BA TRĂM NĂM KHÔNG GẶP THƯỢNG TIÊN


Mặt đất mênh mông mở rộng ra một cái hố sâu, không ai có thể thấy dưới hố.

Chỉ thấy nồng đậm như mực, cuồn cuộn, một dòng bất tận tràn ra ngoài.

Tựa như những con rắn có sừng, duỗi vô số đầu rắn, giương cái miệng khổng lồ và răng nanh chậm rãi vươn thẳng thân thể ––––
––––––––––––
Kiếm ý biển động sóng gầm mà đến, lưỡi kiếm lạnh lẽo lan rộng ra mấy chục trượng, lấy thế lực ngàn quân ngang nhiên chém xuống.


Một kiếm kia có thể chia đôi biển cả.

––––––––––––
Nhưng mà chớp mắt sau đó lại thấy vô số kim quang mang theo kiếm ngâm vang lên, đâm thẳng lao ra.

Giống như ánh nắng chiếu rọi qua tầng tầng mây mù.


Đưa thanh kiếm đâm thẳng về phía trước xuyên thấu, mũi kiếm vừa chuyển, lập tức tàn nhẫn đánh xuống ––––––
Khoảnh khắc cắm xuống mặt đất, tia lửa vẩy ra nhưng lại được bao bọc trong sương tuyết gió lạnh, cực lạnh cực nóng đan xen, tất cả đều bị càn quét sạch sẽ.

––––––––––––
Dây leo dài đến cổ, trong đó một cành thật dài vươn tới, đầu cành nở ra một bông hoa cực lớn nhưng đã sớm khô héo, đoá hoa vừa vặn che khuất.

Nhưng giữa động tác tạo ra một chút gió vẫn khiến đoá hoa kia rung động vài cái! !.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi