BÁ VƯƠNG


" Con mẹ nó chứ ...!tên này sao lại biến thái tới mức độ như vậy chứ !!! "
" Đây ...!đây , mẹ nó có còn cho người khác một chút hy vọng hay không đây "
Ở bên ngoài phạm vi mười lăm mét, vô số đệ tử đại tông ở Trung Du đang nhôn nhao bàn tán.
Ánh mắt đám đệ tử Hạ Du thì nhìn về phía Vũ Hạo bằng con mắt đầy sùng bái , ai đó đều ca ngợi hết lời.

Lý Mạc Sầu và Thanh Thiên trong mắt chỉ còn chữ " Phục " to đùng mà thôi.
Tuy nhiên , ở trong đám người Vương Khả lại nhìn vào trạng thái Lôi Thần Biến kia của Vũ Hạo như có điều gì đó suy nghĩ.
" Ầm ầm "
Vô số vô số lôi trì điên cuồng như lũ cuốn vào bên trong cơ thể của Vũ Hạo.

Lôi hệ linh căn bên trong đan hải cũng vì vậy mà phát sinh biến hoá.

Vì lần trước khi thôn phệ lôi kiếp , lôi linh căn bên trong đan hải của Vũ Hạo cũng chỉ đủ hình thành phôi mà thôi.
Mà giờ đây dưới sự điên cuồng thôn phệ của Vũ Hạo , cái phôi lôi hệ kia đang ngày một lớn lên rõ rệt.
Mà phía bên kia , Lữ Phụng Thiên cũng đã thành công tiến về phía kinh văn.

Đang chuẩn bị làm công tác ngộ đạo của mình.

Nếu như không phải Vũ Hạo không thèm để tâm tới cái gọi là truyền thừa kia thì cho dù có ba gã Lữ Phụng Thiên cũng đừng mong đạt được chỗ tốt.
Tuy nhiên Vũ Hạo không muốn cạnh tranh , không có nghĩa là đám người khác không muốn...
Được Vũ Hạo thôn phệ phân nửa áp lực , rốt cuộc cũng có một vài người thực lực không tồi điên cuồng lao về phía kinh văn kia.

Nhậm Tiêu Dao , Lôi Thiên , cùng một vài người thực lực tương đương với bọn gã nhanh chóng tiếp cận vị trí của Lữ Phụng Thiên.
" Sắp có kịch hay để xem rồi !!! " Nhìn một màn này Vũ Hạo chỉ nhếch môi mỉm cười , chỉ hận giờ đây không có hạt dưa để cắn hoặc là một chút bỏng ngô để ngồi xuống vừa ăn vừa xem kịch.
Giờ đây Lữ Phụng Thiên chỉ còn cách vị trí kinh văn kia vỏn vẹn chỉ còn khoảng cách một mét mà thôi.

Nhưng một mét này so ra thì như một cái rãnh trời vậy.
Nếu như Vũ Hạo không điên cuồng thôn phệ một nửa lực lượng kia thì Lữ Phụng Thiên quả thực cũng vô pháp tiến tới được một bước như này.


Đương nhiên đã tới được đây rồi , thì đâu có lý nào lại bỏ cuộc được cơ chứ.
" Phượng Diễm Viêm Hoả _ Lửa Phục Sinh " Lữ Phụng Thiên gầm lên.

Ngọn lửa hoả phượng hoàng bừng bừng sinh cơ bao trùm lấy toàn thân của gã và xích thố lại
Vô số lưỡi phong sắc bén điên cuồng chém tới nhưng với lượng sinh cơ dồi dào do Phượng Diễm Viêm Hoả mang lại thì việc này hầu như là không đáng kể.
Tuy nhiên, tuy gã có thể chống trọi lại được lực lượng oanh kích kia nhưng dưới áp lực mà Mắt Bão mang lại thì việc di chuyển lại vô cùng khó khăn, mỗi bước di chuyển càng thêm nặng nhọc.

Nhưng hiển nhiên đây cũng là một cái tin tức tốt đối với gã , chỉ cần di chuyển được là đã có hy vọng rồi.
Đám người Nhậm Tiêu Dao và Lôi Thiên cũng lao tới gần phía Lữ Phụng Thiên đám người chỉ cách gã vỏn vẹn bốn mét.

Nhưng bọn hắn đâu thể có bí pháp sở hữu nhục thân cường hãn và Dị Hoả giống như gã được.

Cả đám chỉ tròn mắt nhìn Lữ Phụng Thiên đang từng bước từng bước lết về phía Kinh Văn màu xanh kia.
Ong ong ...
Phương Thiên Hoạ Kích được phóng ra hai tay khẽ động, Phụng Thiên Phản Kích được gã huy động tới cực hạn.

Tạo ra một lớp phòng thủ tuyệt đối chắn trước mặt của mình.
Đứng trơ mắt nhìn Lữ Phụng Thiên sắp chạm vào được Kinh Văn màu xanh khủng bố kia.

Thế nhưng việc đã đến nước này, hiển nhiên đã không phải là việc bất mãn liền có thể cải biến được .
Bàn tay Lữ Phụng Thiên chỉ trong tích tắc đã chạm vào được về phía Kinh Văn, nhất thời xung quanh vô số phong bạo và kinh văn màu xanh kia phảng phất giống như là bị dẫn động, hướng về chung quanh lan tràn mà đi.
Từ bên trong trung tâm Mắt Bão, lan tràn ra phía ngoài, toàn bộ phong bạo xung quanh khảo nghiệm phảng phất đều theo một cái chạm này của Lữ Phụng Thiên mà rung chuyển.
Trước đó dưới áp lực của phong bạo cho nên mọi người không có cách nào xâm nhập.

Nhưng ngay khi mà Lữ Phụng Thiên chạm vào được truyền thừa ở trung tâm Mắt Bão để lại.

Thì dường như toàn bộ phong bạo cũng theo đó mà tiêu tán.
Lập tức uy áp của khảo nghiệm đầu tiên cũng theo đó mà biến mất, đám người cũng vì vậy mà có thể tự do di chuyển.
Phong bạo và lôi trì tiêu tán, nơi đây cũng lộ ra rõ ràng hơn một vùng chiến trường cổ , phế tích hoang tàn.


Tàn kiếm được cắm khắp nơi trên mặt đất, qua đó có thể thấy được trước đây từng có xảy ra một trận đại chiến quy mô cỡ nào.
Xa xa đám người có thể thấy được , một đại môn rộng lớn vô cùng sừng sững bất động hiện lên trước mắt đám người.

Không cần nói cũng biết phía sau cánh cửa hẳn là khảo nghiệm thứ hai.
Nhưng vào giờ khắc này , mọi người đều không có chú ý quá nhiều đến đại môn ở phía xa.

Mà cả đám đều tập trung lại về phía đám người đang vây quanh lớp vỏ bọc kinh văn kia.
Lúc này Lữ Phụng Thiên quanh thân thể được bao trùm bởi vô số kinh văn màu xanh.

Giống như một cái kén bao trùm lấy gã vào bên trong.

Có trời mới biết một khi phá kén mà ra thì thực lực của Lữ Phụng Thiên sẽ tịnh tiến lên cấp độ nào.
Vốn luôn bị Lữ Phụng Thiên áp chế một bậc ,mà hắn lại nhận được cơ duyên truyền thừa từ thời thượng cổ.

Lúc này ánh mắt Nhậm Tiêu Dao loé lên sát cơ nhìn vào cái lớp kinh văn đang bao bọc kia.
" Các ngươi định làm gì ?.

Các ngươi định đối đầu với Diễn Quốc Tông ư ? ...!" Lộ ra một tia ngưng trọng , Lâm Vy lộp bộp một tiếng trong lòng cũng theo đó mà sinh dự cảm chẳng lành.

Tiến lên chắn trước lớp kén kia mà trầm giọng quát.
" Lâm Vy các hạ ta biết ngươi là một người phụ nữ vừa có tài lại vừa có sắc.

Nhưng đây là chuyện của đàn ông , đàn bà như cô chớ nên xen vào " Nhậm Tiêu Dao nhìn về phía Lâm Vy mà trầm giọng lên tiếng.
" Nhân lúc phu quân ta trong lúc cảm ngộ mà ra tay, ngươi còn mặt mũi mà nói ra những lời rắm thối như vậy sao ? " Lâm Vy lộ vê khinh thường trầm giọng chất vấn.
" Chớ có lắm lời , cho ngươi một cơ hội cuối cùng.

Ngươi có tránh sang một bên hay là không ? " Sát cơ nổi lên , hiển nhiên Nhậm Tiêu Dao cũng đã chịu hết nổi rồi.
" Bước qua xác của ta trước rồi tính !! " Không chút lép vế Lâm Vy cũng bùng nổ linh lực , sẵn sàng đón tiếp bất kì lúc nào.

Không như Lữ Phụng Thiên , tu vi Lâm Vy đã là Trúc Cơ Đại Viên Mãn.

Thực lực so với Nhậm Tiêu Dao cũng là không hơn không kém.
Lôi Thiên và một số thiên tài của Bách Thú Tông tuy cũng muốn ra tay nhân lúc Lữ Phụng Thiên đang cảm ngộ.

Nhưng Lâm Vy lộ ra một mặt cường thế như vậy nhất thời khiến cho bọn hắn lộ vẻ do dự.
Không phải là vì bọn hắn sợ Lâm Vy mà là một đám đại nam nhân mà cùng nhau bắt tay lại khi dễ một nữ nhân thì còn ra cái thể thống gì nữa.
" Lâm Vy là ngươi tự tìm chết " Sắc mặt Nhậm Tiêu Dao lộ vẻ dữ tợn .
" Định Càn Khôn " Âm Dương kiếm xuất động, một đường kiếm âm dương phóng thẳng về phía Lâm Vy mà chém tới.
Không chút hốt hoảng , hai tay ấn pháp.

Hai luồng phong, lôi thuộc tính giao hoà lại với nhau .
" Phong Lôi Cộng Minh Chưởng "
Ầm
Hai luồng công kích mãnh liệt va chạm vào nhau.

Nhất thời khiến cho phạm vi cung quanh bụi bay mù mịt.
Lâm Vy cầm kiếm trong tay lướt về phía trước, thân thể bay lượn theo một đường bất quy tắc.

Mà Lôi hệ và Phong hệ lại là hai loại thuộc tính có tốc độ nhanh nhất, lúc ẩn lúc hiện, các tia kiếm khí nối liền không dứt chém về Nhậm Tiêu Dao.
“ Hừ , ...!Âm Dương Xích ”
Hai sợi xích một đen , một trắng cấp tốc hình thành trong tay Nhậm Tiêu Dao, âm khí và dương khí do nó tỏa ra xoay thành một vòng tròn trước mặt, tạo thành một hình thái cực ngăn chặn kiếm khí do Lâm Vy mang lại .
Thế kiếm Lâm Vy vô cùng nhanh và chính xác liên tiếp liên tiếp chém về phía thái cực do Nhậm Tiêu Dao tạo ra.

Nhưng hiển nhiên đều không hề có tác dụng quá nhiều, đôi bên tạm thời ở thế bất phân thắng bại...
" Tốc độ của Lâm Vy quả nhiên là vô cùng nhanh !!! " Đứng bên cạnh Vũ Hạo, Mỹ Uyển âm thầm cảm thán .
Là một người sở hữu lôi hệ thuộc tính nên nàng biết lôi hệ có tốc độ nhanh cỡ nào.

Huống hồ chi Lâm Vy lại còn sở hữu cả Phong Thuộc Tính nữa.
" Lâm Vy cô nương kia sắp vào thế khó rồi !!! " Vũ Hạo vừa nói ra , nhất thời hai nàng đều nhìn vào trận chiến của hai người phía xa.
Nhậm Tiêu Dao đã sớm tỏa thần thức quan sát phạm vi rộng, mặc dù tốc độ Lâm Vy vô cùng nhanh nhẹn, nhưng chủ như vậy là còn chưa đủ.
" Thiên La Địa Võng " vô số sợi xích trắng đen điên cuồng từ dưới đất đâm lên từ bốn phương tám hướng.
" Phong Toả " sợi xích nhiều vô số kể , chặn hầu hết tất cả đường đi của Lâm Vy.

Nhất thời hai chân nàng đã bị Âm Dương Xích cố định tại mặt đất không hề nhúc nhích được dù chỉ một phân.

Lâm Vy sắc mặt lộ lên một tia hốt hoảng , hai tay cầm kiếm điên cuồng chém về sợi xích nhưng mặc cho chém như nào thì vẫn không được.

Bởi vì số lượng dây xích nhiều vô số kể , điều này khiến cho mỗi lần một sợi bị chặt đứt thì dây khác lại quấn tới.

Hình thành một vòng lặp vô cùng khó chịu...
" Nể tình chúng ta cũng coi như có một chút quen biết.

Ta sẽ không giết ngươi, nhưng phế ngươi sau đó giết Lữ Phụng Thiên cũng không một ý kiến tồi !!! ".

Nhậm Tiêu Dao cười như không cười nhìn Lâm Vy đang vô cùng chật vật mà châm biếm.
" Hừ, nguỵ quân tử ...!chớ có lắm lời ...!" Lâm Vy nhếch môi khinh thường đáp.

Trong tay nàng đã lén cầm ra một mảnh ngọc bội như ẩn như hiện , dường như có thể bất cứ lúc nào cũng có thể bóp nát.
" Tự tìm đường chết !!! " âm dương kiếm trong tay đột nhiên huy động, lao thẳng về phía Lâm Vy.
Lâm Vy tay cầm miếng ngọc kia đang định mạnh mẽ bóp vỡ thì đột nhiên dị biến đã phát sinh.

Từ trong không gian nứt ra , tạo ra vô số tia lửa.

Thậm chí nó còn thẩm thấu vào cả bên trong âm dương xích mà bộc phát.
" Oành " Khói bụi mờ mịt , bao trùm cả hai người vào bên trong .
" Aaaaa ....!Kẻ nào ....!Cút ra đây cho lão tử !!! "
khói bụi tản đi , Nhậm Tiêu Dao lộ ra vẻ mặt hết sức khó coi gầm lên.

Đảo mắt qua toàn trường như tìm kiếm hung thủ , nhưng hiển nhiên đều không có kết quả.
...
Hôm qua viết được một đoạn, nay đi làm rảnh rỗi em viết nốt cho xong chương !!!
Còn ngày mai thì hên xui ạ :...
Mọi người có lòng ủng hộ em viết truyện thì đây ạ : &LT3
Tài Khoản : 1507060602 ( Ngân Hàng : MB Bank )
Chủ Tài Khoản : VU KIM TRACH
Em xin trân thành cảm ơn !!!
...
Chúc mọi người tuần mới luôn dồi dào sức khỏe &LT3


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi