BÀ XÃ ANH Ở ĐÂY!


Lệ Tử Ngôn vừa muốn nhấc chân rời đi, nghe thấy vậy liền lập tức quay lại nhìn, quả thật là Thâm Ninh.

"Đi thôi."
"Hả, đi đâu?"
"Không phải đại tiểu thư cô muốn mời tôi ăn cơm à."
Lăng Y vội đi theo vào trong.

Không phải vừa rồi còn nói không muốn ăn sao, nhanh như vậy đã thay đổi.

Trên bàn ăn đều là những món Thâm Ninh thích ăn.

Lăng Mặc thẳng lưng dựa người vào ghế nhìn cô ăn.

Lâu lâu mới có được thời gian riêng tư bên cô như thế này, nhất định phải tạo ấn tượng thật tốt để cô biết rằng thế gian này không ai tốt hơn anh được.

Nhưng Lăng Mặc tính không bằng trời tính, phía xa có hai cặp mắt đang nhìn chằm chằm về phía họ.

"Anh không ăn sao?"
"Anh muốn em đút cho anh ăn."
Thâm Ninh xấu hổ đỏ mặt.


Anh dạo này ngày càng giống lưu manh, đêm ngủ tuyệt đối không ngoan, đòi hỏi cô đến mức sáng không thể dậy nổi.

Bữa ăn này chắc không phải là để bù đắp cho cô đấy chứ?
"A." Thâm Ninh gắp thức ăn đưa lên.

"A..." Lăng Mặc cũng rất phối hợp há miệng.

Nhưng thức ăn còn chưa tới được miệng thì bên cạnh đã xuất hiện thêm hai cái bóng đèn sáng quắc.

Lệ Tử Ngôn và Cố Tinh Trần nhìn nhau như nhìn thấy tri kỷ.

Hai người vứt liêm sỉ sang một bên ngồi xuống cùng bàn.

"Tử Ngôn, Tiêu Trần? Sao hai người lại đến đây?" Thâm Ninh ngạc nhiên vội bỏ miếng thịt xuống.

"Em quen cậu ấy à?"
"Tiêu Trần là người quen của em lúc còn ở cô nhi viện.

Còn đây là Tử Ngôn, hàng xóm của em."
"Hoá ra đều là người quen cả.

Vậy chúng ta phải ăn chung một bàn chứ.

Phục vụ, gọi món."
Lăng Mặc nhìn hai kẻ mặt dày tự nhiên gọi đồ ăn chung thì giận đến đen cả mặt.

Anh chỉ câu có một chút thời gian riêng tư với vợ của mình thôi mà cũng không được, hết người này đến người khác phá đám.

"Cái đó....!chị ăn chung với." Lăng Y xuất hiện sau lưng Lệ Tử Ngôn khẽ lên tiếng.

Lăng Mặc nhìn chăm chăm Lăng Y, hai người này thì cũng thôi đi, ngay cả chị gái cũng muốn cản trở mình.

Lâm Triết đúng là vô dụng, bao nhiêu nhà không tìm lại tìm ngay đúng nhà đối diện với Lệ Tử Ngôn.

Lâm Triết lúc này đang ở nhà xem phim liền hắt xì một cái.

Không biết ai đang nói xấu anh ta.


Bữa ăn thân mật 2 người lại thành bàn 5 người.

Mặt Lăng Mặc méo mó không vui như mất số gạo.

Đây là công khai quan tâm vợ người ta rồi còn gì.

Vừa về đến nhà, Lăng Mặc đã vác thằng Thấm Ninh vào phòng ngủ.

Năm phút sau tiếng rên của cô đã vang lên khe khẽ.

"Lăng Mặc, anh ghen sao?"
"Ừ, anh ghen mất rồi."
Thâm Ninh nằm trên giường nhìn trần nhà, càng nhìn lại càng vui, anh nói anh ghen vậy chẳng phải là đã thích cô rồi sao?
Lăng Mặc thích cô! Thâm Ninh ôm gối lăn qua lăn lại cười đến không ngậm được miệng.

"Tiêu Ninh." Cố Tinh Trần gọi điện cho cô.

"Tiêu Trần, gọi em có chuyện gì không?" Thâm Ninh đang vui, đến giọng nói cũng lộ rõ.

"Anh muốn mời em đến nhà chơi.

Ba mẹ anh nghe kể về em nên cũng muốn gặp mặt."
"Như vậy có ổn không?"
"Ôn chứ, em nói địa chỉ đi chút anh qua đón em."
Hôm nay Lăng Mặc có cuộc họp quan trọng tôi chắc sẽ về muộn, Thâm Ninh võ võ má ngồi dậy thay đồ.

Cố Tinh Trần rất nhanh đã đến đón cô về nhà chơi.


Cố gia rộng lớn sang trọng không kém Lăng gia, lại có chút cổ kính.

Thấm Ninh trên đường nhìn ngó xung quanh, đặc biệt thích những bông hoa hai bên đường.

"Đó đều là đích thân do mẹ anh trông, bà ấy rất thích hoa." Cố Tinh Trần khẽ nói.

"Vậy mẹ anh chắc phải là một người dịu dàng."
"Em gặp là sẽ biết ngay thôi."
Cô Tinh Trần dần cô vào trong, lúc này ba mẹ anh đã ngồi đợi ở đó.

Vừa nhìn thấy Thấm Ninh, Cổ phu nhân đã lập tức thấy thích, con trai quả nhiên có mắt nhìn người, chọn được một cô bé xinh xắn vừa đúng ý bà.

"Ba, mẹ, đây là Thâm Ninh, người mà con đã nhắc tới."
"Cháu chào cô chú, cháu là bạn của Tiêu Trân....!Tinh Trần." Thâm Ninh lỡ miệng gọi theo thói quen liền vội sửa lại.

"Ha ha ha cháu không cần phải câu nệ như vậy, cứ thoải mái là được."
Cố Tinh Trần nháy mắt với cô, Thâm Ninh thấy vậy liên mỉm cười.

Người Có gia quả thực là hiếu khách, đặc biệt rất tốt với Thâm Ninh, Bữa cơm diễn ra vô cùng vui vẻ, Thâm Ninh lại hợp nói chuyện với mọi người nên dần tự nhiên hơn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi