BÀ XÃ ANH Ở ĐÂY!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Thẩm Ninh mất tích, Lăng Mặc lại không tìm thấy, tránh không được không muốn nhìn U U." ông nội Lăng nhìn chắt năm trong nôi, khuôn mặt già nua nay lại thêm vài phần mệt mỏi.

"U U đầu có tội tình gì, nó lại bỏ mặc con bé như vậy.

Đã thiêu mẹ còn thiếu luôn cả cha, U U đáng thương."
Như nghe hiểu được lời của Lăng Y, U U đang ngủ bỗng giật mình khóc lớn, dỡ thế nào cũng không chịu nín.

Không có Thẩm Ninh, chỉ có thể để U U uống sữa của người khác.

Nhưng bé con nhất quyết không chịu uống, đến khi thay bằng sữa ngoài, con bé mới uống một ít.

Tầng 48 tập đoàn Hoàng Đăng, căn phòng trước kia vốn lạnh lẽo thì nay lại thêm phần u ám.

Lăng Mặc bỏ mặc tập đoàn, đề Lâm Triết một mình gánh vác.

Anh ngày ngày nhốt mình trong phòng xem ảnh của Thẩm Ninh, sớm đã không còn nhận ra một tăng thiếu cao cao tại thượng, chỉ cần nói một tiếng cũng đủ lay chuyên nền kinh tế.

Lăng Mặc quần áo xộc xệch, tóc tại không còn gọn gàng như trước, khắp phòng đều là ảnh của Thẩm Ninh.


Suốt 1 tháng, anh đã lục tung cả thành phố vẫn chẳng có lấy một chút manh mối.

Thậm chí anh còn phát hiện tất cả mọi thứ liên quan đến cô đều đã bị ai đó xoá sạch.

"Lăng Mặc, cậu còn định như thế này đến bao giờ?" Lâm Triết đi vào kéo rèm cửa ra, cả căn phòng nhất thời trở nên sáng sủa hơn.

Lăng Mặc bị ánh sáng làm cho khó chịu, anh nhíu mày quay sang chỗ khác, trên tay vẫn cầm tầm ảnh hai người chụp khi đăng ký kết hôn.

"Đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy Thẩm Ninh, vẫn còn một nửa hy vọng cô ấy còn sống.

U U đã không thể ở bên cạnh mẹ, vậy mà cậu còn nhẫn tâm bỏ mặc con bé sao?"
"Nếu không có thông tin gì mới của Thẩm Ninh thì cậu có thể đi được rồi." Lăng Mặc không nhìn Lâm Triết khẽ nói.

Anh đã từng là một người không có điểm yêu nhưng bây giờ lại có thể vì một cô gái mà khiến bản thân không ngừng đau khô dằn vặt.

Nếu lúc đó, anh không giận dỗi cô, vậy thì bây giờ cũng không đến mức cô
đâu cũng không biết.


Lăng Mặc tự trách bản thân, chính vì quá yêu cô nên mới để mất cô.

"Cậu làm như vậy, có xứng đáng với Thẩm Ninh không? U U mấy ngày nay đều khóc rất nhiều, nêu Thẩm Ninh biết cậu đối xử với con gái của hai người như vậy, cô ấy có quay lại cũng sẽ trách cậu."
Lâm Triết nói xong liền bỏ đi.

Lăng Mặc mệt mỏi xoa xoa thái dương, Thẩm Ninh sẽ trách anh sao?
Liên tiếp mấy ngày liền, U U khóc ngày càng nhiều, hết người ngày đến người khác dỡ đều không chịu nín.

Khóc mệt thì ngủ, ngủ dậy lại khóc khiến mọi người trong nhà vừa lo lắng vừa mệt mỏi theo.

"U U ngoan, chú mua cho con nhiều đồ chơi lăm này, đừng khóc nữa mà."
"Oa...!a...."
Lăng Thiên đã mua rất nhiều đồ chơi cho bé con nhưng nó ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái, tiếp tục khóc lớn.

"Con không dỗ được nó." Lăng Thiên nhìn ông nội, bất lực nói.

"Trong nhà này không ai đã được con bé cả, cứ để nó khóc như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt tới cổ họng của nó." Lăng Y mệt mỏi nói.

Đúng lúc này cánh cửa phòng mở ra, Lăng Mặc một thân vest đen sang trọng bước vào, hoàn toàn không còn dáng vẻ u ám như ngày trước.

Anh từ từ đến bên cạnh bé con, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì khóc nhiều mà ứng Thông, anh lại thấy đau lòng.

Đây là con gái đầu lòng của hai người, nếu cô đã không ở đây vậy anh sẽ thay
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi