BA VẠN DÒNG THƯ TÌNH

Khi tác giả trầm mê sáng tác cực độ, thực dễ dàng chậm trễ những chuyện khác T

Bây giờ Tạ Thanh chính là rơi vào tình trạng này. Từ khi sa vào ngọt ngào cùng mộng ảo do phiên ngoại đem lại, cô không nhớ đến việc viết chính văn.

Chỉ còn ba bốn vạn chữ đại kết cục thôi nhưng lại kéo dài đến gần nửa tháng còn chưa viết, trong khi đó phiên ngoại kia thật sự vui vẻ mà viết ra không ít trang.

Thẳng đến khi biên tập của nhà xuất bản thúc giục cô: “Đại đại, khi nào giao bản thảo…” Cô mới sực tỉnh từ trong mộng, nhớ tới việc bản thân mình chính sự còn chưa làm.

Đầu hạ, việc giao bản thảo để xuất bản rốt cuộc cũng hoàn tất. Phiên bản xuất bản dĩ nhiên không bao gồm phần phiên ngoại kia – dự định là đồ vật viết cho chính mình lén lút đọc, đương nhiên không thể xuất bản ra công chúng. Hơn nữa, độc giả có nhìn cũng không sao, nhưng để cho Lục Thành thấy được, không biết xấu hổ cỡ nào.

Giữa hè, Cục Văn hóa Bắc Kinh công bố kết quả quảng bá, <Cảnh xuân năm ấy> quá quan trảm tướng [1], thành công trúng tuyển.

(*)过关斩将 – Thành ngữ, mang ý nghĩa qua mặt được đối thủ, vượt qua khó khăn.

Đầu thu, Giải thưởng Văn học Mao Thuẫn công bố, <Cảnh xuân năm ấy> giành được giải thưởng Văn học mạng.

Đầu mùa đông, Giải thưởng ‘Bàn phím vàng’ cũng bị thu vào túi.

Sau đó cũng ký được bản quyền phim ảnh. Vì độ nóng không bằng <Tố Phong Nguyệt> nên giá bán bản quyền phim của <Cảnh xuân năm ấy> cũng không tính là cao, chỉ bằng một phần năm của <Tố Phong Nguyệt>. Nhưng lại là một tác phẩm giành được nhiều giải thưởng, tỷ lệ chuyển thể thành công lại có phần cao hơn, hơn nữa, cũng dễ dàng được bật đèn xanh hơn trong khâu xin giấy phép.

Chỉ trong mấy tháng nhưng liên tục được nhận thưởng, Tạ Thanh rất bận. Đến lúc này, cuối cùng, cô mới có thời gian để viết truyện mới.

Đây là tác phẩm thứ ba của cô viết dưới trướng của Văn hóa Thành Thư, thời điểm xác định cốt truyện, làm cho Lục Thành thực sự kinh ngạc: “Tinh tú?”

Trước tiên cô chỉ nói qua tên là <Chạm đến sao trời>, hắn nghĩ đó là tác phẩm theo phong cách đô thị.

Không nghĩ được “sao trời” ở đây lại chính là ý trên mặt chữ, sao trên bầu trời.

Lục Thành hỏi cô nghĩ như thế nào, cô nói muốn khiêu chiến một thứ mới mẻ, một bối cảnh to lớn hùng vĩ.

Viết quá nhiều về huyền huyễn giang hồ tiêu sái, cô liền muốn chạm đến vũ trụ với mênh mông ngàn vạn sao trời.

Rất nhiều tác giả cùng theo đuổi một thế giới quan tương tự. Nếu không viết một phen, liền cảm thấy sự nghiệp viết lách của bản thân thiếu đi cái gì đó. T

Lục Thành hoàn toàn hiểu được cảm giác này, chỉ là cô lại muốn viết cái này bây giờ, hắn có chút nghi hoặc: “Cô không thèm để ý đến độ hot nữa à?”

Tạ Thanh ngốc một lúc: “Truyện về tinh tú không hot sao?”

“…” Lục Thành ngẩn người, bật cười ra tiếng.

Hai người ngày càng quen thuộc, ngày càng thấy nhẹ nhàng mỗi khi ở chung. Hắn cười đến mức nằm trên bàn, Tạ Thanh bị cười đến mức mặt đỏ tai hồng, lại mờ mịt khó hiểu.

“Cười cái gì chứ!” Cô ngồi ngây ngốc ở trước bàn làm việc của hắn, Lục Thành vẫn nằm trên bàn như cũ, đầu vai run rẩy.

“Này!” Tạ Thanh vòng qua cái bàn, đi đến bên ngoài hắn, đẩy đẩy vai hắn.

“Ha ha ha ha …” Hắn rốt cuộc cũng ngồi dậy, ý cười thấm đầy trong mắt, vẫn như mọi khi, làm cô lo lắng.

Dời mắt đi, cô mang theo vẻ giận hờn kéo ghế dựa qua, ngồi bên cạnh hắn, ngữ khí cực kỳ ngang ngạnh: “Mau nói đi, còn không tôi đi bây giờ!”

Hắn lại cười thêm vài tiếng, cố gắng bình tĩnh, đánh giá cô hỏi: “Thật sự một chút Văn học mạng cô cũng không đọc, đúng không?”

“….Lúc hoàn tất có nhìn qua một chút.” Tạ Thanh nói.

Nhiều tác giả đều như vậy. Tuy do bản thân mình viết ra nhưng lại không đọc qua, hoặc là ít nhất là không đọc truyện đăng nhiều kỳ. Một vài người không có thời gian hoặc không có tâm tình đọc, họ lo sợ phong cách của bản thân sẽ bị ảnh hưởng.

Cho nên rất nhiều thời điểm, mặc dù là tác giả toàn thời gian với mức hoạt động rất cao cũng phải dành thời gian xem qua từng trang web nhìn qua danh sách đề tài để hiểu rõ hướng gió. Chứ bản thân anh ta không thể nào có khả năng lúc nào cũng có thể tùy thời mà kể ra độ hot theo thứ tự một hai ba bốn năm.

Cho nên Tạ Thanh cũng không quá rõ ràng, thể loại Tinh tú là một chủ đề lạnh.

Giống như những người không viết văn, nhắc tới hai chữ Tinh tú, cô liền nghĩ tới, là, là <Tam thể> nhận được giải thưởng Hugo, là <Hố đen tử thần> thu được 4,6 tỷ tiền vé.

Nhưng trên thực tế, trong phạm vi cả nước, hai chữ Tinh tú đều lạnh đến mức bỏ đi.

Ngoại trừ truyện đam mỹ còn có chút hot, truyện ngôn tình hay là nam tần, cái thể loại Tinh tú này đều cơ hồ có thể cũng bị vùi dập giữa chợ như vậy.

Không có quá nhiều nguyên nhân để nói. Một tác phẩm bị ghẻ lạnh, có thể có nhiều yếu tố; nhưng một đề tài bị ghẻ lạnh, lý do đơn giản thô bạo là người đọc không xem, tự động bỏ qua cái thể loại này mà thôi, ở đây yếu tố khách quan có ảnh hưởng rất nhỏ.

Nói cách khác, cho dù bạn viết đẹp cỡ nào, cũng không dùng được.

Bạn viết đẹp mắt, bạn vẫn là đại thần, cũng chỉ là truyện bạn viết so với truyện của nhà khác hot hơn một chút mà thôi.

Đây cũng chính là nguyên nhân tác giả tập trung viết về đề tài hot --- đề tài yêu thích ít được chú ý, nhưng không nuôi sống được chính mình, ăn gì rồi trả tiền thuê nhà như thế nào?

Đúng là điều này dẫn đến sự đồng nhất hóa. Thật ra cũng có rất nhiều độc giả vì văn học mạng bị đồng nhất hóa mà vô cùng đau đớn. Nhưng trên thực tế, “đồng nhất” là giải pháp tối ưu sau có được sau khi hai bên độc giả và tác giả giằng co.

Với những đề tài mới và khác biệt thì không có ai xem, đồng chất thì bị mọi người lên án nhưng mà vẫn có được chút sức nóng.

Ta Thanh nhất thời nhụt chí: “Vậy tôi đổi sang đề tài khác.”

Không như <Cảnh xuân năm ấy> còn có thể đem đi tranh thưởng. Tinh tú văn cũng không được văn học truyền thống hoan nghênh vì bọn họ chỉ ưa chuộng đề tài phản ánh hiện thực. Ngay cả trên mạng cũng không có chút độ nóng, đúng là không có nước [2].

[2] Có ý nghĩa không nhận được sự hưởng ứng của khán giả, độc giả. Thường được dùng để chỉ những bộ phim, chương trình truyền hình có rating thấp.

Lục Thành cũng cô viết cũng được như hồi <Cảnh xuân năm ấy>, mà lại gật đầu: “Nếu có ý tưởng khác, trước hết cô cấu tứ đi.”

Tạ Thanh ừ một tiếng.

Hắn nghĩ nghĩ, lại nói: “Tôi sẽ thảo luận cùng Tống Mặc một chút. Thứ bảy cậu ta đến nhà tôi ăn cơm, cô có đến không? Tôi có thể đón cô.”

Bình thản mời, nhưng trong lòng Tạ Thanh không ngừng gợn sóng.

Sau lần đó, cô không trở lại nhà hắn, nhưng mà cô vẫn luôn lén lút cất giấu chìa khóa nhà hắn.

Chìa khóa là do hắn bỏ vào túi xách của cô, lý do ban đầu chính là có thể để cô an tâm uống rượu, lúc rời đi cô quên trả lại cho hắn.

Lúc ấy thực sự là quên, nhưng về đến nhà, cô liền chú ý tới điểm này.

Đúng ra cô nên trả lại cho hắn, nhưng cô ích kỷ, phảng phất có một con yêu tinh khe khẽ thì thầm vào tai cô, lặp đi lặp lại mà nói: Không trả lại thì cũng có sao đâu?

Cô sẽ không đi trộm đồ, càng không đưa chìa khóa cho người khác. Cho dù làm mất, người đi đường nhặt được cũng không thể nào biết được đó là chìa khóa của ai.

Sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào với hắn, vì sao cô không thể lặng lẽ giấu giếm một đồ vật gì đó của hắn chứ?

Giấu một đồ vật mang tính cá nhân, có lẽ còn là đồ vật hắn mang theo bên người.

Loại cảm giác này thật ra là vô cùng kỳ diệu, thật ra cái chìa khóa này cũng không có nghĩa cái gì, nhưng mỗi lần nhìn thấy, cô đều cảm giác thực sự vui vẻ.

Cô mua một cái rương gỗ nhỏ, mặt trên có hoa văn Châu u kiểu dáng phức tạp, thoạt nhìn như một cái rương cất giữ vàng bạc châu báu trong các lâu đài cổ.

Cái rương có khóa, cô đem chìa khóa cùng với phiên ngoại của <Cảnh xuân năm ấy> đặt vào bên trong khóa lại.

Đây chính là tâm sự bí ẩn nhất của cô.

Hiện tại hắn lại mời cô đến nhà hắn, cô có cảm giác tâm sự bị lay động, kiềm chế cảm xúc có chút gian nan. T

“…OK.” Cô tận lực giữ bình tĩnh mà nói ra lời này, âm thầm tính toán thứ bảy cái gì cũng không làm.

Cô muốn thay quần áo, trang điểm xong xuôi chờ hắn đến. Hắn vừa đến cô có thể trực tiếp xuống lầu nhìn thấy hắn.

Nhưng vào hôm thứ năm, lần đầu tiên cốt truyện mới của cô gây ra tranh cãi trong nội bộ Văn hóa Thành Thư.

Thái độ của Ngụy Bình kiên định. Trong Văn hóa Thành Thư chỉ có cô với Ngô Mẫn biết thân phận thực sự của Tạ Thanh, rất nhiều lời cô không thể nói trong buổi họp, liền lén đến văn phòng của Lục Thành khẳng khái phân trần một phen: “Tôi cảm thấy Ly Đại như vậy, không được!”

“Việc kiện tụng liên quan đến <Xích Ngọc Lục> là chuyện lớn, nếu không đạt được hiệu quả mong muốn, không chỉ đối với cô ấy mà đối với cả Văn hóa Thành Thư cũng sẽ bị ảnh hưởng trái chiều rất lớn.”

“Van nài cô ấy viết một đề tài hot được không?”

“Cho dù cô ấy viết đề tài xuyên nhanh không cần trình độ cao, vẫn mạnh hơn là tinh tú văn!”

Mỗi một câu Ngụy Bình nói, Lục Thành đều tán đồng.

Nhưng sau khi Ngụy Bình nói xong, hắn vẫn nói: “Không can thiệp vào sáng tác của tác giả, là đạo đức cơ bản của chúng ta.”

“Đúng, nhưng mà trường hợp của Ly Đại mang tính chất đặc thù…” Ngụy Bình cau mày, “Anh nghĩ một chút đi, nếu thắng kiện nhưng không đủ độ nóng, đại đa số người sẽ không biết chân tướng. Lúc này nếu một lần nữa cô ấy dùng cái tên Ngọc Ly, mọi người đồng thời đều bị lên án; nếu như cô ấy không dùng tên này một lần nữa … Chuyện kiện tụng này còn ý nghĩa gì nữa?”

Lục Thành gật đầu: “Cô nói đúng.”

“Nếu cô ấy một hai phải viết đề tài bị ghẻ lạnh, tôi đây thà để cho cô ấy viết một tác phẩm mang thiên hướng hiện thực còn hơn.”

Tốt xấu có thể lấy thưởng, cũng coi như một loại tích lũy thành tích. Dụng ý của Ngụy Bình rất rõ ràng.

Lục Thành gật gật đầu: “Để tôi suy nghĩ lại.”

“Lục tổng.” Cảm thấy hắn trả lời cho có lệ, Ngụy Bình hiện ra bất mãn, “Phiền anh khống chế tình cảm cá nhân của mình một chút.”

“Cái gì?” Lục Thành hỏi lại, có vẻ giấu đầu lòi đuôi, “Cái gì mà tình cảm cá nhân?”

Ngụy Bình nhắm mắt làm ngơ.

Cô cùng Ngô Mẫn đã ‘tám’ chuyện này rất nhiều lần. Cô cảm thấy khi Tạ Thanh cùng Lục Thành nói chuyện ngữ khí cực kỳ hoạt bát, Ngô Mẫn cung cấp thêm tin tức nói mỗi lúc nhìn Tạ Thanh, Lục Thành đều mỉm cười.

Đều là những người phụ nữ đã có chồng nhiều năm, cũng là ‘người từng trải’ trong tình yêu, hai người đều cảm thấy suy đoán của bản thân không tám chín thì cũng mười phần chính xác.

Nhưng xem ra đương sự muốn giả ngu giả ngơ.

Căn cứ vào việc đương sự là ông chủ, Ngụy Bình thực nể tình mà lựa chọn cho hắn mặt mũi, lựa chọn bỏ qua mà nói: “Coi như tôi chưa nói gì.”

Lục Thành nhướng mày.

“Tôi cũng không có ý gì khác.” Ngụy Bình nhanh chóng vòng trở về đề tài chính, “Nhưng chúng ta thực sự cần suy xét vấn đề độ nóng. Độ nóng của ‘Người thần bí của Văn hóa Thành Thư’ chỉ có thể tăng lên chứ không thể giảm đi, tinh tú văn không đáng tin cậy.”

“OK.” Lục Thành vẫn không nói thêm lời nào, chỉ gật đầu.

Ngụy Bình chọc chọc vào bàn làm việc của hắn.

Hắn trầm ngâm một lát, ngẩng đầu: “Tuần trước Đài Pineapple [3] đến nói chuyện hợp tác, phải không?”

[3] 菠萝台 – Đài phát thanh do Đài Phát thanh nhân dân Bắc Kinh tung ra. Người dùng có thể tự do điều chỉnh chương trình trong thư viện khổng lồ để có thể tạo ra Đài phát thanh cho bản thân. (Theo Baidu)

“Đúng vậy.” Ngụy Bình gật đầu.

Đến gặp cô chính là đồng nghiệp cũ làm chung với cô khi còn ở Đài truyền hình, cô trực tiếp ra mặt bàn bạc. Đối phương nghĩ đến việc hợp tác làm ra một chuyên mục giải trí – nói là hợp tác nhưng thực ra chủ yếu là muốn tìm người đầu tư. Tuy rằng những chương trình giải trí thành công phần lớn là một vốn bốn lời, nhưng giai đoạn ban đầu chi phí bỏ ra không hề nhỏ, chỉ riêng chi phí mời minh tinh lên sân khấu không thôi cũng đã là giá trên trời.

Đối với những loại hợp tác này, Ngụy Bình không có chút hứng thú. Miễn bạn kiếm được tiền, mọi người đều được chia tiền là thật nhưng đối với cô mà nói, những chương trình giải trí thật sự kém quá xa so với ngành văn học mạng. Tất cả những gì bọn họ có thể làm chỉ là đầu tư tiền rồi kiếm tiền, hơn nữa cũng chẳng khác gì so với việc chơi cổ phiếu.

Đứng ở góc độ của cô, cô muốn đầu tư tiền vào những thứ mà mình có thể trực tiếp gây ảnh hưởng đến. Tạo chút drama hay thổi phồng một tác giả mới cũng được. Nếu không thì làm gì đó cho phúc lợi công cộng, vừa làm việc tốt, vừa lưu lại tiếng thơm.

Lục Thành đột nhiên cảm thấy có hứng thú với cái hợp tác này: “Có bản kế hoạch không? Đem tới cho tôi xem một chút.”

“….Lục tổng, đừng ngắt lời.” Ngụy Bình bất đắc dĩ, “Trước tiên chúng ta nói cho xong chuyện của Ly Đại, sau đó sẽ đưa bản kế hoạch cho anh.”

Lục Thành cười nhạt, “Không, xem xong bản kế hoạch, tôi bảo đảm giải quyết xong vấn đề của Ly Đại.”

Hắn muốn làm gì?

Trong đầu Ngụy Bình xẹt qua hai trăm làn mưa đạn.

Quỷ mới biết hắn ta muốn làm gì.

Nhưng ngược lại bởi vì dạng này, cô tạm thời tiếp nhận.

Lục Thành rất giỏi về kiếm tẩu thiên phong [4].

[4] Làm một việc gì đó không theo thói quen để tìm ra nhiều cách giải quyết mới, khác nhau để giành được chiến thắng.

Khi hắn bắt đầu bước chân vào thị trường, thị trường văn học mạng đã cực kỳ ‘trưởng thành’. Một thị trường ‘trưởng thành’ có thể nuôi sống rất nhiều người, nhưng cũng gây ra không ít khó khăn cho người mới vào nghề.

Hắn không chỉ có thể nhanh chóng đứng vững gót chân, từng bước từng bước một làm cho Văn hóa Thành Thư có được tiếng tăm trong ngành.

Nhạy bén cùng quyết đoán, ở bất kỳ ngành sản xuất nào đều chính là bảo vật, đặc biệt là khi mới bước chân vào nghề.

Vì thế Ngụy Bình trực tiếp mở ra hòm thư mở bản kế hoạch cho Lục Thành xem, nghiên cứu cũng gần một giờ. Tới khi gần tan tầm, Ngụy Bình thấy Lục Thành vẫn chưa có tính toán tiếp tục thảo luận, cô mở miệng nói: “Tôi tan làm trước đi đón con nha…”

“Được.” Lục Thành hồi thần trả lời cô một chút, “Nói qua với Ngô Mẫn một tiếng, thông báo các quản lý các bộ phận mở cuộc họp.”

Ngụy Bình: “…”

Vừa nãy cô còn đi đón con.

Mười phút sau, quản lý các bộ phận tập trung ở phòng họp.

Lục Thành dùng năm phút đồng hồ, đi thẳng vào vấn đề mà nói xong ý tưởng của mình.

Trong phòng họp, mọi người xôn xao, những Quản lý bộ phận châu đầu ghé tai nhau, khe khẽ nói nhỏ. Ngụy Bình ngồi đối diện nhau, đồng thời hít sâu một hơi, sau đó Ngô Mẫn xích lại gần Lục Thành: “Lục tổng.”

“Hả?”

Ngô Mẫn hạ giọng: “Tối qua anh ngủ không đủ sao?”

Lục Thành: “…”

Tư tưởng trung tâm của bài phát biểu trong năm phút vừa rồi của Lục Thành chính là: Chúng ta phải chi bao nhiêu tiền để nắm quyền chủ động của chương trình giải trí này?

Hắn nghĩ đến việc tự mình tạo một chương trình giải trí dành cho các nhà văn mạng.

Kết thúc quá trình châu đầu ghé tai, mọi người bắt đầu đề xuất những ý kiến không giống nhau.

Là ý kiến khác nhau nhưng đều phản đối.

“Lục tổng à, không được, chương trình giải trí phải tạo cho người xem cảm giác thú vị mới có thể thành công, ngoài thời gian viết văn tác giả cũng chỉ là người bình thường, cũng không có chút tế bào giải trí nào, không một chút thú vị.”

“Hơn nữa tác giả ngành văn học không hề hào nhoáng như minh tinh ngành giải trí. Tác phẩm được nhiều người biết đến, là một ngành sản xuất, nó quá nhiều đề tài hot…”

“Đề tài vẫn ổn, anh xem trước đó nhạc kịch cũng không phải là một đề tài hot, nhưng <Thanh nhập nhân tâm> cũng thành công.” Có vị phản bác người vừa lên tiếng, tiếp theo lời nói lại xoay chuyển, “Nhưng <Thanh nhập nhân tâm> vẫn tạo được ấn tượng ----- ca sĩ có chất giọng hay đứng trên sân khấu hát, đó chính hưởng thụ cả về mặt thị giác lẫn thính giác. Còn tác giả thì sao, họ lên sân khấu lấy cái gì mà tạo ấn tượng? Để một nhóm tác giả nên sân khấu cùng nhau đánh chữ, hay viết mười vạn chữ trong một giờ có thể làm cho người xem cảm thấy thú vị?”

Hiệu ứng hình ảnh có thể mang lại chính là đánh chữ. Mà gõ bàn phím thì có cái gì để xem chứ?

Nhưng mà nhà văn mạng không đánh chữ, thì có thể làm gì khác chứ? Không thảo luận cốt truyện, thảo luận nhân vật thì cũng là thảo luận đế việc kẹt văn? Cái này còn không bằng đánh chữ. T

Mồm năm miệng mười, quan điểm khác nhau, nhưng tóm lại là không một ai tán đồng ý kiến của Lục Thành.

Ngô Mẫn còn tiếp tục tàn nhẫn mà bổ thêm một đao: “Hơn nữa, cho dù chúng ta thực sự làm cái chương trình giải trí này, cũng sẽ muốn mượn lực mà nâng đỡ cho “Người thần bí” đúng chứ? Nhưng mà “Người thần bí” lại không thể lộ diện, cho dù cô ấy có lộ diện đi chăng nữa cô ấy có lên sân khấu đánh chữ vẫn không thể thắng được…”

Ngay cả những người làm việc vặt trong công ty cũng biết Kẻ thần bí đại đại vẫn luôn viết tay.

Bỏ tiền ra làm chương trình giải trí, ngay vòng đầu tiên đại hoa đán đã bị loại ra khỏi cuộc chơi như vậy có thích hợp không chứ?

Thần sắc Lục Thành nhàn nhạt mà nghe ý kiến phản đối từ bốn phương tám hướng, chờ đến khi mọi người đều đã tranh luận xong, mới chép chép miệng. T

Tiếp theo lại vô cùng đau đớn mà thở dài: “Với sức tưởng tượng của mọi người thật là xin lỗi sự nghiệp văn học.”

“…”

Nhưng mà lời này quá không khách khí rồi.

Nếu không phải hắn là người phát lương, thì đám nhân viên này có khả năng muốn đánh người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi