BÀ XÃ ĐẠI NHÂN

Về phần Tô Sương, cô không được đưa đến bệnh viện mà là được Trần Hữu Bằng đưa trực tiếp về nhà, nhà anh nằm trong một khu phố khá yên tĩnh, khu này đa phần mọi người đều đi sớm về muộn lại ít trẻ em, anh rất thích.

Trần Hữu Bằng mở khóa, Tô Sương đứng sau lưng anh, mắt dán lên tấm lưng rộng của anh mà không khỏi xuýt xoa. Cô biết anh rất đẹp nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên cô ngắm kĩ tấm lưng này của anh, tiếng cửa kêu 'cách' anh nhường cô vào trước, Tô Sương vươn vai, vẻ mặt vô cùng thoải mái.

"Hôm nay em rất thích biểu hiện của anh nha " Tô Sương ngồi xuống ghế, chân đá bay đôi giày cao gót, Trần Hữu Bằng cởi áo khoác ngoài, bước đến nhặt giày cho cô, giống như công việc này rất thân thuộc với anh, Tô Sương xoa xoa cái cổ mỏi nhừ nói "Anh có thấy vẻ mặt của cô ta lúc đó không?" Cô dừng một chút cố gắng mường tượng lại vẻ mặt nhăn nhó của Lệ Cẩm rồi cười phá lên "Như đít khỉ ấy " Tô Sương luôn ăn nói như vậy. Thấy anh không trả lời cô từ từ mở mắt ra, Trần Hữu Bằng đứng tựa vào cửa tay đang tháo nút áo sơ mi.

"Anh làm gì vậy?" cô nhíu mày hỏi.

"Anh cho em hai lựa chọn, tự cởi hay anh cởi " giọng anh bình thản như chuyện hiển nhiên, Tô Sương há hốc mồm, mặt cũng biến sắc.

"Anh đang điên gì vậy?" bây giờ là buổi chiều, nếu cùng anh triền miên chắc chắn tới hôm sau không thể rời giường...

"Làm em có thai "

"Có thai!?"

"Em nói với anh trước mặt mọi người là em có thai, nếu mọi người biết em không có chắc chắn sẽ xấu hổ lắm, anh lại không muốn xấu hổ " anh cởi áo sơ mi ra, phần ngực màu đồng hấp dẫn đập vào mắt cô khiến cô có hơi hoảng sợ.

"Từ từ...em không muốn " Tô Sương lùi về một bên của ghế, hét lên thất thanh.

Trần Hữu Bằng cười nhếch mép, như một con báo tiến đến gần cô.

"Vậy anh phải cởi dùm em rồi " Anh nhào đến, Tô Sương hét lên một cái, sau đó là những tiếng kêu mập mờ từ Tô Sương...

Cô bị hành đến không sống nổi, con người nào đó rất bạo lực.

Tối đến, Trình Tranh lê bước về nhà, cô thực sự mệt đến chết, Tô Sương rời đi để lại cho cô rất nhiều việc, ánh mắt mọi người cũng thay đổi bởi câu nói của Lệ Cẩm "Kẻ đi cửa sau ", hôm nay đã quá nhiều việc rồi, cô muốn về nhà ngủ.

Đường Diệc Thành ngồi trên ghế đợi cô, Fou đang nhắm mắt ngủ cũng bật dậy, vốn dĩ đang muốn tức giận thấy vẻ mệt mỏi của cô lại có phần động lòng.

"Em về rồi " đến nói cũng không có sức, cô mệt chết rồi!!! Anh đứng sừng sững trước mặt cô, cô lại không để ý mà đâm sầm vào phần ngực của anh.

"Em xin lỗi " cô xoa xoa đầu.

"Em muốn ăn rồi tắm hay tắm rồi ăn " anh đang rất nhẫn nại, không dám để cô đi một mình, cẩn thận dắt cô đến ghế.

"Ăn đi" cô không đói nhưng vẫn phải ăn, anh gật đầu như đã hiểu, để cô ngồi ở ghế sau đó đi vào trong.

10 phút sau anh đi ra, trên tay là bát cơm nóng hổi với tàu hủ nhồi thịt, màu sắc rất bắt mắt, nếu là cô bình thường chắc chắn sẽ ăn rất ngon, nhưng điều làm anh ngạc nhiên là, cô đã ngủ rồi, ngủ rất ngon trên ghế, anh nhìn cô rồi thở dài một cái chẳng biết việc đồng ý cho cô đi làm có phải là một sáng kiến tốt hay không.

Fou nhảy xuống quấn quít chân anh, anh nhìn nó cười cười, tay vươn ra vuốt ve phần cổ nó, Fou rất hưởng thụ. Đường Diệc Thành không thích động vật, lúc nhỏ từng đòi ba mẹ nuôi chó, lại không nghĩ bản thân bị chó cắn, chích năm mũi, sau đó lại nuôi mèo, rồi lại bị mèo cào. Anh dần có ác cảm với động vật. Thế nhưng sau này khi kết hôn với cô, cô lại mang theo một con mèo dọn đến nhà anh, anh có hơi bất ngờ, một mực tránh xa con mèo này, không ngờ Fou rất thích anh, suốt ngày tiến lại, có khi còn nằm trên đống đồ của anh mà ngủ, quậy cả giấy tờ của anh, nhưng anh lại không tức giận, đúng là có phần thiên vị...

Đường Diệc Thành đưa tay vuốt nhẹ mấy lọn tóc trên mặt cô, Trình Tranh do nhột nên hơi nhíu mày lại, đưa tay lên gãi gãi mặt miệng còn nhóp nhép, anh phì cười một cái, liếc nhìn đồng hồ trên tường một cái, đã hơn chín giờ, anh nhẹ nhàng bế cô lên, Trình Tranh ngã đầu vào vai anh, mùi hương nhè nhẹ quấn quít lấy mũi anh, làm anh thấy vô cùng thoải mái.

"Tranh Tranh, nếu như anh nói anh thích em thì sao?"

Anh thì thầm nho nhỏ, vốn dĩ như gió thoảng qua tai nhưng cô nghe được, lại chỉ nghĩ đang nằm mơ, rất vui vẻ đáp lại.

"Em cũng thích anh "

Trái tim như lệch một nhịp, anh dừng chân, nhìn cô gái trong lòng mình, cô gái ngủ rất ngon, miệng còn nở nụ cười hạnh phúc, Đường Diệc Thành nhìn cô như vậy thật lâu mới chắc mình không nghe nhầm, mặt cũng đỏ ửng lên vì ngại ngùng, anh thật cảm ơn trời đất vì cô không thấy được bộ dạng đáng xấu hổ này của anh, tuy nói là vậy nhưng anh không nhịn được mà tâm tình rất vui vẻ.

Hôm sau, Trình Tranh vẫn là người rời khỏi nhà trước tiên, Đường Diệc Thành lồm cồm bò dậy khỏi chiếc giường, còn gãi gãi mái tóc rối bù của mình một cái, không thấy cô cũng không có thái độ gay gắt như mọi hôm, câu nói hôm qua của cô quả thực có tác động lớn với anh.

Anh rất tận hưởng bữa sáng của cô làm, luôn luôn ăn rất chậm như để ghi nhớ mùi vị của nó, kì lạ một chỗ tuy cùng một món nhưng mỗi ngày lại một vị, anh thật có chút tò mò là cô làm sao mà hay vậy, Đường Diệc Thành nhìn xuống dưới chân, Fou đi tới, dùng cái đuôi đầy lông đó quấn lấy chân anh, kêu ngao ngao, từ lúc cô bắt đầu đi làm thì bữa sáng của Fou đều là do anh phụ trách, anh nhìn nó đầy cưng nựng, hơi cúi người xuống, tay gãi gãi cái cổ trắng của nó.

"Đói rồi phải không?" Fou nhắm mắt lại, kêu một tiếng 'ngao' như đáp lời anh, anh cười cười sau đó bế nó trên tay tiến về phía nhà bếp.

Khương Tuấn ung dung bước đến công ty, tinh thần cực kì thoải mái. Áo vest màu kem khá hợp với làn da vốn sáng màu của anh, kèm theo nụ cười với hàm răng đều trăng trắng lại khiến anh không khác gì một công tử bột, nhưng bản tính của Khương Tuấn chính là đệ nhất ăn chơi, vậy mà vẫn không hiểu sao vẫn không thoát khỏi tay Đường Âu...

"Khương Tổng, chào anh " cô tiếp tân thân thiện chào hỏi anh, anh cũng gật đầu chào lại, vui vẻ bước đến thang máy.

Cái anh khó hiểu nhất chính là trong thang máy toàn là nữ, mùi nước hoa cực kỳ nồng nặc khiến anh khó thích nghi, chỉ biết cười gượng, ánh mắt đầy dục vọng nhìn chằm chằm vào lưng anh khiến anh có phần sởn tóc gáy.

"Khương Tổng, sáng tốt chứ?" một cô gái đẩy đấy tay anh.

"Tốt...tốt" anh cười cười.

"Em lại không tốt "

"Tại sao lại không tốt "

"Xe em bị hư, không biết làm sao có thể về, hay..." cô nàng kéo dài chữ cuối, mắt liếc về phía anh "Hay anh đưa em về đi" cô nàng dựa vào người anh "Người ta sẽ trả công mà" tay nâng nâng vòng một, Khương Tuấn cười cười, mắt đảo về phía khác.

Vừa lên lầu 2, Khương Tuấn liền chạy khỏi thang máy, thoát khỏi sự bao vây của các nữ nhân viên, lúc đó anh chạy nhanh quá, cô gái kia còn chưa phòng bị liền ngã, lại đúng lúc cửa đóng lại, anh chỉ thấy ánh mắt xấu hổ của cô ta, không khỏi thở phì phò, Khương Tuấn bước tới chỗ thang máy, nhìn những con số nhảy nhảy, nhảy lên tầng 8, anh mới lại dám bấm.

Đường Diệc Thành ngồi trong phòng làm việc, tinh thần tốt nên làm việc cũng nhanh hơn, đối với công việc cũng có phần nhẹ nhàng, nói chung tinh thần rất thoải mái, một điều lạ là Khương Tuấn trong mắt anh chính là dạng người chuyên phá đám sự yên tĩnh của người khác, đặc biệt là anh.

Khương Tuấn đẩy cửa bước vào khuôn mặt đầy chật vật nhưng vẫn tỏ vẻ như mịn đang rất bảnh bao, Đường Diệc Thành nhìn lướt quá anh, nhắm mắt thở dài.

"Lại chuyện gì?"

"Có chuyện mới tìm cậu chắc " anh thả người xuống ghế, mặt ngước lên tạo thành đường viền thật đẹp, sau đó thấy Đường Diệc Thành vẫn có vẻ không quan tâm tới mình thật mới mở miệng nói "Cà phê không?"

Đường Diệc Thành cười mỉm, ngước lên nhìn anh "Cậu làm như cậu là thiếu nữ mới lớn "

Khương Tuấn đỏ mặt tía tai, đứng phắt dậy "Nói nhảm!" anh là đàn ông nhất trong tất cả đàn ông, mắt trừng trừng đầy phẩn nộ nhìn người ngồi trên ghế, người đó cũng nhìn anh cười cười.

"Hình như hôm nay cậu rất vui " Khương Tuấn thu lại bộ dạng vừa rồi, mặt cau lại ngồi xuống ghế, tự rót cho mình miếng trà uống đỡ tức.

"Đúng là có chút vui " anh nhún vai, mặt tỏ vẻ hiển nhiên, môi cũng cong lên, Khương Tuấn có chút không thích ứng được khi anh cứ cười mãi, chính là dạng không quen.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi