BÁ VƯƠNG


Bên trong Bá Vương Điện
" Pháp ...!pháp bảo chứa người.

Tiểu Hạo thực ra chàng là ai vậy, còn có cả loại pháp bảo bậc này.

" Linh Vân trợn mắt há mồm nhìn quang cảnh bên trong cung điện.
Phải biết rằng Địa cấp Pháp bảo tuy là hiếm nhưng mà cũng không phải là ít tuy nhiên để mà có một pháp bảo có thể chứa người hoặc vật thể sống thì lại vô cùng là hiếm có.

Như là Mao Phượng Sừng Lân, thế mà nam nhân của mình lại có được, hơn nữa nó còn trông rất là xa hoa nữa chứ.
Một toà cung điện lộng lẫy.

Toàn bộ bên trong được dát vàng trông cực kì xa hoa.

Chín Cột trụ điêu khắc chín con rồng trông hết sức sống động.

Nhìn biểu cảm của nàng Vũ Hạo cảm thấy hết sức hài lòng, cái hắn trông mong chính là cái biểu cảm này .
" Thực ra ta cũng giống như nàng đây là lần đầu tiên ta tiến vào nơi đây.

Pháp bảo này cực kì bất phàm khi chúng ta tiến vào đây thì bên ngoài toà cung điện này sẽ tự động nhỏ đi như một hạt bụi vậy, có thể che dấu được cảm ứng của cường giả Hoá Thần trở xuống.

" Vũ Hạo chậm dãi nói.
" Lợi hại như vậy sao ? "
" Tiểu phu quân của thiếp , nói cho thiếp biết vì sao chàng có được những thứ đồ nghịch thiên này đi.

" Linh Vân nũng nịu nói.
" Con Trai Phải Có Một Chút Bí Mật Mới Hấp Dẫn nha " Vũ Hạo nở một nụ cười, trầm giọng nói ra từng câu, từng chữ.
" Có mà gặp quỷ đi " Linh Vân trợn mắt nói.
" Lão bà đại nhân của ta à nàng yên tâm đi , dù cho ta có thứ đồ gì tốt thì người đầu tiên ta nghĩ là phải đến nàng chứ " Vũ Hạo nhẹ nhàng nói.
Linh Vân giả vờ giận dỗi vậy thôi chứ thực ra trong lòng nàng cũng không quá tò mò về lai lịch những đồ này của nam nhân mình.

Vì theo như nàng thấy Vũ Hạo càng mạnh thì nàng càng được che chở.


Vũ Hạo có chỗ tốt thì đương nhiên nàng cũng có được chỗ tốt tương tự.

Ở chung một chỗ với Vũ Hạo lâu như vậy, từ sâu trong trái tim Linh Vân biết được nam nhân này yêu thương nàng là thật lòng, lời hắn nói " Đồ của hắn cũng là đồ của nàng " cũng là lời thực tâm của hắn.

Một cảm giác sung sướng từ tận sâu trong tim của nàng.
" Chúng ta cùng nhau đi tham quan thôi " Vũ Hạo kéo tay nàng đi quanh cung điện một vòng.
Tuy nói là cung điện , nhưng hiện tại theo Vũ Hạo thấy thì nơi này vô cùng trống trải, trông không khác một cái đại sảnh khách sạn xa hoa là mấy nhưng mà lại không hề có nội thất thiết kế xung quanh là bao.
Chính giữ điện là một cái bảo toạ dát vàng hình chín con rồng đang tranh một viên long châu, trông cực kì khí phách.

Hai bên có từng gian phòng trông cực kì bắt mắt và xa xỉ.
" Tiểu Hạo cái cung điện này không phải ngụ ý của chàng là mai sau sẽ kiếm nguyên một cái hậu cung đó chứ ".

Linh Vân trừng mắt nhìn Vũ Hạo
" Haizz ta bị oan nha, dù sao hiện giờ không phải ta cũng chỉ có một mình nàng hay sao " Vũ Hạo tiến tới vuốt ve đôi bàn tay cười làm lành nói.
" Có quỷ mới tin chàng " Nhưng nói được câu này xong Linh Vân trầm mặc nhìn Vũ Hạo một cái rồi chậm dãi nói.
" Sau này cho dù chàng có bao nhiêu người thì chàng cũng đừng bao giờ phụ lòng thiếp , có được không " Linh Vân nhìn Vũ Hạo hai mắt rưng rưng
" Cái gì thế này lão bà của ta , sao nàng lại mắt ướt như này.

Sao ta có thể phụ nàng được chứ , chẳng phải hứa với nhau rồi sao hứa không chia lìa.

" Vũ Hạo ôm nàng vào lòng vỗ về an ủi.
" Hạo ...!ra chỗ ghế đằng kia đi.

Thiếp có chuyện muốn nói với chàng.

" Linh Vân chỉ vào bảo toạ cửu long kia nhẹ giọng nói.
Vũ Hạo như cảm nhận được như sắp có một đại sự gì đó chuẩn bị diễn ra vậy.
Ngồi trên đùi đối diện với Vũ Hạo , Linh Vân khẽ quoàng hai tay ra qua sau cổ ngồi ôm cậu thật chặt chậm dãi kể lại.

Nguồn gốc xuất thân và cả lý do khi ở đây.
Qua lời kể của Linh Vân thì Vũ Hạo biết.

Cô xuất thân từ một trong bốn đại gia tộc hiển hách ở Thượng Du , Dương gia nhà cô là gia tộc có chiến lực mạnh nhất trong tứ đại gia tộc.


Tứ đại gia tộc được sắp xếp là : Dương gia tộc , Tây Môn gia tộc , Vũ gia tộc , Nguyễn gia tộc.

Ngoài ra còn có một vài thế lực cự kình khác nữa.
Nàng là con gái của tộc trưởng hiện nay của Dương Gia.

Cha nàng là một trong những cự kình , một nhân vật hô phong hoán vũ một phương ở Thượng Du.

Tuy nàng là một thiên kim đại tiểu thư cao cao tại thượng ở Dương gia nhưng nàng lại phải gửi xuống Hạ Du để chấp hành nhiệm vụ của gia tộc nàng gửi gắm.
Đó chính là tiến vào một thượng cổ cấm địa nằm toạ lạc ở vùng Hạ Du này mà tìm kiếm lại công pháp trí bảo, thất truyền của Dương gia.

Theo như một lời tổ huấn mà lão tổ Dương gia để lại thì Công Pháp đó toạ lạc ở trong thượng cổ cấm địa ở đây và cần phải có huyết mạch trực hệ của Dương gia thì mới có thể sinh ra cảm ứng .
Theo Linh Vân nói thì thượng cổ cấm địa kia thì chỉ còn 3 tháng nữa là sẽ mở cửa.

Một khi mở ra thì sẽ dẫn tới vô số ánh mắt của cả đám người không chỉ ở Hạ Du mà thậm chí còn dẫn động cả đám người từ Trung Du đi xuống.
" Mà theo như chỉ thị mới nhất từ phụ thân của thiếp thì sau khi kết thúc cho dù có hay không lấy được môn công pháp kia thì thiếp bắt buộc phải quay trở lại Thượng Du.

Trở lại với gia tộc của thiếp, lúc đó thiếp phải rời xa chàng.

Chàng nói xem thiếp có thể vui nổi sao.

" Linh Vân khóc thút thít làm bờ vai của Vũ Hạo cũng ướt đẫm.
" Không phải đó cũng là lựa chọn tốt sao, đâu phải sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa đâu.

" Vũ Hạo vỗ về an ủi nói.
" Lúc đó ta sẽ lấy tư thế uy nghiêm nhất của mình mà đến Dương gia cầu thân.

Kẻ nào ngăn cản ta sẽ một tay đập chết , thử xem còn có ai dám ngăn cản ta tới nhà vợ ta cầu thân " Giọng nói tràn đầy tự tin của Vũ Hạo vang vọng khắp cung điện khiến cho Linh Vân cũng tươi tỉnh hơn đôi chút.
" Chàng phải hứa đó, ta cả đời này sẽ chờ chàng tới Dương gia ta cầu thân ta.

Nếu như chàng không tới vậy thì cả đời này Dương Linh Vân ta sẽ không xuất giá.


Đời này chỉ ngồi gặm nhấm những kí ức đẹp về người đàn ông tên Vũ Hạo ở Hạ Du này thôi.

" Linh Vân vừa cười vừa nức nở nói.
" Không nghiêm trọng thế chứ , đúng là một nha đầu ngốc ngếch si tình " Vũ Hạo cười ha hả chọc ghẹo .
" Tuy nhiên khi chàng một khi tiến tới Trung Du thì có thể chúng ta sẽ lại có thể thường xuyên gặp nhau.

Bởi vì các thế lực phụ thuộc của Dương Gia ở Trung Du rất nhiều " Linh Vân hai mắt sáng ngời nói.
" Thực ư.

Vậy thì ta yên tâm rồi.

Hứa với nàng chỉ cần cho ta 5 năm ta sẽ đánh thẳng lên Trung Du để gặp nàng " Vũ Hạo cũng vui vẻ hơn đôi chút.
Linh Vân cũng gật đầu , bất giác bầu không khí u ám của cả hai như được chút đi sạch cả hai đều lấy lại được thần thái sáng lạn của mình.
Thật tình mà nói khi nghe Linh Vân nói sắp phải rời đi.

Trong thâm tâm của cậu cũng có chút gì đó mất mát nhưng là một nam nhân Vũ Hạo đâu thể để lộ ra vẻ nhu nhược của mình ra cho nữ nhân của mình thấy được chứ.
" Trước hết ta và nàng sẽ phải đột phá lên Trúc Cơ.

Vẫn còn 3 tháng cho sự nỗ lực của hai ta , mục tiêu chỉ có một Trúc Cơ Hoàn Mỹ.

"
Sốc lại tinh thần Vũ Hạo chậm dãi nói.

Trong lời nói tràn ngập uy nghiêm và khí thế bá đạo vang vọng khắp Bá Vương Điện.
...
Thạch Hà Kiếm Tông
Thạch Chủ Phong, trong đại điện .
“Lần này tông của ta tránh được một hồi hạo kiếp.

Trước khi một hồi gió mưa kéo tới, còn cần hơn nữa…một tinh thần tồn tại, đó là tinh thần mà cả Thạch Hà Kiếm Tông chúng ta từ vạn năm đến này không thay đổi.

Vũ Hạo, Linh Vân, Điền Trung phải dùng tính mạng lập nên đại công như vậy, chúng ta phải nhớ ơn mà cử hành tang lễ cho bọn hắn, phàm là những đệ tử có cống hiến cho tông môn, thì tông môn vĩnh viễn không quên!” Chưởng môn Thạch Hà Kiếm tông, Lý Mạc Thông nói .
Từ đó, tuy rằng nguyên do sâu xa khiến gia tộc Hứa gia, Thạch Hà Kiếm tông cũng không tiếp tục điều tra nữa, nhưng cũng nhân cơ hội này mà tuyên truyền mạnh mẽ, dốc sức cỗ vũ cho hành động vĩ đại của cả ba người vì đại nghĩa tông môn.
Tông môn vì ba đệ tử có tình có nghĩa như vậy cũng tuyệt đối không để người khác thất vọng.

Trong khi chỉ cần một mình Trần Kiệt có thể diệt sạch cả gia tộc, nhưng vẫn xuất động hai ngàn đệ tử nội môn đến, thanh thế quy mô, dùng dao mổ trâu mà giết gà.
Việc này khiến cho toàn bộ đệ tử trong tông môn đều nhớ đến cái tên Vũ Hạo, Linh Vân và Điền Trung này, đồng thời cũng vô cùng cảm động, cho dù sự tình này tông môn do cố tình làm ra, nhưng cái loại cố tình làm ra này của tông môn, cũng khiến cho đám đệ tử đều ao ước được như vậy.

Đây chính là truyền thống của Thạch Hà Kiếm tông, là truyền thống không thay đổi trong suốt vạn năm qua!
"Động đến đệ tử ta, không tiếc dù bất cứ giá nào, cho dù khoảng cách xa thế nào cũng nhất định truy sát! Bất kì đệ tử Thạch Hà Kiếm tông nào đi ra ngoài, hắn cũng sẽ không cô độc một mình, mà chỉ cần Thạch Hà Kiếm tông còn tồn tại thì phía sau luôn có tông môn vĩnh viễn hậu thuẫn cho bọn hắn.

"
Cái truyền thống này bây giờ lại hóa thành cảm giác được thừa nhận mạnh mẽ, khiến cho các đệ tử đều nguyện ý vì tông môn mà có thể trả giá hết thảy, thậm chí cả tính mạng của mình để có thể bảo vệ tông môn, bảo vệ nhà của mình.

Đây chính là Thạch Hà Kiếm tông, một tông môn mà một vạn năm trước, chỉ là một tông môn bé nhỏ không đến mười người.
...
Mấy ngày sau
Một buổi sáng sớm, tiết trời âm u, mưa dầm trút xuống liên miên không dứt, từng tiếng chuông mang theo bi ai ngân lên vang vọng khắp toàn Thạch Hà Kiếm tông, vô số đệ tử mặc trường bào đen yên lặng bước ra khỏi chỗ ở riêng của mình, sắc mặt đầy đau thương dần dần tập trung tại quảng trường.
Nơi đó , Trưởng môn đọc điếu văn tế lễ cầu siêu cho linh hồn của ba người Vũ Hạo, Linh Vân , Điền Trung.
Tiếng chuông bi ai ngân vang truyền ra, vang vọng thật lâu không tiêu tán.
" Đệ tử Điền Trung, Linh Vân đệ tử nội môn , Vũ Hạo đệ tử ngoại môn cả ba đều là thiên kiêu đầy kiêu hãnh chả tông ta.

Trong trận chiến tại Hứa gia đã đánh chết rất nhiều phản nghịch Hứa gia, vì đồng môn xả thân, vì tông môn thủ nghĩa, họ đã dùng tính mạng của mình lập nên cống hiến vô cùng to lớn cho tông môn để cho tông môn tránh một hồi tai hoạ.

Các đệ tử Thạch Hà Kiếm tông ta luôn vĩnh viễn khắc ghi việc này!” Chưởng môn chậm rãi nói, thanh âm vang lên truyền khắp bốn phương.

Giọng của lão đầy bi ai truyền ra.
“Hôm nay đặc biệt truy phong Vũ Hạo tấn thăng lên đệ tử nội môn.

Truy phong Vũ Hạo, Linh Vân, Điền Trung là đệ tử danh giá của Thạch Hà Kiếm tông ta!” Giọng nói của Chưởng môn lại vang lên, khiến cho tâm thần mọi người đến chấn động.

Bốn chữ " đệ tử danh giá " này, rung chuyển tất cả mọi người.
Đệ tử danh giá, chính là vinh dự chí cao vô thượng của cả tông môn, là một cái danh xưng duy nhất mang đầy hàm nghĩa đặc thù.
Trong cả vạn năm này, Thạch Hà Kiếm tông cũng chỉ có vỏn vẹn mười hai người đạt được danh hiệu đệ tử Danh Giá, từng người đều đã vì tông môn lập được đại công to lớn mà chết trận, rồi được truy phong.

Hôm nay, lại xuất hiện một lúc ba người .
“Tất cả mọi người một phút mặc niệm...!Bắt đầu !” Hai mắt Chưởng môn nhắm chặt lại khẽ cúi đầu .Đám đệ tử bốn phía cũng trong thời khắc này đồng loạt cúi đầu xuống làm lễ mặc niệm.
Ngay lúc mọi người còn đang mặc niệm, thì tại một nơi nào đó trong Lạc Trần Sâm Lâm, lông mi trên mắt hai người Vũ Hạo , Linh Vân đồng thời dật dật, sau đó hắt hơi một cái.
...
Đạo hữu nào có lòng ủng hộ thư sinh viết truyện thì đây ạ &LT3
Tài Khoản : 1507060602 ( Ngân Hàng : MB Bank )
Chủ Tài Khoản : VU KIM TRACH
Em xin trân thành cảm ơn !!!
...
Chúc cả nhà ngủ ngon &LT3


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi