BÁ VƯƠNG


Khu rừng Sinh Mệnh.
" Mật độ sinh cơ trong khu rừng hầu như đã mất hết "
" Xảy ra chuyện gì, chẳng phải vừa rồi ta vẫn còn cảm nhận được sao ??? "
" Chuyện gì đã xảy ra vậy ??? "
Một đám đệ tử xếp thành tổ đội đi cùng nhau, cả đám không có được thực lực mạnh mẽ như đám người Lữ Phụng Thiên mà có thể cảm nhận ra được dị thường.
Cho nên giờ đây khi mật độ sinh cơ trong khu rừng đang trở nên ngày một loãng đi , bọn hắn mới trở nên vô cùng hoang mang và sửng sốt không biết chuyện gì đang diễn ra.
...
" Phụt "
Cả hai người Lôi Thiên và Nhậm Tiêu Dao đều đồng loạt phun ra một ngụm máu tươi.

Bộ dạng vô cùng là chật vật...
Một người thì bị hoả diễm đốt cho cả người đều là vết bỏng, thậm chí một bên vai còn bị chấn cho gãy nát.

Một người thì bị lôi kiếp đáng cho toàn thân tơi tả , đầu tóc vốn bù xù nay lại còn bị dựng thẳng lên.

Bộ dạng trông vô cùng là nhếch nhác...
Ánh mắt cả hai người nhìn vào hai thân hình đầy mị hoặc kia của hai nàng, nhưng trong tình cảnh này chẳng có hơi đâu mà để ngắm cả.

Chỉ là đôi mắt của hai người tràn đầy sự phẫn nộ cùng một chút kiêng kị dành cho hai nàng.
Thật không nghĩ tới, Vũ Hạo đã đủ khủng bố lắm rồi mà nữ nhân của hắn cũng thuộc dạng khủng bố không kém.
Mẹ nó chứ từ bao giờ Hạ Du lại sản sinh ra loại yêu nghiệt như đám người này chứ.

Hầu như điều này đã phá hỏng đi sự nhận thức về Hạ Du của hai người Nhậm Tiêu Dao.
Nhìn ánh mắt hình viên đạn của hai gã kia nhìn mình Linh Vân khoé môi hơi vểnh lên trầm giọng nói :
" Còn muốn chiến nữa sao ? "
Việc hai người Lữ Phụng Thiên và Lâm Vy không tham gia náo nhiệt lần này cũng nằm trong tính toán của nàng.


Nếu như chẳng may hai người họ thực tâm ra tay thì hai nàng chỉ có nước là thúc thủ chịu trói.
Tuy nàng còn chưa thực sự dùng hết thực lực chân chính của mình , nhưng bốn đánh hai thì không chột cũng thành què.

Đâu phải ai cũng thuộc hàng quái thai như nam nhân của nàng mà có thể lấy sức một người địch lại cả đám người đâu...
Nghe lời nói châm chọc của Linh Vân nói với mình, hai người Lôi Thiên cùng Nhậm Tiêu Dao cảm thấy vô tận nhục nhã.

Bị vượt cấp khiêu chiến thì cũng thôi đi , đằng này còn bị người ta đánh cho thành cái bộ dạng này.
Ánh mắt hai người nhìn nhau , dường như trong đôi mắt của hai người sinh ra một tia quyết tuyệt.

Đang định vận dụng toàn bộ vốn liếng của mình để chiến thêm một trận nữa thì đột nhiên...
" Ầm "
Làn sóng linh lực từ giữa hồ khuếch tán mà ra, dao động này đối với đám người mà nói thì không còn xa lạ gì .
" Trúc Cơ Hậu Kì !!! " Lữ Phụng Thiên đưa ánh mắt nhìn về phương hướng nơi mà Vũ Hạo đang ngồi.
Hai nàng Linh Vân cùng Mỹ Uyển đưa mắt nhìn nhau rồi lại tập trung lên thân ảnh đang ngồi khoanh chân ở vị trí giữa hồ kia.

Trong đôi mắt không khỏi cảm giác vui sướng.
" Cuối cùng cũng thành công rồi sao !!! "
" Không ngờ chàng còn có thể dễ dàng tiến thêm một tiểu cảnh giới nữa.

Xem ra công sức chúng ta bỏ ra cũng không phải là vô ích !!! "
...
Ngồi ở giữa hồ, giờ phút này Vũ Hạo cảm nhận được sự biến hoá trong đan hải của mình.
Chỉ thấy giờ đây, phạm vi của đan hải của mình lại rộng thêm không ít, phía trên là ba loại linh căn đang bễ nghễ mà lơ lửng ở đó.
Hoả Linh Căn thì là một màu đen thuần tuý , hình thái là một tôn Thao Thiết với cái miệng rộng cùng với thân thể lực lưỡng trông vô cùng uy mãnh.
Lôi Linh Căn là tập hợp của năm màu sắc tượng trưng cho năm loại lôi kiếp...
Mộc Linh Căn là một màu xanh của cây cối, hình thái giống như là một người mẹ đang dốc lòng để bảo vệ đứa con trong lòng của mình vậy.

Sinh cơ nồng đậm của nó toả ra khắp nơi trong đan hải rồi truyền khắp cơ thể khiến cho Vũ Hạo cảm giác một cách thoải mái và sung sướng vô cùng.

" Đinh , chúc mừng kí chủ luyện hoá đồng thời ngưng tụ Mộc Linh Căn thành công "
" Đinh, chúc mừng kí chủ nhận được gói quà tặng Bí Pháp Mộc hệ ngẫu nhiên từ hệ thống "
Âm thanh thông báo của hệ thống vang lên khiến cho Vũ Hạo lại một phen sung sướng không thôi.
" Quả nhiên đúng như dự đoán , chỉ cần ngưng tụ ra một loại linh căn mới chắc chắn sẽ có quà từ hệ thống !!! " Vũ Hạo không khỏi cảm thán một phen về mức độ chịu chơi từ hệ thống .
" Lập tức mở quà !!! " Không chút chần chờ Vũ Hạo lập tức yêu cầu mở gói quà bí pháp Mộc hệ kia.
" Đinh, chúc mừng kí chủ nhận được bí pháp Mộc Thần Biến _ Vạn Mộc Phá Cửu Thiên "
" Cảm ngộ ngay lập tức hay không ? " Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên.
" Lập tức cảm ngộ !!! " Không chút do dự Vũ Hạo lập tức nói luôn không cần phải suy nghĩ.
Không ngờ lại mở ra một trạng thái biến hoá mới, mà hơn hết từ việc Lôi Thần Biến cùng Vũ Hạo trải qua vô số trận chiến thì có thể thấy được Mộc Thần Biến này công dụng chắc chắn cũng không hề thua kém là bao...
" Đinh, tiêu hao 70.000 điểm tích luỹ.

Trạng thái cảm ngộ bắt " Một vòng sáng cấp tốc bao trùm lấy Vũ Hạo, nhưng chẳng qua bao lâu thì âm thanh của hệ thống lại vang lên.
" ...!10 9 8 ...!2 1 ...!Đinh , quá trình cảm ngộ kết thúc " âm thanh thông báo của hệ thống liên tục vang lên.
" ầm "
Từ bên trong đan hải của Vũ Hạo đang vô cùng gợn sóng, phạm vi đan hải một lần nữa lại cấp tốc mở rộng ra thêm một đoạn.

Trạng thái này Vũ Hạo không còn xa lạ gì , đây là dấu hiệu của việc tiến thêm một tiểu cảnh giới.
" Trúc cơ Hậu Kì rồi sao !!! Xem ra ta lại tiến gần hơn mục tiêu thêm một bước rồi " Vũ Hạo cảm thán không thôi.
Mục tiêu của hệ thống là trong vòng 5 năm, thống nhất Hạ Du tiến thẳng lên Trung Du khai tông lập phái , tranh đoạt khí vận...
Một tiểu tử chân ướt chân ráo bước trên con đường tu hành mới vỏn vẹn chỉ có một năm.

Đã đạt tới cảnh giới như hiện tại, phóng mắt ra toàn thiên hạ thì cũng là khó có ai có thể làm được...
Khẽ thu hồi tâm tư trong lòng, từ từ mở mắt, ánh mắt Vũ Hạo khẽ đảo qua bốn phía xung quanh.

Rồi dừng lại ở trên người của Nhậm Tiêu Dao và Lôi Thiên.
" Hai vị , xem ra là hai vị vừa có ý định làm phiền ta thì phải !!! " ánh mắt sắc lạnh của Vũ Hạo nhìn hai người.


Hơi dừng lại một chút cậu chậm dãi nói tiếp.
" Nhưng xem ra là hơi chật vật đó nhỉ !!! " khoé miệng lộ ra một tia trào phúng, châm trọc nói.
" Ngươi ...!" Lôi Thiên cùng Nhậm Tiêu Dao sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.
Nhục nhã triệt để, từ bao giờ bọn hắn lại trở thành ra cái bộ dạng này chứ....
" Vũ Hạo ngươi đừng có mà khinh người quá đáng !!! " Nhậm Tiêu Dao hai mắt đỏ ngầu giận dữ rống lên.
" Hừ, khinh người quá đáng.

Lúc các ngươi đặt chủ ý xấu lên người ta, lại còn ra tay với lão bà của ta.

Vậy sao lúc đó ngươi không nói là khinh người quá đáng đi.

"
Dứt lời, từ giữa hồ Dạo Bước Thời Không được vận chuyển, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt của Nhậm Tiêu Dao.

Không nói hai lời một tay thành quyền trấn thẳng lên đầu của gã .
" Ầm "
Máu tươi điên cuồng phun ra, răng môi lẫn lộn...!một quyền kìa của Vũ Hạo đập thẳng xuống khiến cho cái đầu của gã cắm thẳng vào lòng đất.
Chưa dừng lại ở đó Dạo Bước Thời Không cũng nhanh chóng dịch chuyển tới bên người phía Lôi Thiên.

Gã cũng không thể thoát khỏi số phận tương tự, và điều gì nên làm cũng phải làm.

Tôn Bảo cũng nhanh chóng phóng tới lụm hai túi trữ vật của hai gã, động tác vô chuyên nghiệp...
Nếu không phải là điểm tích luỹ của cậu còn đang dư dả thì làm thịt hai tên này cũng không phải là một ý kiến tồi.

Vũ Hạo không giết đã là vô cùng nhân từ rồi, vốn là người hiện đại lại còn là một học sinh gương mẫu.

Cho nên Vũ Hạo cũng không thực sự muốn giết người, trừ khi kẻ đó đáng phải chết...
" Tiểu Hạo mọi chuyện ổn cả chứ ? " lúc này hai nàng Linh Vân , Mỹ Uyển tiến tới hỏi han.
" Quá trình luyện hoá thành công tốt đẹp, vất vả nhiều cho hai nàng rồi " ôm hai nàng vào trong lồng ngực.

Khẽ cúi đầu hôn khẽ lên hai bờ môi kiểu diễm của hai nàng.

Qua một lúc lâu cả ba người mới tách rời nhau ra, Vũ Hạo nhìn về phía hai người Lữ Phụng Thiên cùng Lâm Vy nói:
" Lữ huynh dường như không hứng thú với Dị Mộc của ta thì phải !!! "
" Hừ, thu được rồi thì sao chứ, chẳng có một tý tác dụng nào với ta cả " hừ lạnh một tiếng Lữ Phụng Thiên hờ hững đáp.
Tuy không nói nhưng cả hai người đều ngầm hiểu rằng đây coi như là lần trả lễ cho nhau mà thôi...
Nếu như khảo nghiệm ban đầu Vũ Hạo nhường lại cơ duyên cho Lữ Phụng Thiên , thì với một người thấu tình đạt lý như hắn lại chẳng có lý do gì để mà nhân lúc người khác luyện hoá mà lại đi bỏ đá xuống giếng cả ...
Mặc dù về độ trân quý và phẩm cấp Dị Mộc hơn xa quá nhiều so với truyền thừa Phong Bạo kia.

Nhưng có qua có lại mà thôi, coi như hai người bây giờ không ai nợ ai điều gì...
Đừng tưởng Lữ Phụng Thiên và Lâm Vy không giúp đỡ gì, nếu mà chẳng may thực sự hai người họ thực sự gia nhập cuộc chiến vừa rồi thì bên thua thiệt đang nhiên là nghiêng về phía hai lão bà của hắn.
Mặc dù , Vũ Hạo cũng có thể kịp thời ra tay nhưng đây cũng coi như là một kết quả tốt nhất hiện tại...
" Nếu không còn kịch vui để xem thì chúng ta nên đi thôi " nhìn sang Lâm Vy , Lữ Phụng Thiên điềm nhiên đáp.
Gật đầu đáp ứng một tiếng, cả hai người cưỡi trên lưng xích thố mang theo hai người Nhậm Tiêu Dao cùng Lôi Thiên nhanh chóng khuất xa về phía khu rừng.
Dù sao cũng đều là người ở Trung Du và đôi bên cũng quen biết từ lâu , việc tiện tay mang theo hai người chữa trị , rồi để hai gã cùng nợ ân tình của mình.

Điều này đối với Lữ Phụng Thiên cũng không tính là thiệt thòi gì...
" Được rồi, chúng ta cũng đi thôi !!! " Vũ Hạo nhìn sang hai nàng nhẹ giọng nói.
Ngay khi cả ba người chuẩn bị rời đi thì đột nhiên tiếng của Tôn Bảo vọng lại ở đằng sau.
" Ô ô " nghe được tiếng gọi của Tôn Bảo, cả ba bất giấc quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy Tôn Bảo đang chỉ chỉ tay về phía đáy hồ , dường như là thấy một cái gì đó vậy.
" Tiểu Bảo , phát hiện ra điều gì đó sao ? " Vũ Hạo mong chờ nói.

Phải biết rằng việc phát hiện ra Dị Mộc cũng là công lao của Tôn Bảo là lớn nhất.
Nay con hàng đột nhiên phát hiện ra cái gì đó ở dưới đáy hồ, thì đương nhiên chắc chắn dưới hồ có thứ tốt.
Cả ba người nhanh chóng nhìn về hướng dưới đáy hồ Vũ Hạo dường như cũng cảm nhận được điều gì đó trầm giọng nói :
" Dưới hồ nước này chắc chắn có vấn đề !!! "
...
Chúc cả nhà có những phút giây thư giãn khi đọc truyện &LT3
...
Đừng quên đề xuất truyện để cho nhiều đạo hữu biết tới bộ truyện này của tại hạ hơn !!!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi