BA TRĂM NĂM KHÔNG GẶP THƯỢNG TIÊN

Suýt chút nữa thì Phương Trữ buột miệng gọi “Thành chủ”, song đã nuốt ngược vào trong sau khi trông thấy chiếc mặt nạ vân bạc kia.

Đây là thành chủ nhà hắn, nhưng không hẳn.

Hắn từng nhìn thấy một Ô Hành Tuyết cầm kiếm đeo mặt nạ ở dưới đáy thung lũng Đại Bi, khi Thiên Túc thẩm vấn Vân Hãi. Người bị thẩm vấn đã gọi Ô Hành Tuyết đó là —

“Linh Vương…” Phương Trữ lẩm bẩm.

Người vừa đến nghe vậy thì có vẻ hơi ngạc nhiên, giọng thốt lên trong bất ngờ, “Ngươi gọi ta là gì?”

Bấy giờ, Phương Trữ mới nhận ra mình đã nói thành lời những suy nghĩ trong lòng, bèn lắc đầu tắp lự. “Không có gì, ta chưa nói gì cả.”

Hắn không lỗ m ãng như Ninh Hoài Sam, hiện tại còn chưa biết mình đang trong tình huống thế nào thì không thể trả lời bừa bãi.

Đối phương không bỏ qua chỉ vì một câu chối của hắn. “Tai ta rất thính, vừa nãy ngươi gọi ta là Linh Vương.”

Phương Trữ vẫn không dám trả lời, chỉ trơ mắt ra nhìn y đăm đăm.

“Còn các ngươi có nghe thấy không?” Người nọ khẽ nghiêng đầu ra sau và hỏi.

Hai tiểu đồng tử đang nép bên cạnh cửa, có một đứa thò đầu ra hùa theo, “Có nghe! Hắn gọi đại nhân là Linh Vương.”

“Đấy,” người kia quay đầu lại, giọng điệu nghe chừng không mấy nghiêm túc mà thoảng như gió xuân phớt qua mặt. 

Song Phương Trữ vẫn cứng đờ không dám nhúc nhích. Mãi lâu sau hắn mới thốt, “Gọi thế không được à?”

“Dĩ nhiên là được, trên Tiên Đô đều gọi thế đấy thôi,” người nọ nhoẻn cười, xong mới bắt đầu chậm giọng, tỏ nét nghi ngờ. “Nhưng ngươi không phải người trên Tiên Đô. Ta không cai quản hung cát và cũng không bận tâm đ ến phúc hoạ, dưới nhân gian không có tượng thần của ta, nên danh hào ta có được truyền ra ngoài bao giờ.”

“Vậy tại sao ngươi lại gọi ta là Linh Vương, ngươi biết ta sao?” Người nọ nhấc nhẹ mặt nạ lên, để lộ ra đôi mắt tuyệt đẹp với góc đuôi hơi hướng xuống, ánh mắt tối om như mực.

Đây đích thị là Ô Hành Tuyết.

Phương Trữ hoàn toàn nghệch ra…

Hắn đang gặp phải thành chủ lúc còn là thần tiên ư?

Phương Trữ âm thầm cấu ngón tay mình vào thịt để thử thì thấy đau thật, không phải hắn nằm mơ.

“Ta…” hắn hé miệng nhưng không biết nên trả lời làm sao. Dù sao cũng đâu thể nói “Ta là thuộc hạ của người sau này khi người trở thành tà ma” được?

Sau cùng, hắn chỉ có thể nói, “Ta không biết.”

Vừa dứt lời, hắn đã muốn xử đẹp bản thân, thể loại trả lời xàm xí gì vậy.

Ngờ đâu, Linh Vương chỉ nhướn mày rồi nhẹ nhàng nói, “Thế à…”

Người ấy ngẩn ngờ giây lát nhưng không nói thêm gì mà có vẻ đang rơi vào trầm tư.

Phương Trữ nhanh chóng lia mắt nhìn khắp một vòng, bấy giờ mới giật mình nhận ra mà kêu lên, “Khoan đã, thành… Linh Vương đại nhân, ta đang ở Tiên Đô sao?”

Linh Vương hoàn hồn lại, gật đầu. “Đúng vậy, chứ ngươi tưởng mình đang ở đâu?”

Một câu nói thốt ra như sấm chớp giáng thẳng vào đầu, khiến cho Phương Trữ đột ngột nhảy dựng! Hành động này quá nhanh còn đi kèm với gương mặt đầy vẻ đề phòng, dẫn đến việc trong phòng ai nấy đều ngạc nhiên vô cùng.

Hai tiểu đồng tử thắc mắc, “Cây đinh nào trên giường đâm trúng ngươi hả?”

Đâu phải chỉ có cái giường, thiếu điều trên mặt đất mọc đầy đinh cắm thẳng vào lòng bàn chân hắn đấy chứ. Phương Trữ nhấc chân liên tục như thể không tìm được một chỗ nào để đặt chân xuống. Hắn kinh hồn bạt vía, thất thanh hô, “Ta?”

“Tại sao ta lại ở Tiên Đô?”

Dù sao hắn cũng là một tà ma, chỉ cần chạm trán một pho tượng thần dày linh khí một chút cũng phải ói cả buổi, nói gì đến việc ở Tiên Đô nơi có linh khí nồng nhất cơ chứ. Chắc phải mửa cả —

Hở?

Ý nghĩ này vừa lướt qua đầu, Phương Trữ đã đờ người.

Vì bấy giờ hắn mới ngỡ ra mình hoàn toàn không có phản ứng gì. Không chóng mặt choáng váng, không ói đến tối tăm mặt mũi. Vừa nãy mà không nhảy cẫng lên đột ngột thì thậm chí nhịp tim hắn còn chẳng biến động.

Tình huống này khiến hắn cau có cùng cực.

Còn chưa để hắn kịp ngẫm ra cơ sự, hai tiểu đồng tử kia đã rầm rì bày tỏ, “Ngươi cũng lạ ghê á, người thường mà biết mình có may mắn được lên Tiên Đô thì vui mừng không hết, vậy mà ngươi làm gì sợ hãi tới vậy?”

“Đúng vậy.”

“Nếu không nhờ gặp được Thiên Túc và đại nhân chúng ta thì giờ ngươi toang rồi đấy.”

“Chuẩn rồi.”

“Thiên Túc?” Phương Trữ nghe thêm một danh hào quen thuộc khác, bèn tiếp tục thắc mắc.

Hai tiểu đồng tử mồm mép tía lia kia cứ vừa nói vừa hùa không ngơi nghỉ, chẳng mấy lâu mà Phương Trữ đã nhớ ra ngọn nguồn…

Từ lúc bắt đầu vào Lạc Hoa Đài, hắn đã bị tách ra khỏi thành chủ và những người còn lại. Trong lúc đi tìm nhóm, hắn sơ ý nên bị kẻ khác tập kích. Mà kẻ tập kích hắn lại là một cao thủ hiếm gặp trên thế gian, chưa để cho hắn nhìn thấy là ai thì đã lột sống linh phách hắn ra khỏi cơ thể.

Người kia lấy cái xác rỗng của hắn đi mất, không biết tính dùng thân thể hắn để làm gì. Còn linh phách hắn bị tách lìa khỏi cơ thể rồi rơi vào trạng thái mù mờ mông lung.

Ban đầu, hắn vẫn còn nhớ mình đang tìm người.

Là thành chủ, Thiên Túc, Ninh Hoài Sam, hay Y Ngô Sinh đều được.

Sau đó, ý thức hắn bắt đầu nhạt nhoà.

Một linh phách tách rời thân thể lang thang trên thế gian càng lâu thì ý thức càng lu mờ. Từ đó việc “tìm người” đã dần trở thành hành động bản năng.

Hắn quên mất bản thân định làm gì mà chỉ biết cất bước về phương nam, hướng tới vị trí Tước Bất Lạc trong vô thức. Song vào thời điểm đó, Tước Bất Lạc chỉ là một vùng hẻo lánh, không có gốc đại thụ rợp trời và cũng không có toà phủ trạch nào.

Hắn đến đó nhưng không hề nhận ra.

Bởi vậy, hắn rảo bước một vòng trong mơ hồ rồi lại lang thang sang nơi khác.

Người phàm dùng linh phách để qua luân hồi sinh tử, và hắn đã đi đến một vài nơi trong vô thức. Những nơi này có lẽ là những nơi có liên quan đến kiếp này, hoặc thậm chí là kiếp trước hay kiếp trước trước nữa. Hắn đi một mạch từ nam ra bắc, phiêu dạt đến một ngôi làng trên núi ở vùng ngoại ô Miện Châu.

Không có nhiều hộ gia đình sinh sống trong ngôi làng này. Hắn lởn vởn quanh đó cả đêm, doạ rất nhiều dân làng, khiến họ tưởng rằng có tà ma đến gây sự.

Một tiểu đồng tử khoác cây phất trần, cất giọng nghiêm trang, “Nhờ có Thiên Túc đại nhân tình cờ đi ngang qua, nghe nói có tà ma gây hoạ trên núi nên mới đến xem thử. Sau đó đã truyền thư kêu đại nhân chúng ta đến cùng.”

Tiểu đồng tử còn lại lầm bầm, “Không biết sao mà còn đem lên tận Tiên Đô.”

“Chắc là thấy ngươi cô đơn quá.”

“Hay có khi đại nhân chê hai đứa chúng ta không khôn khéo nên muốn rước người khác về làm đồng tử cũng nên.”

“…”

Hai tiểu đồng tử càng nói càng hăng say, chóp chép mồm mép ra dáng tủi thân uất ức cực kỳ.

Linh Vương tức mình túm bọn chúng ném ra ngoài, hất cằm về phía cửa và ra lệnh, “Không có ai chê hai đứa không khôn khéo hết, ra ngoài trông cửa chút đi, ta có chuyện cần hỏi hắn.”

Hai tiểu đồng tử hô “Vâng” nhận lệnh rồi thất thểu từng bước lủi ra ngoài.

Đến khi chúng nó khuất dạng rồi, Linh Vương vừa đung đưa mặt nạ trong tay vừa ngắm nghía Phương Trữ như đang có điều suy xét.

Phương Trữ đành chào thua trước, hỏi, “Thành… Linh Vương đại nhân.”

Linh Vương: “Hửm?”

Phương Trữ ngỏ giọng chần chừ, “Theo ta biết, người thường không thể tuỳ tiện lên Tiên Đô.”

Linh Vương gật đầu. “Đúng vậy, và ngươi cũng không phải người thường, trên linh phách ngươi bám tà ma khí không hề nhẹ.”

Phương Trữ nói, “Vậy tại sao lúc thấy ta Thiên Túc không giáng hình ngay tại chỗ luôn mà còn dẫn ta về Tiên Đô làm gì?”

Linh Vương nghe vậy thì nhoẻn cười rồi mới trả lời, “Ngươi hiểu lầm Tiêu… à, hiểu lầm Thiên Túc rồi, y nào có phải người gặp ai cũng giáng hình ngay đâu.”

Nói đoạn, Linh Vương tiếp tục săm soi Phương Trữ, nói, “Khi y trông thấy ngươi ở ngôi làng trên núi, ngươi có còn nhớ mình đã nói với y một câu không?”

Người phàm dùng linh phách đi qua luân hồi sinh tử, linh phách tách lìa thân thể trong thời gian dài xem như bị mất đi gốc rễ, chỉ còn biết lang thang vô định. Thần thức cũng trở nên rối loạn, ký ức nhiều đời bị trộn lẫn vào nhau. Phương Trữ cố nhớ lại nhưng chỉ nhớ được cảnh đêm thôn làng với sương khói lãng đãng và đôi ba nấm mồ hoang.

Còn lại không nhớ ra một chút nào.

Hắn lắc đầu.

Linh Vương suy tư chốc lát rồi nói, “Y truyền thư cho ta nói rằng khi ngươi nhìn thấy y thì có đề cập đến ‘Nam Song Hạ’, còn nhắc là ‘đại nhân nhà ta đã xảy ra chuyện’.”

Phương Trữ sững sờ.

Nghe vậy, trong đầu hắn bắt đầu xuất hiện một vài hình ảnh lờ mờ…

Trong lúc lởn vởn quanh ngôi làng trên núi, hắn có đi ngang qua một cây cầu vòm. Để rồi khi trông thấy Thiên Túc vận trường bào đen thẫm, hắn chợt thấy lòng mình như thắt lại. 

Dường như hắn đã phải chạy một quãng dài rất rất lâu trong cơn hoảng loạn, chạy qua con đường dài bằng ngọc thạch, băng hết cầu vòm này đến cầu vòm khác, gắng hết sức mình chỉ để tìm và báo một chuyện quan trọng với một người. Ấy thế mà có chạy cỡ nào cũng không đến nơi ấy, làm thế nào cũng không nhìn thấy được người kia.

Mãi đến thời điểm Thiên Túc xuất hiện, hắn mới choàng mở to mắt trong cơn mơ hồ, khẽ giọng lẩm bẩm, “Thiên Túc đại nhân, cuối cùng cũng tìm được người rồi, sao Nam Song Hạ lại xa quá vậy, ta phải chạy mãi thật lâu.”

Nét mặt Thiên Túc tỏ vẻ ngạc nhiên, sau một chốc nhíu mày lại. “Sao ngươi biết…”

“Thôi,” y tự ngắt lời rồi hỏi, “tìm ta có việc gì?”

Phương Trữ giờ chỉ còn linh phách nói, “Đại nhân nhà ta gặp chuyện rồi.”

Thiên Túc càng nhíu mày chặt hơn. “Đại nhân nhà ngươi… là ai?”

Phương Trữ không trả lời được nữa.

Khoảnh khắc đó, hắn chỉ còn một cảm giác… tưởng chừng biết bao sức lực gắng gồng mấy trăm năm qua bất chợt cạn kiệt, linh phách hắn như rung lên rồi tiêu tán trong gió. Nước mắt lưng tròng, hắn chìm vào hôn mê. Khi tỉnh lại chính là lúc này, hắn đang ở trên Tiên Đô.

Linh Vương liếc mắt ra ngoài khung cửa sổ rộng thoáng, lẩm bẩm như đang tự nhủ với bản thân, “Nhân lúc y xuống nhân gian có việc, ta hỏi ngươi —”

Y dời mắt sang, nhìn Phương Trữ đăm đăm và nói, “Đại nhân nhà ta mà ngươi nhắc đến khi đó, ý nói… ta?”

Phương Trữ ngỡ ngàng, trong ánh mắt hiện vẻ mông lung.

Thật ra hắn cũng không biết “đại nhân nhà ta” mà mình nhắc đến là ai. Có lẽ đấy là chấp niệm tàn lưu từ kiếp trước, hay thậm chí từ kiếp trước trước nữa. Bây giờ làm sao hắn nhớ rõ được.

“Ta không biết nữa,” Phương Trữ ngẫm lại. “Vì sao đại nhân lại nghĩ vậy? Vì ta gọi ngươi là ‘Linh Vương’ ban nãy hay sao?”

Hắn vốn tính nói rõ sự thật là ta có biết ngươi sau này chứ không liên quan gì đến kiếp trước hết.

Thế mà hắn còn chưa kịp há miệng thì Linh Vương đã nói, “Trên linh phách ngươi có dấu ấn.” 

Phương Trữ kinh ngạc. “Dấu ấn? Dấu ấn thế nào?”

Hắn cúi đầu săm soi mình một phen nhưng không thấy có chỗ nào kỳ lạ, mà hắn cũng đâu thể nhìn thấu linh phách mình bên trong lớp thân thể ráp bằng giấy này được.

Linh Vương nói, “Không cần phải tìm, ngươi không thấy được dấu ấn đó đâu, ngoài ta ra không một ai có thể nhìn thấy cả.”

Phương Trữ thầm thắc mắc trong lòng.

Linh Vương nói, “Ngươi có thấy hai tiểu đồng tử ban nãy không. Ta đặt dấu ấn lên linh phách hai đứa chúng nó. Nếu sau này chúng ở Tiên Đô chán chê rồi muốn quay về nhân gian để đi vào luân hồi thì ta còn có dấu hiệu để nhận ra sau khi chúng chuyển thế. Ngoài ra dấu ấn này không có tác dụng gì khác.”

Y im lặng chốc lát rồi nói tiếp, “Dấu ấn trên linh phách ngươi giống hệt tiểu đồng tử của ta.”

Phương Trữ bần thần hồi lâu, xong đột ngột ngẩng phắt đầu lên.

Tích tắc đó, rất nhiều những cảnh tượng tràn về ào ạt chẳng khác nào từng cơn núi thét biển gầm. 

Bất giác, hắn nhớ về quãng thời gian rất lâu về trước. Khi ấy, hắn lưu lạc miền hoang dã và bị tà ma âm v@t xâu xé thịt xương. Cả người hắn bê bết máu chẳng khác gì tấm áo sờn rách đẫm máu bị vất bừa giữa những chạc cây. Trong lúc mơ màng giữa cơn đau giằng xé đến chết ngất, hắn thấy một chiếc xe ngựa đen tuyền lặng lẽ ngừng bước bên lề đường.

Hắn loáng thoáng trông thấy một dáng người thon cao đang khom lưng cúi người, đưa hắn vào trong xe ngựa.

Từ đấy, hắn đã có một chốn nương thân mang tên “Tước Bất Lạc”.

Tương tự rất nhiều cư dân của Chiếu Dạ thành, hắn luôn cảm thấy sợ thành chủ. Vậy nhưng hắn vẫn nhớ mang máng đôi mắt người nọ lúc cúi người khom lưng và đặt tay lên trán hắn kiểm tra linh. Trong đôi mắt buông hờ ấy đượm nét ôn hoà và lòng bi mẫn. 

Hắn từng tưởng rằng đó chỉ là ảo giác. Có những khi hắn đề cập việc này với thằng ngu Ninh Hoài Sam thì sau một hồi lời qua tiếng lại, hắn lại cảm thấy cực kỳ thắc mắc. Có biết bao nhiêu tà ma ở Chiếu Dạ thành này, tại sao hai người họ lại trở thành khách nhân nán lại lâu nhất bên trong Tước Bất Lạc.

Cho đến hôm nay hữu duyên, tình cờ gặp được Linh Vương trong quá khứ nhiều trăm năm về trước. Bấy giờ hắn mới vỡ lẽ, ánh mắt ôn hoà và bi mẫn kia thực sự tồn tại chứ không phải chỉ là ảo giác.

***

Phương Trữ sững sốt hồi lâu rồi lại nghe Linh Vương nói, “Ta chỉ đặt dấu ấn này lên người hai nhóc tì kia, mà ngươi thấy rồi đấy, hai nhóc đồng tử vẫn còn ở đây, vậy thì… ngươi từ đâu đến?”

Phương Trữ bất chợt muốn trả lời. Hắn muốn cho người này biết hắn đến từ mấy trăm năm sau. Thời điểm đó, thế gian đã không còn Linh Vương nhưng lại có thêm một tên tà ma mang tên Ô Hành Tuyết. Hắn muốn nhắc nhở người trước mặt, mong rằng nhờ đó giúp người tránh khỏi một vài tai hoạ.

Song đến lúc lời ra tới cửa miệng thì Phương Trữ lại do dự.

Hắn không chắc việc nói ra như vậy sẽ dẫn đến hệ quả tốt hay xấu. Chưa kể, hắn cũng không đảm bảo được người này chính là Linh Vương của năm xưa. Hắn cần có bằng chứng nào đó để xác nhận mới có thể an tâm được.

Ví như nhìn thấy Thiên Túc đương thời?

Nếu chỉ có một người thì còn có khả năng là giả mạo, nhưng giả cả hai người thì có hơi khó.

Phương Trữ lần lữ mãi không trả lời, song Linh Vương cũng không lấy làm bực mình. Y chỉ thầm cười và nói, “Lúc nhỏ ngốc nghếch vậy mà giờ cũng biết đề phòng ghê nhỉ.”

Tiểu đồng tử đứng bên ngoài chợt hô lên gọi, “Thưa đại nhân, Thiên Túc gửi thư về ạ.”

Linh Vương cầm mặt nạ, vén rèm bước ra ngoài.

Phương Trữ thả lỏng vai, bỗng dưng nghe giọng ai đó gọi tên hắn trong mơ hồ, “Phương Trữ.”

Hắn sượng cả người, ngoảnh nhìn một lượt căn phòng rồi lại nghe giọng người kia nói tiếp, “Không cần tìm xung quanh.”

Câu này nhiều từ hơn một chút, giọng cũng rõ ràng hơn một chút.

Phương Trữ thắc mắc không thôi, thì thầm ra tiếng, “Thiên Túc?”

“Ừm,” giọng kia đáp lại.

Phương Trữ lặng thinh một chốc mới nhỏ giọng hỏi, “Ngươi là Thiên Túc nào?”

Giọng nói: “…”

Chưa chờ người kia trả lời, Phương Trữ đã phát giác ra. Nếu đây là Thiên Túc thượng tiên của mấy trăm năm trước thì đâu có gọi hắn là “Phương Trữ”.

Mình hỏi cái câu ngu si gì vậy, nhưng không sao, chắc chắn Thiên Túc cũng không trả lời mình đâu.

Phương Trữ tự rủa thầm trong lòng.

Thế rồi hắn lại nghe giọng kia vang lên, “Không.”

Phương Trữ hoảng hồn.

Mãi tới lúc này, hắn mới vỡ lẽ là Thiên Túc liên lạc với mình bằng phương thức truyền âm mà người khác không nhận ra.

Phương Trữ tự hỏi thầm trong lòng, “Thiên Túc đang ở đâu vậy? Thành chủ của bọn ta thì sao? Có đang ở cùng ngươi không?”

Giọng Tiêu Phục Huyên vang lên, “Có.”

Y dừng đoạn, lại trầm giọng, “Hai ta đang ở núi Thái Nhân.”

Phương Trữ: “Núi Thái Nhân?”

Nếu Lạc Hoa Đài là cổng vào Động Ma Chiếu Dạ thành, thì ba mươi ba tầng tháp cao nối trời trên núi Thái Nhân chính là cổng vào Tiên Đô.

Trong dòng thời gian hiện thế, Tiên Đô sụp đổ đã kéo theo sự sụp đổ của núi Thái Nhân và căn tháp kia. Hiện tại bọn họ đang ở trong dòng thời gian mấy trăm năm trước. Khi này Tiên Đô vẫn còn nên hiển nhiên căn tháp cao kia cũng vẫn còn tồn tại.

Phương Trữ hơi ngỡ ngàng rồi mới vỡ lẽ. “Ta đang ở trên Tiên Đô! Còn ngươi và thành chủ đang ở ngay bên dưới Tiên Đô?”

Tiêu Phục Huyên: “Ừm.”

Phương Trữ phóng tầm mắt ra ngoài gian nhà. Hắn cất tiếng hỏi mà nhịp tim đánh dồn thình thịch mỗi lúc một nhanh, “Hai người tính lên đây à?”

***

Ở gần cực bắc, bên cạnh “Hoàng đô” cũ có một ngọn núi cao quanh năm phủ tuyết, nhìn từ xa chỉ thấy thuần một màu trắng xoá. Trên đỉnh núi có một ngôi tháp cao trắng như tuyết. Ngôi tháp có tổng cộng ba mươi ba tầng, tầng trên cùng luôn chìm trong mây mù bảng lảng.

Nếu bước l3n đỉnh tháp và tiến vào đám mây sẽ thấy bên trên nó có một hang trời. Và khi vượt qua tầng mây mù ấy, ta bước tới những nấc thang bạch ngọc cao cao tiến vào Tiên Đô.

Hiện tại, bên dưới ngôi tháp chính là Tiêu Phục Huyên và Ô Hành Tuyết đến dòng rối loạn để tìm Phương Trữ.

Nhưng họ không lên tháp ngay lập tức.

Vì họ thấy sự tồn tại của Tiên Đô này thật sự quá dị thường.

Ô Hành Tuyết đã cắt đứt vô vàn dòng rối loạn, khởi điểm của những dòng rối loạn đó đều xuất bắt nguồn từ nhân gian. Bởi chỉ có nhân gian mới phải khốn đốn vì sinh tử, mới hiện hữu người với lòng tham không đáy, h@m muốn được bắt đầu lại từ đầu. Từ đó đã sinh sôi rất nhiều dòng rối loạn.

Bởi thế, bên trong những dòng rối loạn ấy đều tồn tại một nhân gian cụ thể, nhưng Tiên Đô chỉ là một bóng mờ như hoa chiếu mặt gương, trăng soi đáy nước. Tiên Đô nơi ấy là ảo ảnh được phản chiếu lại từ hiện thế. Phía trên màn sương mù lởn vởn trên đỉnh núi Thái Nhân không nên tồn tại một Thiên đạo Linh đài tương tự hiện thế, và cũng không nên xuất hiện một Linh Vương thực sự với khả năng cắt đứt dòng rối loạn.

Nhưng dòng rối loạn này cá biệt.

Dù nó được nhà họ Phong tạo ra nhưng có lẽ có liên quan đến Hoa Tín nên điểm khởi đầu của dòng rối loạn này không chỉ có nhân gian mà còn kéo cả Tiên Đô vào trong.

Tiêu Phục Huyên đã thử đủ mọi cách mới tìm được phương thức truyền âm hữu hiệu. Vừa xác định được vị trí Phương Trữ, Ô Hành Tuyết đã thì thầm, “Thảo nào…”

Tiêu Phục Huyên: “Sao?”

Ô Hành Tuyết ngẩng đầu nhìn lên trời cao và nói, “Thảo nào dòng rối loạn này lại trở thành một ngoại lệ cá biệt nhất, hoá ra ở dòng rối loạn này còn có cả Tiên Đô.”

Tiêu Phục Huyên cau mày.

Ô Hành Tuyết chọt nhẹ y và nói, “Ngươi hỏi Phương Trữ xem hắn đang ở đâu trên Tiên Đô?”

Thực chất không cần hỏi cũng có thể đoán được. Tự bản thân Phương Trữ làm sao mò lên được tới Tiên Đô, nên chắc chắn là có ai đó đưa lên. Mà hiện tại hắn chỉ là một phần linh phách, vậy thì người đưa hắn lên Tiên Đô còn có thể là ai?

Tiêu Phục Huyên không cần hỏi đã thốt ra, “Gần như chắc chắn là ở Toạ Xuân Phong.”

Song y vẫn truyền âm lên, không ngoài dự đoán, Phương Trữ nói, “Ta ở chỗ thành chủ… à không phải, ở chỗ thành chủ trước kia.”

Nét mặt Ô Hành Tuyết đăm chiêu hẳn đi, chàng lẩm bẩm, “Thật sự có một Linh Vương.”

Chàng suy tư một chút rồi lại chọt Tiêu Phục Huyên. “Ngươi lại hỏi hắn xem Linh Vương kia trông thế nào, mang mặt nạ hay tháo mặt nạ, có để lộ mặt thật không?”

Chàng hỏi nhiều đến vậy cốt chỉ nhằm xác nhận xem Linh Vương ở trên Tiên Đô kia rốt cuộc “thật” đến mức độ nào.

Dĩ nhiên Tiêu Phục Huyên hiểu ý chàng, nên y chỉ nói đúng một câu khi truyền âm cho Phương Trữ, “Linh Vương mà ngươi nhìn thấy khác y như thế nào?”

Phương Trữ nghe vậy còn chưa kịp phản ứng, hỏi ngay lại, “Y? Ai?”

Hồi lâu sau, hắn mới hiểu ra rồi “Ồ” lên và nói, “Ý Thiên Túc là… Linh Vương này khác thành chủ nhiều hay không chứ gì?”

Phương Trữ nhỏ giọng lầm bầm xong mới chợt nhận ra, khi nói chuyện với người khác, Tiêu Phục Huyên rất hiếm khi gọi “Ô Hành Tuyết”, và tất nhiên không bao giờ dùng “thành chủ nhà ngươi” các kiểu này nọ, mà luôn xưng là “y”.

Mỗi lần gọi “Ô Hành Tuyết” đều chỉ dành cho chính bản nhân.

“Để xem nào,” Phương Trữ suy tư một hồi rồi nói, “Ta nhớ có nhìn thấy Linh Vương sơ qua một lần trong lúc thẩm vấn Vân Hãi, Linh Vương này cũng giống, hình như… không thấy khác gì cả.”

“Người cũng đeo mặt nạ, cũng cầm kiếm. Khi cởi mặt nạ ra để cầm trên tay, trông y giống hệt thành chủ không khác chút nào. Ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng giống. À… phải, có một chỗ!”

Sau khi miêu tả một hồi, hắn mới tìm ra được điểm khác biệt.

Tiêu Phục Huyên nghiêm nghị hỏi, “Cái gì?”

Phương Trữ nói, “Bên thắt lưng người này không có chuông.”

“Không có chuông mộng?” Ô Hành Tuyết hơi ngạc nhiên, nói, “Chưa bao giờ có, hay là sao?”

Phương Trữ không trả lời, có lẽ đang nghĩ cách dò hỏi xem.

Một lúc lâu sau, Phương Trữ mới truyền âm trở lại, hắn nói, “Linh Vương đã ra ngoài rồi, ta vừa nghĩ cách dụ hai tiểu đồng tử kia khai ra.”

Tiêu Phục Huyên: “Thế nào rồi?”

Phương Trữ nói, “Linh Vương này có chuông mộng nhưng đã đánh mất.”

“Đánh mất?”

“Đúng vậy. Hai tiểu đồng tử kia nói có lần nọ trong lúc xuống nhân gian, Linh Vương bị lạc vào một nơi nào đó rồi sau khi quay về thì chuông mộng đã biến mất, không còn bên thắt lưng nữa. Vì chuyện đó mà Linh Vương mất vui trong suốt một thời gian dài. Theo lý thuyết, chuông mộng bị thất lạc dưới nhân gian ắt phải dễ tìm được thôi, dù gì nó cũng là tiên bảo mà, một khi rơi vào tay người nào cũng sẽ dấy lên tranh đoạt hoặc dẫn đến lòng ngưỡng mộ. Chắc chắn tin tức phải lan truyền khắp mọi nơi, giống như tin đồn “tiên bảo” nhà họ Hoa khi trước vậy đó. Nói chung, cho dù đánh rơi ở đâu dưới nhân gian cũng đều sẽ để lại vết tích. Song Linh Vương lại bảo không cần tìm, vì có tìm cũng không tìm ra.”

“Không tìm ra?”

“Ta cũng hỏi sao lại chắc chắn sẽ không tìm ra. Nghe đâu Linh Vương nói nơi đó không phải nhân gian bình thường, nếu đã đánh mất ở đó thì rất khó lòng tìm lại được.”

Không rõ Tiêu Phục Huyên nhớ ra chuyện gì mà nghiêm giọng lặp lại, “Không phải nhân gian bình thường…”

Nghe vậy, Ô Hành Tuyết cũng ngẩn người chốc lát, rồi đột ngột cúi đầu nhìn chuông mộng treo bên thắt lưng mình.

Những lời miêu tả này khiến chàng chợt nảy ra một ý nghĩ…

Trước đây những tin đồn về nhà họ Hoa kể rằng: Chuông mộng của nhà họ Hoa là “tiên bảo ngẫu nhiên có được nhờ cơ duyên”, và được đặt dưới sự trông nom của gia chủ Hoa Chiếu Đình. Sau đó, ma đầu Ô Hành Tuyết đến nhà họ Hoa, rồi chuông mộng biến mất. Nhưng sau đó không lâu, chuông mộng lại quay trở về nhà họ Hoa. Tiếp tới nữa, Ô Hành Tuyết giết sạch Tiên Đô.

Trước đây Ô Hành Tuyết từng suy ngẫm trong suốt một thời gian dài để đoán xem vì sao mình lấy chuông mộng đi rồi mà còn đem trả trở về. Và nếu chuông mộng đã quay lại nhà họ Hoa rồi thì chàng đi vào giấc chiêm bao ở Thương Lang Bắc Vực bằng cách nào?

Mốc thời gian nghĩ sao cũng không khớp, làm thế nào cũng không xuôi.

Nhưng nếu… có nhiều hơn một chiếc chuông mộng ở hiện thế thì sao?

Nếu Linh Vương này không vào nhầm một dòng rối loạn nào đó và chuông mộng không bị đánh rơi ở dòng rối loạn, mà đang ở hiện thế thì sao?

Nếu trên thế gian có hai chiếc chuông mộng thì những khúc mắc về mốc thời gian hoàn toàn có thể giải thích được.

Mà quan trọng hơn cả, việc này chứng tỏ Linh Vương ở dòng rối loạn này từng tới hiện thế. Mà nếu y đã từng tới hiện thế, vậy hiện thế trong mắt y là gì? Một “dòng rối loạn” hay sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi