BÀ XÃ ĐẠI NHÂN

Tòa nhà này được làm rất kiêng cố, bên ngoài chính là một lớp kiếng rồi một lớp chống nóng, rồi lại thêm một lớp kiếng mỏng nữa làm mỗi lần bước vào đây đây đều thấy mát mẻ thoải mái. Dù bên ngoài trời có nóng tới bao nhiêu độ đi nữa thì bên trong đều bình ổn, đây là điều mà Trình Tranh rất thích.

Trình Tranh là thư ký riêng của Trần Hữu Bằng nên có hẳn một căn phòng riêng, bao quanh là kiếng, màu chủ đạo là trắng, khá bắt mắt, vì là vợ của một ông chủ nhà đất nên cô cũng có yêu cầu khá cao khi nhìn không gian nhà cửa, điều này có thể nói là mặt khó tính của cô, nhưng thiết kế căn phòng này rất vừa ý cô, đúng là nên khen Trần Hữu Bằng một cái.

'Cộc cộc'

Trình Tranh ngồi trên ghế xoay vài vòng, nghe tiếng gõ cửa liền đứng phắt dậy, cô gái đẩy cửa bước vào.

"Thư ký Trình đây là do chủ tịch phân phó " cô gái lịch sự để xấp văn kiện lên bàn, còn cười nói với Trình Tranh, " Nếu không hiểu chị có thể nói với tôi "

"Cảm ơn cô " Trình Tranh cười một cái, gật đầu đáp lễ, cô cảm thấy cô gái này có phần không đúng lắm, nhìn dáng vẻ hình như có phần không thích cô. Trình Tranh gãi đầu.

Ngày đầu làm việc rất tốt, cô hầu như đã quen với các công việc của mình, không hiểu có thể hỏi Trần Hữu Bằng, cô không điên mà đi hỏi cô gái lúc sáng, tránh gây phiền phức cho bản thân.

Trình Tranh đi dọc theo hành lang, cả buổi ngồi trong phòng dĩ nhiên cũng cần đi lại cho dãn gân dãn cốt, cô vừa đi vừa lấy tay đỡ lấy phần lưng của mình, quả thực hơi nhức.

"Lệ Cẩm à, cô gái mà chủ tịch đưa vào là ai vậy?"

"Thư ký riêng" Lệ Cẩm nhìn vào gương tô son lên môi, chính là cô gái lúc sáng đưa đồ cho Trình Tranh.

"Nhìn cô ta là biết không vào bằng thực lực rồi" cô gái A nói.

"Phải đó, chức thư ký này phải thuộc về Lệ Cẩm chứ " cô gái B tiếp lời, rõ ràng là muốn tâng bốc Lệ Cẩm. Cô gái tên Lệ Cẩm không nói gì như đang tận hưởng những lời khen đó, vẻ mặt cũng có chút hống hách.

Trình Tranh đứng sau bức tường nghe được, vẻ mặt hơi cứng lại sau đó rời đi thật nhanh, cô đến công ty là để đi làm không muốn gây sự với ai, vậy mà vẫn có người tìm cô để gây sự.

"Thư ký Trình, cô làm sai rồi " Lệ Cẩm dùng cây thước đánh nhẹ vào tay cô, nhưng vì là thước dẻo nên cũng có chút tê tê, Lệ Cẩm hoàn toàn không để ý đến hành vi của mình của mình vừa rồi, giành lấy máy tính trong tay cô, thao tác rất nhanh trên đó. Xung quanh cũng có vài người nên cô thấy cũng có phần xấu hổ, nhưng cảm giác đó lại trôi qua nhanh.

"Thư ký Trình, tôi thực không hiểu sao chủ tịch lại có thể thuê cô làm việc" Lệ Cẩm mặt nhăn mày nhó, trước mặt mọi người hạ thấp cô, nghi ngờ học vấn của cô, Trình Tranh tuy tức giận nhưng vẫn nhịn trong lòng, gương mặt đanh lại không hiền lành như lúc ban đầu làm Lệ Cẩm rất thích thú, một người khác nói chen vào "Thư ký Trình, cô không làm được chức vụ này thì giao cho Lệ Cẩm đi, ngày mai nộp rồi mà không thể tự làm gì " Lệ Cẩm im lặng không nói, như đang ngầm thừa nhận ý tứ của người đó, lời này nói ra làm mọi người trong phòng cười khì, Trình Tranh cũng cười, sau đó gom đồ trên bàn đứng lên nói.

"Lệ Cẩm phải không? Tôi hay cô là thư ký riêng của chủ tịch vậy? Nếu cô muốn làm thư ký như vậy sao không nói với chủ tịch một tiếng, hay là để tôi nói giúp cô nhé?" Trình Tranh vừa muốn rời đi lại nhớ tới điều gì đó, quay đầu lại nói "Cô là nhân viên mà không tin vào sự chọn lựa của sếp sao?" lời vừa nói liền khiến Lệ Cẩm cứng họng, dáng vẻ thoải mái tự tin vừa rồi cũng biến mất, cô cười một cái sau đó hướng cửa ra đi nhanh.

Tối hôm đó.

Đường Diệc Thành bước ra khỏi phòng tắm, tay còn đang cầm khăn lau tóc với hình ảnh này cô nhất định sẽ thấy rất thích nhưng tâm trạng lại không có để xem, chỉ lo nhìn vào máy tính.

"Tranh Tranh, em làm gì cứ nhìn mãi vào máy tính vậy?" anh không nhịn được liền hỏi, vẻ mặt cực kì không vui. Cả ngày không gặp mặt cô, đến cả tan làm cô cũng về trễ hơn anh, sau khi ở chung một chỗ lại không nhìn anh, anh có chút không cam lòng.

"Em đang nghiên cứu " cô nhìn biểu đồ trong máy tính, tay ghi ghi chép chép, rất là chuyên chú, ngay cả nói chuyện cũng không nhìn anh. Đường Diệc Thành lúc này chính là mặt đầy vạch đen, không nhịn được liền bước tới đóng máy tính cô lại, Trình Tranh tức giận ngước mặt lên định mắng liền nhận một cái hôn của anh.

Lần thứ hai anh hôn cô, tim cô rạo rực, não như muốn phát điên lên, suy nghĩ bị trì trệ thật giống như thuốc phiện, cái hôn này của anh khác lần trước rất nhiều, lần trước nhẹ nhàng bao nhiêu lần này lại mạnh mẽ bấy nhiêu cứ như anh đang tức giận.

Đường Diệc Thành đang có lửa nóng trong người, muốn trừng phạt cô một cái không nghĩ là 'gậy ông đập lưng ông', môi cô mềm mại, lưỡi nhỏ vụng về chạy loạn làm anh không bắt được, như vậy càng làm tăng dục vọng trong anh, cứ như thế đến khi anh và cô đều không thở nổi anh mới buông ra, tay anh ôm hai gò má cô, đôi má mềm mềm, chạm vào rất thích, mặt lại đỏ, môi lại ánh lên màu hồng bắt mắt, Đường Diệc Thành nhịn không được liền nguyền rủa một tiếng 'chết tiệt' dù rất nhỏ nhưng Trình Tranh vẫn nghe được, sau đó anh bỏ lên phòng.

Anh đang nghĩ cô là mối tình đầu của anh sao? Đó là điều duy nhất trong đầu cô bây giờ, tuy có đau lòng nhưng vẫn rất tận hưởng cảm giác vừa rồi, cô không nhịn được liền cười một cái, lăn đùng ra ghế úp mặt vào gối hét lên một cái, miệng cười toe toét.

Trái ngược với vẻ vui sướng của cô, thì Đường Diệc Thành rất khổ sở, chính là do cô quá xinh đẹp cuốn hút nên anh có phản ứng, hại anh trời dưới thời tiết tháng 11 như vậy phải đi tắm nước lạnh giải nhiệt, nếu lúc nãy anh không bỏ đi sớm thì không biết đã làm gì cô, Đường Diệc Thành cắn cắn môi, vẻ mặt cực kì bất mãn.

Hôm sau, Trình Tranh đến công ty rất sớm, cô muốn giành thời gian cho công việc để quen hơn, học hành mười mấy năm sau đó lại kết hôn, được chồng nuôi như vậy cô cũng không cần việc làm, lần đầu đi làm dĩ nhiên rất mới lạ.

Trình Tranh ngồi ở bàn làm việc, tay ghi chép rất cẩn thận tỉ mỉ, Trần Hữu Bằng đứng ngoài cửa nhìn thấy, vẻ mặt cực kì hài lòng, lại vô tình bị Lệ Cẩm nhìn thấy, gương mặt đó lại hiện lên sự giận dữ, cô ta liền quay gót rời đi.

"Trần tổng, xe đã đến rồi " trợ lý nam chạy đến nói với anh, Trần Hữu Bằng gật đầu như đã biết, sau đó cũng rời đi.

Quy tắc trong công ty quả là có phần kì quái, nếu như quá giỏi thì lại bị đem ra so sánh, nếu quá dở thì bị đè nén tới mức không sống nổi, Trình Tranh chính là đang ở giai đoạn cá nằm trên thớt, cô không giỏi nhưng cứ luôn bị đem ra so sánh với người tên Lệ Cẩm, không đến mức quá tệ mà vẫn bị nhìn bằng những ánh mắt khinh thường, cô cũng không biết làm gì chỉ có cách 'điếc không sợ súng"....

Cô còn đang bận chìm đắm trong suy nghĩ của mình không biết có một người đứng bên cạnh kêu cô nãy giờ.

"Thư ký Trình, thư ký Trình " một cú đập va nhẹ vào vai cô làm cô suýt thoát cả hồn, mặt xanh mày trắng nhìn người trước mặt.

"Tiểu Lý hả, có chuyện gì không?" cô nặn ra nụ cười méo mó, làm người tên Tiểu Lý có phần sợ hãi.

"Thư ký Trình, có người tìm chị " Tiểu Lý cười nói.

"Tìm tôi? " cô dĩ nhiên thấy lạ, làm việc được 2 ngày đã có người tới tìm, có phải cô làm gì trái ý khách hàng nên người ta tìm cô tính sổ không, suy nghĩ của Trình Tranh đang rất tiêu cực, Tiểu Lý như hiểu được suy nghĩ của cô, rất vui vẻ giải thích.

"Hình như tên Tô Sương "

Cô liền cảm thấy hôm nay đúng là một ngày cực kì bi kịch!!!!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi