BÁ VƯƠNG


Sáng sớm, khi bình minh chiếu xuống qua những tán cây xua tan đi cái u âm , lạnh giá của màn đêm đen tối.
Trong sơn động.
Khoé mắt Linh Vân dật dật, chậm dãi mở mắt .
Một gương mặt thiếu niên trẻ trung , anh tuấn nhưng có phần hơi non nớt.

Đôi mắt ôn nhu của hắn nhìn nàng như đang nhìn kiện bảo vật vô giá vậy.
Sắc mặt nàng khẽ ửng hồng , mặc dù đêm qua mới trao thân cho người nam nhân kia.

Nhưng nàng vẫn còn ngại ngùng, chưa kịp thích ứng kịp.
" Nhìn còn chưa chán sao ? " khẽ ngườm hắn một cái , một tay véo mạnh vào bên hông nhéo mạnh.
" Nhìn mãi không bao giờ chán " khẽ nhăn mặt vì bị nhéo , nhưng Vũ Hạo cũng đáp lại bằng một câu rất chân thành.
" Dẻo miệng " như hài lòng trước câu trả lời của cậu lúc này Linh Vân mới buông tha.
Cuộn người vào trong lòng của hắn , dựa vào bờ ngực rắn chắc tham lam hít thở như muốn lưu lại mùi hương đầy nam tính này.
" Ước gì cứ như thế này mãi thì tốt biết bao nhỉ ? " Nàng vòng tay qua người cậu khẽ ôm thật chặt như sợ mất món đồ chơi yêu thích vậy.
" Ta hứa với nàng từ nay về sau mãi mãi đều sẽ là như vậy.

Ta sẽ không để nàng chịu bất kì chút uỷ khuất nào " ôm nàng vàng lòng Vũ Hạo vuốt ve tấm lưng trăn nhẵn của nàng.

Cúi đầu hai người trao cho nhau những nụ hôn cháy bỏng .
Có lẽ bởi vì buổi sáng là lúc sinh lý trong cơ thể thịnh nhất.

Chỉ thoáng chốc cây trường thương đã dựng thẳng lên đầy vẻ biểu tình.
Cậu vừa hôn vừa kích thích những nơi nhạy cảm nhất của nàng.

Khiến cho nhất thời hô hấp của cả hai trở nên dồn dập.

Vũ Hạo lập tức vật người nàng xuống dưới hạ thân.

Cầm cây trường thương đã biểu tình hồi lâu lập tức đại chiến 300 hiệp.
Trong sơn động nhất thời xuân sắc không thể nào tả xiết.
...
Một ngày sau
" Theo như tính toán thì chúng ta chỉ cần đi thêm tầm 7 ngày thời gian nữa là có thể đến được bên rìa khu rừng " Vũ Hạo cùng Linh Vân đang chạy nhanh đi về phía trước khu rừng.
" Tiểu Hạo , càng đến gần thì chúng ta càng phải thật cẩn thận.

Vì kiểu gì chắc chắn chúng sẽ có mai phục với chúng ta." Linh Vân lo lắng nhìn Vũ Hạo nói.
" Nàng yên tâm , nam nhân của nàng còn ở đây thì cho dù bất kể như thế nào thì ta cũng không thể để cho ai làm tổn thương nàng được.

" Lời của Vũ Hạo nói ra khiến cho sắc mặt của Linh Vân hoà hoãn lại đi đôi chút.

Nhưng trong lòng vẫn luôn cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.
Đúng lúc này một chùm pháo sáng được bắn lên trên bầu trời .

" Không xong chúng ta bị phát hiện " Vội vã bế thốc nàng lên trên vai lập tức Thôn Thiên Quyết vận hành tới cực điểm gia trì vào đôi chân của Vũ Hạo phóng đi như bay.
Xa xa có tầm hơn mười đạo bóng đen lập tức xé gió bay tới.

Bám theo sau lưng Vũ Hạo .
" Tên này không những thực lực khủng bố ngay cả võ công trốn chạy cũng thật giỏi nha " Hứa Cường phi lên trước đám người gắt gao đuổi tới phía Vũ Hạo.
" Tiểu Hạo , tốc độ của chàng nhanh như vậy sao lúc trước không vận dụng có phải chúng ta thoát ra khỏi nơi quỷ quoái này dễ dàng sao.

? " Nàng sao lại không biết Vũ Hạo liều mình thi triển loại thủ đoạn này sao lại không phải trả giá chứ.

Nàng chỉ làm giọng vui đùa chêu trọc để cho tâm tình của cả hai thoải mái hơn đôi phần mà thôi.
Nhận ra được sự chêu đùa của nàng Vũ Hạo cũng buông lỏng đi đôi phần chậm dãi nói :
" Còn không phải là muốn ở bên cạnh nàng lâu hơn sao !! "
Cả hai đều cùng phá lên cười ha hả , hầu như không thèm để tâm tới đám sát thủ đang truy bắt vậy.
" Chó chết sao tên gia hoả này tốc độ lại khủng bố như vậy " Hứa Cường gầm lên môt tiếng không cam lòng.

Tu vi của hắn đã là Trúc Cơ mà tên kia chỉ là một con kiến Luyện Khí mà thôi.

Vậy mà con kiến đấy hết lần này tới lần khác luôn làm cho hắn cảm thấy khó chịu .
" Lập tức truyền tin cho đội B ở biên giới khu rừng chuẩn bị huy động đại trận.

Chúng ta nhất định phải tóm được hai đứa bọn chúng.

" Hứa Cường nhìn về phía một gã đệ tử Hứa gia bên cạnh giận giữ nói.
" Rõ " tên đệ tử kia lậy tức tuân mệnh.

Từ trong giới chỉ lấy một tấm truyền âm phù lập tức truyền tin.
" Để xem các ngươi dãy dụa được tới lúc nào " Ánh mắt Hứa cường trở nên sắc lẹm, toả ra hàn mang nhàn nhạt.
...
Chạy được hơn nửa ngày cuối cùng tốc độ của Vũ Hạo cũng đã chậm dần.

Trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi, hô hấp nhất thời dần trở nên ngưng trệ.

Linh Vân thấy vậy nhất thời lo lắng .
" Tiểu Hạo , chúng ta tìm chỗ nào nghỉ ngơi hồi sức một chút đi.

Dù sao thì chúng ta cũng đã cắt đuôi được bọn chúng khá xa rồi.

" Vừa nói nàng vừa lấy ống tay áo lau nhẹ lên vầng trán lấm tấm mồ hôi của cậu động tác hết sức ôn nhu.
" Được ta nghe lời nàng " Nói xong hắn cúi xuống khẽ hôn nàng một ngụm thật sâu.

Rồi tìm một gốc cây cổ thụ to lớn gần đó nghỉ ngơi.
" Chạy một đoạn đường dài như vậy giúp chúng ta rút ngắn được kha khá thời gian.


Theo như tính toán của huynh thì chúng ta chỉ còn cách khu vực biên giới kia khoảng 6 ngày đi đường nữa thôi." Ngồi khoanh chân đả toạ ổn định lại khí tức Vũ Hạo nhìn sang Linh Vân mở miệng nói.
" Theo như tình hình ban nãy như muội thấy thì có lẽ bọn hắn đã gọi thêm kha khá đồng bọn "
Linh Vân châmh dãi nói.
Khẽ kéo sát Linh Vân ôm vào lòng.

Vũ Hạo nói
" Yên tâm đi nàng chỉ cần đứng nhìn nam nhân của của nàng thể hiện thôi.

Lần này ta nhất định sẽ không để cho nàng phải chịu bất kì thương tổn nào đâu.

"
" Cảnh báo có hơn 10 cỗ sát khí đang tiến về phía này " Âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu Vũ Hạo.
" Bọn chúng tới rồi " Vũ Hạo trầm giọng nói.
" Vậy huynh muốn chiến một trận với chúng mà không chạy tiếp sao ? " Linh Vân hơi lo lắng, nhẹ giọng hỏi.
" Vô ích thôi , theo như huynh suy đoán thì chắc chắn chúng sẽ tổ chức 1 đội mai phục ở khu vực biên giới của khu rừng "
" Vào lúc đó thì chúng ta sẽ triệt để bị vây công ở hai cánh.

Lúc đó khó mà có thể nói trước được là bọn chúng còn có chiêu bài gì khác không " Vũ Hạo chạm dãi giải thích cho Linh Vân
" Vậy huynh muốn tiêu diệt luôn nhóm quân này luôn sao ? Muội sẽ chiến đấu cùng huynh "
Linh Vân nhìn vào mắt Vũ Hạo nghiêm trang nói.

Trong ánh mắt lộ vẻ quật cường không chịu chùn bước.
" Ngốc ạ , bọn người kia ta còn không thèm để vào trong mắt.

Muội chỉ cần đứng đó nhìn nào nhân của nàng nghiền ép bọn chúng thôi.

" Thơm môi nàng một ngụm thật sâu khẽ ôm nàng cảm nhận từng tấc da và mùi hương trên người nàng.
" Xoẹt , xoẹt "
" Hừ chết đến nơi rồi mà vẫn còn tình chàng ý thiếp ở nơi này.

Bọn mày cũng thật là biết hưởng thụ.

" Mười đạo bóng đen vụt tới tạo thành thế gọng kìm bao lấy Vũ Hạo và Linh Vân bên trong.

Tên cầm đầu không ai khác chính là Hứa Cường lúc này trầm giọng nói.
" Ngươi là cái thá gì mà dám uy hiếp ta " nhìn Hứa Cường, Vũ Hạo nở một nụ cười mỉa mai.
" Làm càn "
" Tất cả xông lên giết chết bọn chúng " gầm lên giận dữ Hứa Cường chỉ huy đám người lập tức vọt tới người Vũ Hạo .
Nhếch miệng cười khinh miệt.

Một luồng uy áp khủng bố trấn xuống nhất thời cả đám người chân như nhũn ra khuỵ xuống đất lập tức bất tỉnh nhân sự.


Chỉ còn lại Hứa Cường và ba bốn tên Luyện khí đỉnh phong còn trụ được nhưng cũng vô cùng chật vật .
" Làm sao ...!làm sao chỉ có vài ngày không gặp mà ngươi lại khủng bố như vậy " Hứa Cường lập tức đổ mồ hôi.

Hắn nhớ lúc trước khi giao thủ mặc dù luồng uy áp này có chút ảnh hưởng nhưng chỉ là như muối bỏ bể mà thôi.

Không ngờ bây giờ luồng uy áp này có thể khiến mình cảm giác như bị áp chế 3 phần tu vi vậy.
" Chết " Hoả Long kiếm xuất ra lao thẳng về phía đám người.
Hứa Cường xuất ra pháp bảo đầu lâu màu tím kia để chuẩn bị đón đỡ thế tiến công của Vũ Hạo.

Nhưng không , trước khi sắp sửa áp sát thì Vũ Hạo đã thay đổi quỹ đạo , bay tới trảm sát những gã luyện khí tầng 9 kia.
Một màn này diễn ra quá nhanh khiến cho Hứa Cường không kịp cảnh giác.

Khi hắn lấy lại tinh thần thì 3 tên thủ hạ kia của hắn đã bỏ mình.
" Dương đông kích tây , lấy thế tấn công như lôi đình kia mà đánh cho không kịp trở tay.

Tiểu phu quân kia của mình không những chiến lực vô song mà còn có cả trí tuệ nữa.

Không hổ danh là nam nhân mà Dương Linh Vân ta nhìn trúng " trong đôi mắt của Linh Vân ánh lên một tia sáng nhưng rất nhanh đã thu liễm lại.

Chậm dãi ngồi xem màn chiến đấu trước mắt.
Chỉ trong và hơi thở mà toàn quân đã bị diệt chỉ còn xót lại mình Hứa Cường.

Lúc này mặt của gã so với mếu còn khó coi hơn.
Sắc mặt của gã trở nên ngưng trọng.

Thân hình gã nhoáng lên một cái lao thẳng tới chỗ Vũ Hạo.
Trong nháy mắt khi Hứa Cường lao vọt đến Vũ Hạo chỉ nhìn gã cười châm biếm.

Trước kia tu vi Luyện khí tầng 7 đã có thể chiến ngang tay với gã thì đừng nói tới bây giờ.

Nếu không phải lúc trước thấy Linh Vân bị trọng thương thì hươu chết về tay ai còn chưa biết.
Thôn Thiên quyết thôi động toàn lực dồn hết năng lượng vào đôi chân , tốc độ bạo tăng trực tiếp lao thẳng tới người gã.
Hứa Cường biến sắc, đang định ngăn cản, thì bỗng nhiên có tiếng rít vòng qua vòng lại.

Hoả Long kiếm của Vũ Hạo đã bay tới gần chỗ của gã.

Hứa Cường bấm niệm pháp quyết chỉ một cái, lập tức ở trước người xuất hiện một cái đầu lâu nổ tung nhưng vẫn không cách nào có thể ngăn trở Vũ Hạo.
Hứa Cường nhìn chằm chằm vào thì thấy hơi sợ.

Gã có tu vi Trúc cơ sơ kì, ở trong cả gia tộc cũng được coi như là một thiên tài, mặc dù không bằng thiếu tộc trưởng, nhưng ở trong tộc cũng được lão tổ thưởng thức, ngày bình thường nhìn lũ Luyện khí kì chỉ như nhìn vào con giun con dế.

Vậy mà giờ đây một kẻ mà gã không thèm để vào trong mắt lại đang có sức uy hiếp mình.
" Loại nhận vật này, nhất định là thiên kiêu nổi danh của Thạch Hà Kiếm tông, nhưng vì sao trước nay ta chưa từng nghe thấy tên Vũ Hạo của hắn !” Hứa Cường kinh ngạc, đồng thời cũng dâng lên chiến ý càng cường liệt.
Tay phải của gã vung lên, lập tức ở trước người xuất hiện ba cái đầu lâu được làm từ ngọc thạch to bằng nắm tay.
“Lúc trước là ta xem thường ngươi, bây giờ thì hết rồi." Lời vừa nói ra, Hứa Cường bấm niệm pháp quyết.

Lập tức ba cái đầu lâu ở xung quanh hắn giống như là sống lại, phát ra tiếng gầm nhẹ, liên tục tăng lên kích cỡ, cho đến khi đạt tới một trượng, thì lao thẳng đến chỗ Vũ Hạo.
Lùi lại về đằng sau 3 bước Vũ Hạo xuất ra một lúc 20 thanh phi kiếm mà hắn vơ vét được.Tiếng xé gió vang lên 20 thanh phi kiếm đồng thời phòng thẳng về phía đầu lâu kia .
"Bạo"

Trong chốc lát, phi kiếm của Vũ Hạo đã cùng với những cái đầu lâu kia đụng chạm cùng một chỗ.

Những âm thanh ầm ầm vang lên quanh quẩn, như bom nổ nhất thời xung quang bụi đất bay lên mù mịt.

Phạm vi xung quanh nhất thời trở thành bình địa.
Bụi đất dần dần tan đi
Ba cái đầu lâu kia, giờ phút này cũng vô cùng ảm đạm, linh ý bị thương, bay trở về bên người Hứa Cường.
Cùng lúc đó, Vũ Hạo thừa cơ đánh tới Hứa Cường phun ra máu tươi, không kịp tránh né, đã bị một chưởng đập thẳng vào ngực.

Răng rắc một tiếng, xương cốt của gã trực tiếp đứt gãy.

Nhưng mặc dù như thế, trong miệng gã lại bay ra một thanh tiểu kiếm với ý đồ trực tiếp đâm vào ngực của Vũ Hạo.
Nhận ra ý đồ của đối phương Vũ Hạo nhếch miệng cười mỉa mai.
" Dãy chết vô dụng "
“Vũ Hạo, hôm nay không phải ngươi chết thì chính là ta vong!” Nếu đổi là lúc khác thì Hứa Cường đã sớm bỏ chiến rồi.

Nhưng hôm nay có liên quan đến đại sự của toàn gia tộc, gã nhất định phải giết Vũ Hạo.
Giờ phút này hắn phun ra một ngụm tinh huyết, trong nháy mắt đã bị ba cái đầu lâu kia tham lam thôn phệ.
" Nhân cốt hợp nhất " Hứa Cường gầm nhẹ, triển khai bí pháp.

Trong hốc mắt của ba cái đầu lâu ở trước mặt gã đột nhiên lộ ra u mang, lại lao thẳng tới Hứa Cường, điên cuồng cắn xé.

Trong chớp mắt đã cắn nuốt không ít huyết nhục trên cơ thể của Hứa Cường, rồi chui vào trong thân thể gã.
Cảnh tưởng quỷ dị này, khiến cho Vũ Hạo và Linh Vân nhìn mà phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Cùng lúc đó, Hứa Cường phát ra một tiếng gào thét thê lương, thân thể run rẩy, biểu lộ dữ tợn, ở bên ngoài thân thể xuất hiện lượng lớn khí đen, hóa thành một Cốt Nhân cao hơn một trượng!
“Chết!” Giọng nói của gã lành lạnh, nâng tay hướng về phía Vũ Hạo nhấn mạnh một cái.
" Người chết là ngươi " bàn tay nhất thời toả ra một loại nhiệt khủng bố.

Một ngọn lửa màu đen chậm dãi bao phủ lấy cánh tay của cậu.
" Thôn Thiên " linh khí xung quanh lập tức quy tụ lại về phía cánh tay của cậu.

Thôn Thiên quyết kết hợp với Hư Vô Thôn Viêm như một sự kết hợp hoàn mỹ vậy.

Nhất thời khiến không khí xung quanh giống như cũng đang bị hấp thụ đi .
Hai chưởng lực đạo khủng bố va vào nhau.

Một chưởng từ Cốt Nhân kia như bị triệt tiêu đi vậy yếu đuối vô cùng.
Một tiếng nổ vang, chưởng lực va chạm thẳng vào Cốt Nhân, cả mặt đất đều trở nên chấn động.

Cốt Nhân kêu gào đầy thảm thiết rồi cả thân thể nhanh chóng sụp đổ xuống, hóa thành một đám hắc khí tản ra xung quanh, để lộ ra thân ảnh Hứa Cường đang hấp hối.
Hứa Cường phun ra máu tươi, cả người rơi rầm xuống mặt đất.

Gã nhìn ngọn lửa màu đen đang dần tiêu tán trên không trung, sắc mặt đầy đắng chát thì thào nói nhỏ.
“ Dị...Dị ...!Hoả…” Nói xong gã gắng gượng nhìn qua Vũ Hạo một cái rồi cứng đờ người, tuyệt khí bỏ mình.

Lúc nãy gã thi triển ra bí pháp vốn đã gây ra thương tổn cho bản thân, rồi còn bị Dị Hoả của Vũ Hạo phá đi thần thông, đến cả Cốt Nhân do bản thân nuôi dưỡng ra cũng bị toái diệt nên gã sao có thể sống sót được.
....
Chúc cả nhà ngày mới vui vẻ &LT3


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi