đất, cắm thật sâu vào trong đá, mang theo uy áp còn sót lại ong ong rung động.

Chờ đến khi kim quang tản đi, chữ khắc trên hư ảnh của cự kiếm liền rõ ràng rơi vào tầm mắt mọi người.
Đó là một chữ "Miễn".
Mọi người: "......"
Mọi người: "??"
–––––––
Ngay khi mọi người nơi đây rơi vào kinh ngạc, Hoa Chiếu Đình phản công không thành xoay người hoá thành một đạo hắc ảnh, nháy mắt tan vào bóng đêm.
Hắn bị uy áp chấn đến thần hồn thương tổn, dường như theo bản năng quay trở về chỗ ở Tiễn Hoa đường.

Mới vừa hiên thân vào phòng đã bị một bóng kiếm kim quang đáng thẳng sau vai, cả người đều bị giữ chặt trên mặt đất.
Kiếm khi sắc bén quá lợi hại, kéo theo trong phòng một mảnh hỗn độn.

Bàn ghế lật tung, giường sụp đổ, mấy chậu hoa bên tường cũng bị đánh nát tả tơi.
Mấy người Ô Hành Tuyết đuổi tới trong phòng vừa đúng nhìn thấy cảnh tượng này.
"Hắn –––– " – Y Ngô Sinh cầm mảnh giấy, bước đến bên người Hoa Chiếu Đình, ngón tay vươn ra thăm dò có chút run rẩy.
Còn chưa chạm tới giữa trán tìm đến linh đã nghe thấy có người nặng nề mở miệng: "Chưa chết."
Hắn quay đầu vừa thấy Tiêu Phục Huyên đi vào.
Thời điểm cự kiếm kia ầm ầm đập xuống, Y Ngô Sinh cách khá xa, không thấy rõ hư ảnh kia.

Nhưng hắn ở bên cạnh bản nhân Tiêu Phục Huyên vừa gào khản giọng "Tuyệt đối không thể" đã thấy được chữ Miễn trên vỏ kiếm của Tiêu Phục Huyên.
Vì thế chữ "a" của hắn đã bị chẻ ra.
Lúc sau hắn lại phát hiện tờ giấy bản thân đang cầm kia cũng có một chữ Miễn, ở bên góc, như là ấn đóng ra từ bùn đỏ chưa thấm ướt, không nhìn kỹ căn bản không thể nhận ra.
Y Ngô Sinh: "......"
Hắn lúc ấy cầm mảnh giấy, kinh nghi bất định mà nhìn về phía người xuất kiếm, sau một lúc lâu hỏi một câu: "Họ gì?"
Cũng không biết lời này vui ở chỗ nào, vị "Trình công tử" bên cạnh kia bỗng nhiên nở nụ cười.
Vị cầm kiếm chữ Miễn kia liếc nhìn Trình công tử một cái, sau đó mặt vô biểu tình nhìn hắn, mấp máy môi nói: "Tiêu."
Y Ngô Sinh: "......"
Được.
Tóm lại, từ sau chữ "Tiêu" kia, Y Ngô Sinh ngậm miệng thật sự không lên tiếng, thẳng đến lúc đuổi theo Hoa Chiếu Đình đến Tiễn Hoa đường, nhìn Hoa Chiếu Đình ngã trên mặt đất.
Nói là thờ ơ, tất nhiên là giả,
Mười bốn tuổi Y Ngô Sinh bái tiến Hoa gia, mười bảy tuổi gặp Hoa Chiếu Đình vừa tròn mười một tuổi, từ đó về sau xem huynh muội Hoa gia như ruột thịt cùng tu tậ, tương giao tương tri đã được trăm năm.
Trăm năm đối với bá tánh bình thường mà nói là cả một cuộc đời.
Lúc trước ở Hoa gia đệ tử đường hắn thường xuyên bởi vì mân mê đan dược ngủ trễ, vừa nghe tiên sinh giảng kiếm tâm kiếm đạo, vừa chống đầu ngủ gà ngủ gật, lại bị hai huynh muội đánh tỉnh.

Cảm giác ngẩn ngơ bừng tỉnh kia rành rành cứ như thể chỉ mới hôm qua, mà cũng đã là trăm năm trước.
Cô nương luôn nở nụ cười kia đã chôn trong rừng đào 25 năm.

Thiếu niên chán ghét quy củ nhất, trở thành quy củ tối cao của Hoa gia, lại khắp người nhếch nhác nằm trước mặt.

Hồn phách bị tà ma cắn nuốt, đồng bệnh tương liên với hắn.
Cho nên lúc này hắn muốn biết nhất không phải bất cứ cái gì khác, mà là người trước mắt này không biết có còn lại tàn hồn hay không, đã chết chưa?
"Ta không giết hắn." – Tiêu Phục Huyên nhẹ giọng nói, "Chỉ là cưỡng chế khiến tà ma kia không thể lật trời nữa."
"Được, được." – Y Ngô Sinh gật gật đầu, nhỏ giọng lặp lại.
Hắn rất sợ, nhưng ngón tay vẫn tìm kiếm giữa trán Hoa Chiếu Đình.

Tình trạng của Hoa Chiếu Đình thậm chí còn tệ hơn hắn, dường như không thể dò thấy bất kỳ dộng tĩnh nào từ tàn hồn.
–––––––
Ô Hành Tuyết đứng một bên, im lặng nhìn một chốc.

Nhìn thấy ngón tay Hoa Chiếu Đình nắm chặt, tròng mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm một chỗ nào đó.
Đều nói khi người chết ở vào thời khắc sinh tử nguy cấp đều sẽ theo bản năng tiết lộ một ít bí mật –––– sẽ nhìn về phía nơi cất giấu đồ vật, sẽ nhìn về phía có chuyện không thể nói cho người khác biết.
Cho dù là tà ma cũng không ngoại lệ.
Mà Hoa Chiếu Đình hướng tới là chậu hoa mỗi ngày hắn đều phải đứng xem một chút.
Chậu hoa kia trồng vài cây hoa đào lùn đặc trưng, được chăm cực kỳ tốt, dù rét đậm ngàn dặm cũng không bị khô mục, vẫn cành lá tươi tốt.

Có một gốc thậm chí còn mới ra một nụ hoa.
Lúc chậu hoa vỡ vụn, cây hoa thấp bé xiêu vẹo ngã xuống đất, bùn ướt hợp với rễ hoa tản ra đầy đất, lộ ra cát đá bên dưới bùn.
Loại hoa đào này nào có đạo lý dùng cát đá nuôi dưỡng?
Ô Hành Tuyết suy nghĩ một lát, đi đến bên chậu hoa, vén áo bào ngồi xổm xuống, ngón tay khẩy một lượt bùn ướt trên cát đá.
Ngón trỏ hắn tóm lấy một mảnh gốm vỡ, leng keng một tiếng.
"Đang tìm cái gì?" – giọng nói của Tiêu Phục Huyên từ trên đỉnh đầu rơi xuống.
Ô Hành Tuyết nghiêng đầu nhìn hắn một cái, lại tiếp tục lật cát đá, một lát sau nói: "Lúc trước không phải ngươi nói muốn tìm một vật sao? Cái gì......!có người cầm đi lại đưa trở về?"
Hắn đứng lên, vỗ vỗ đất cát trên tay, lại tìm cái khăn vải sạch sẽ trên giá gỗ lau tay, nói: "Ta thấy hắn luôn nhìn chằm chằm chỗ này, thuận tay thay ngươi lật xem."
Y Ngô Sinh nghe thấy như vậy, cầm mảnh giấy theo đến đây.
Một tay hắn lật cát đá, ngón tay chợt dừng lại, động tác lại vội vã.
Lập tức tìm thấy trong một chậu cát đá đó chôn theo một ít vật linh tinh kỳ lạ –––– trâm gỗ, thẻ đeo trên thắt lưng, dây buộc tóc tuỳ thân hoặc là túi gấm túi cá Hoa gia dùng truyền lệnh.
Rất nhiều thứ khác nhau, có mới có cũ cũng không giống giống đồ cũ của cùng một người.

Tựa như ly biệt từ những người khác nhau, đều được Hoa Chiếu Đinh chôn ở nơi này.
"Đều là người nào?" – Ô Hành Tuyết cầm thẻ đeo thắt lưng nhìn thaosng qua.
Y Ngô Sinh cứng đờ cả người, sau một lúc lâu mới nói: "Đệ tử."
Đều là vật linh tinh mà đệ tử Hoa gia mang theo bên mình, bình thường có người mất đi cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Ô Hành Tuyết bỗng nhiên nhớ tới lời đệ tử đãi khách nói lúc trước, mặc dù bọn họ mỗi ngày sớm tối đều đến Hình đường để tránh tà ma bám vào người, mỗi tháng cũng vẫn sẽ có một vài đệ tử bỏ mạng.

Xem ra......!những đệ tử đó đến tột cùng vì sao bỏ mạng, hiện giờ cũng đã có đáp án.
Nhưng chuyện này lại rất mâu thuẫn.
Hắn lại nhớ tới lúc trước khi đến Hoa gia, những lời đồn nghe được trong Xuân Phiên thành.
Nói Hoa gia trấn thủ sông biển, chiếm Đào Hoa châu, lại không để bất kì bá tánh nào sinh sống quanh đó.

Nói Đào Hoa châu địa thế hiểm yếu, rất dễ bị tà ma xâm lấn, bá tánh đến đó chính là thịt cá được bày ra, rất khó giữ được tính mạng.
Lúc ấy hắn còn cảm thấy, nếu là môn phái lớn nhất Xuân Phiên thành, đệ tử nhiều như vậy, nếu là sắp xếp bá tánh ở nơi thích hợp, ngược lại cũng không đến mức hoàn toàn không bảo vệ được.
Môn phái khác đều có thể làm được, một mình Hoa gia ngoại lệ, rất kỳ quái.
Bây giờ nghĩ đến......
Giống như là Hoa Chiếu Đình một mặt nhin không được mỗi tháng đều cắn nuốt đệ tử cho no bụng, mặt khác lại sợ bá tánh đến gần hắn.
Ô Hành Tuyết xách theo thẻ đeo lưng niên đại đã lâu kia trên tay, ngơ ngẩn xuất thần.
Một lát sau lại nghe thấy Y Ngô Sinh thì thầm một tiếng.
Lại thấy hắn lấy ra một cái chung dẹp từ trong chậu hoa, bên trên mang theo lỗ nhỏ.

Hắn vừa mở chung ra đã thấy bên trong chất đầy đan dược.
Đan dược kia không biết chôn trong chậu hoa bao lâu, lại vẫn mang theo một tầng linh quang ôn nhuận, thấy rõ chúng được bảo hộ rất tốt.
Y Ngô Sinh khẽ giật hầu kết, trầm giọng nói: "Vô mộng đan......"
Trách không được Hoa Chiếu Đình mỗi ngày đều tưới nước chậu hoa này, tưới đều đặn mỗi ngày.

Theo lý mà nói, hoa đào đặc phẩm kia không thể chăm sóc như thế này.

Trừ khi hắn theo tiềm thức mà chăm sóc một vật mà hắn cảm thấy hữu ích.
Chính là vô mộng đan......
Trúng chiêu trong vòng một tháng, uống vô mộng đan còn có thể tự cứu.
Hắn sau khi bị tà ma bám vào, bao lâu mới ý thức được? Cũng từng ngụm lớn ngụm nhỏ mà nuốt vô mộng đan sao? Cũng thử giãy giụa sao? Thời điểm hạ lệnh không cho bất kỳ đệ tử nào đến gần Tiễn Hoa đường, hắn đã ngắn ngủi mà thanh tỉnh sao?
Đêm khuya kia, khi chính mình lảo đảo nghiêng ngả đến tìm hắn, hắn vẫn còn thừa lại tàn hồn sao?
Y Ngô Sinh càng nghĩ cả người càng phát run.
Ngón tay hắn bị chậu hoa cắt trúng, lại không hề chảy máu, chỉ có chỗ rách là mở ra trắng như tuyết, thoạt nhìn có hơi đáng sợ.

Hắn lại hoàn toàn không chú ý, lại đi lật cái chậu cuối cùng.
Lần này hắn lật tới một cái tráp.
Tích tắc cái tráp được mở ra.
Tiêu Phục Huyên quay đầu nhìn sang, bởi vì hắn ngửi thấy một tia tiên khí tàn lưu.
Hắn thấy cái tráp có một lỗ thủng hình tròn, bên trong lỗ thủng giữ một cái lục lạc rất nhỏ, chất bạch ngọc, mặt bên nạm chỉ bạc.

Nếu không nhầm, hắn nhận ra thứ này.
Nó gọi là mộng linh.
Lắc chín lần theo phương hướng khác nhau, có thể tạo cho con người một giấc mộng lâu dài..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi