BÀ XÃ ANH Ở ĐÂY!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Mong rằng cậu nói được làm được".

nói xong liền rời đi.

Lăng Mặc ngồi đó rơi vào trầm tư.

Lệ Tử Ngôn chỉ đơn giản đến đây để nói vậy rồi đi sao?
Lâm Triết mệt mỏi đi vào liền nhào ngay lên ghế sopha nằm im không nhúc nhích.

Mấy ngày này Lăng Mặc bỏ bê công việc, ngày ngày chạy đến cửa hàng bánh ngọt trông VỢ, để anh ta một mình xử lý hết tất cả công việc, không có cả thời gian đi vệ sinh.

Có khi bị bệnh thận rồi cũng nên.

"Lâm Triết, cậu nói xem mục đích của Lệ Tử Ngôn rốt cuộc là gì?"
"Lâm Triết?"
"Lâm..."
"Cậu còn không im lặng là tôi kiện cậu tội bóc lột sức lao động của nhân viên đấy." Lâm Triết mệt mỏi lên tiếng.

Anh ta đã mệt tới mức không mở nổi mắt rồi, đặt lưng xuống là có thể trực tiếp ngủ được ngay.

"Cậu yếu đuối như vậy, sau này làm sao lo được cho Diệp Tử."
Lâm Triết đang nằm nghe thấy vậy liền lập tức mở mặt lườm Lăng Mặc một cái.

Có chủ tịch nào mải đi chơi xong giờ còn ở đây trù ẻo anh ta không.


"Cái miệng qua của cậu ấy.

Hỏi gì hỏi đi."
"Cậu biết đấy, anh vợ của vẻ không thích tôi, phải làm thế nào bây giờ?"
"Bình thường cậu tinh ranh lắm mà, mấy chuyện như này cũng phải hỏi sao?" Lâm Triệt ngôi dậy.

Bình thường thông minh, yêu vào là ngu đi, quả không sai.

"Cũng không thể bắt cóc anh vợ ép đồng ý được."
"Anh ta thích cái gì thì tặng cái đó là được."
Lăng Mặc suy nghĩ một hồi, cuối cùng mở miệng nói.

"Anh vợ hình như không thích phụ nữ"
Lâm Triết ôm trán, có cần ngu ngốc như vậy không? Anh ta chính là muốn cười vào mặt Lăng Mặc măng đô ngốc nghếch.

Nếu như đề Lệ Tử Ngôn nghe được câu này, chắc chắn sẽ xông đến sống chết với Lăng Mặc một
phen.

"Cậu làm thế nào thì làm, vừa khiến Thẩm Ninh thích cậu, vừa khiến anh vợ không phản đối là được."
Nghe vậy trong đầu anh lập tức nảy ra ý tưởng, cách này đúng là 1 mũi tên trúng 2 con quạ.

Tôi đó Lăng Mặc lôi U U ra nghiêm túc nói chuyện với bé con, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.

UU ngáp dài một cái, chớp chớp mắt nhìn anh.

"U U, con có muốn mami chuyển tới đây ở với chúng ta không?"
U U gật gật đầu.

Đương nhiên là nó muốn rồi, nằm mơ cũng muốn như vậy.

"Nhưng mà anh trai của mami lại không muốn như vậy, nếu như có ai đó dễ thương lại thông minh đến lấy lòng bác ấy thì may ra..." Lăng Mặc tỏ vẻ khó xử liếc U U một cái.

"Papa, đã có ai nói người diễn xuất rất tệ chưa?"
"Khụ, con là người đầu tiên."
"Nếu papa cầu xin con thì con sẽ miễn cưỡng đi, với khuôn mặt dễ thương này, bác ấy sẽ đồng ý thôi." U U hất căm khoanh tay kiêu ngạo nói.

Mọi người đều nói U U rất giống anh cả về ngoại hình lẫn tính cách nhưng anh đâu có tự tin đến mức mặt dày như thế này.

"Nếu con làm được, chúng ta sẽ chia đều.

Thứ hai, bốn, sáu mami ngủ với con.


Còn ba, năm, bảy thì ngủ với papa.

Chủ nhật cả nhà sẽ ngủ chung, thế nào?"
"Chốt kèo."
Hai ba con rất nhanh liền đạt được thỏa thuận.

Lăng Mặc nhếch môi cười, để U U đi thu phục Lệ Tử Ngôn, cả hai sẽ không bám thấy Thẩm Ninh nữa, vừa hay giúp anh có thêm thời gian ở bên cô.

Bên kia mẹ con Kim gia đang không ngừng lo sợ, vừa phải giấu giếm Kim Nghị, vừa phải nhanh chóng tráo đổi kết quả xét nghiệm ADN.

Kim Cẩm Nhi lo lắng đi đi lại lại trong phòng, lòng nóng như lửa đốt.

Một lúc sau Kim phu nhân để ý không có ai mới vào phòng của con gái, trán đã ướt đẫm mồ hôi.

"Mẹ...!mẹ, thế nào rồi, có làm được không?"
"Thật may mắn, bệnh viện mà quản gia Lăng gia xét nghiệm lại có người quen của mẹ làm ở đó.

Mẹ đã nhờ được người ta rồi, đến lúc đó chỉ cần con diễn đau khổ một chút là được."
Kim Câm Nhi vui mừng ra mặt nhưng vẫn cảm thấy chưa yên tâm.

"Liệu có bị lộ không?"
"Ông ấy là bạn cũ của mẹ, chắc sẽ không sao đâu."
"Chỉ có người chết mới có thể giữ kín bí mật.

Sau khi xong việc, chúng ta phải thủ tiêu ông ta ngay lập tức."
Cô ta ác độc nói.

Chuyện này nêu lộ ra thì Kim gia sẽ gặp hoạ lớn.

Còn nếu may mắn trót lọt được thì đúng là ông trời giúp cô ta.


Kim phu nhân cũng biết đạo lý đó, bà ta im lặng không nói gì.

3 ngày sau quả gia thông báo đã có kết quả xét nghiệm ADN.

Ông nội Lăng mời mọi người tới, Kim Câm Nhi vô cùng tự tin dắt theo con trai đi đến Lăng gia.

Nhìn Lăng gia rộng lớn sang trọng, cô ta không khỏi vui vẻ mỉm cười, sau này nơi này sẽ là nhà của con trai cô ta.

"Tiêu Kiêu, tương lai của mẹ phải nhờ con chăm sóc đấy.

Vào Lăng gia rồi không được quên mẹ đâu."
"Con sẽ vào Lăng gia sao?"
"Đương nhiên.

Nghe mẹ nói đây, con là con trai của Lăng Mặc, tương lai con sẽ là người thừa kế của Lăng gia, còn con bé Lăng U U kia, con không cần để ý đến nó.

Con chỉ cần biết mẹ và ba con là được." Kim Câm Nhi chỉnh lại quần áo cho con trai dặn dò.

Lăng Mặc cũng dần theo Thẩm Ninh và U U đi đến.

Anh muốn xem xem Kim Câm Nhi có thể giở trò gì.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi