BÀ XÃ ĐẠI NHÂN

Khi Trình Tranh tỉnh dậy Đường Diệc Thành đã đi làm từ lâu, cả căn nhà lớn như vậy chỉ còn một mình cô, làm cô có chút cô đơn. Cô thoáng nhìn cái chân của mình một cái thấy nó được dán băng cá nhân lại làm cô có phần ngạc nhiên.

Trong mơ cô thấy anh đang lau vết thương cho cô, thấy anh cực kì nhẹ nhàng khiến cô rất yên tâm ngủ, lại không nghĩ đó là sự thật. Tâm tình liền tốt lên một chút, Trình Tranh xốc chăn dậy, mang theo tinh thần đó xuống nhà.

Trên bàn là một phần bữa sáng, nhìn cũng biết là dành riêng cho cô, cô ngạc nhiên nhìn, hết gãi đầu rồi sờ sờ cái bụng mốc meo đã bị bỏ đói một ngày, cô chợt cảm thấy xấu hổ, mang vẻ ngại ngùng ngồi xuống ghế nhẹ nhàng cầm thìa lên múc mấy muỗng cháo đưa vào miệng, cháo đã nguội từ lâu nhưng cô lại thấy cực kì ấm lòng.

Cô đã làm chuyện có lỗi như thế, anh vẫn một mực chăm sóc cho cô. Trình Tranh hổ thẹn cúi đầu, nước mắt tí tách rơi xuống bát cháo đậu trước mặt.

Đường Diệc Thành nằm dài trên ghế sofa trong phòng làm việc. Hôm qua anh ngủ không ngon, không có bóng dáng thân thuộc làm anh ngủ không yên giấc, cứ cảm thấy thiếu thiếu, cái ghế kia lại quá nhỏ, làm anh ngủ không được thoải mái, sáng sớm dậy liền có chút nhức đầu và đau ở thắt lưng, bây giờ cảm thấy thật khó chịu. Anh đưa tay, xoa xoa hai thái dương của mình, cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

Cốc cốc.

"Vào đi" Anh nói, cũng ngồi dậy theo. Khương Tuấn bước vào phòng thấy dáng vẻ chật vật của anh liền ngạc nhiên, cười khẽ.

"Đường tổng cũng có dáng vẻ này sao?" Khương Tuấn đút tay vào túi quần, ung dung đi tới chỗ anh, ngồi xuống cái kế đối diện. Đường Diệc Thành rót một ly nước, không để ý tới Khương Tuấn lắm, anh vừa rót xong ly nước Khương Tuấn giơ tay với lấy nhưng lại chậm hơn anh, anh kê ly nước trên miệng uống sạch.

"Cậu...!" Đường Diệc Thành nhếch lông mày lên trông như khiêu khích Khương Tuấn, mặt anh đầy vạch đen, nếu không kìm nén thì anh nhất định sẽ bay lại đánh Đường Diệc Thành. Khương Tuấn ngã người ra đằng sau, nhắm mắt lại, cố kìm nén ý định giết người " Làm sao rồi?"

Đường Diệc Thành không trả lời, anh đan hay tay vào nhau, chân bắt chéo, dáng vẻ thật đẹp nhưng cũng thật ưu tư, Khương Tuấn nhìn thấy anh cũng không nói nữa, anh thở dài đứng dậy "Hy vọng hai người sớm làm lành " nói rồi kéo cửa ra ngoài.

"Cậu không thấy cậu hơi bận tâm rồi sao?" Đường Diệc Thành cất giọng hỏi, Khương Tuấn dừng chân, anh dùng ngón tay miết một đường tròn theo miệng ly nước, dáng vẻ chuyên tâm "Nếu rảnh rỗi như vậy sao không quan tâm Đường Âu một chút"

"Đường Diệc Thành, mình không có ý gì với Đường Âu... "

"Nhưng Đường Âu thích cậu" Anh cắt ngang lời nói của Khương Tuấn, Khương Tuấn chau mày nhìn anh, Đường Âu thích Khương Tuấn đã lâu, chuyện này ai cũng biết, chỉ có Khương Tuấn cố chấp xem đó là tình cảm em gái dành cho anh trai "Đừng để mất đi thì mới hối hận" anh dừng tay, lần này anh nhìn trực tiếp vào mắt Khương Tuấn. Khương Tuấn hình như có vẻ không vui, gương mặt đanh lại thấy rõ, không nói không rằng liền đi ra ngoài.

Sau khi Khương Tuấn đi, anh mới đứng dậy, cơn đau truyền từ thắt lưng tới làm anh không thể đứng vững, tay vịn vội vào thành ghế, mặt mày xanh mét nhưng vẫn cố gắng làm vẻ trấn tỉnh, hôm nay anh có cuộc gặp gỡ khách hàng ở ngoài dù sao cũng sắp đến giờ đến bệnh viện kiểm tra cũng không kịp, chắc phải xong mới có thể đi bó lại một chút, Đường Diệc Thành khẽ thở dài, cố gắng đứng thẳng, tay vịn vào thắt lưng một chút, không dám cử động mạnh.

Trình Tranh bận rộn trong bếp, cô đang thái hành, Đường Diệc Thành thích ăn trứng nhất nên cô muốn dùng món này hòa giải với anh, nghĩ đến vẻ mặt ngơ ngác của anh cô liền có chút vui. Anh chưa bao giờ giận cô lâu, mỗi khi giận thì cô luôn làm món trứng này dỗ ngọt anh, kèm theo một phần trái cây ngọt, anh nhất định sẽ hết giận thôi, nghĩ vậy tâm tình cô liền tốt hơn một chút, miệng cười toe toét dường như rất mong chờ, Đường Diệc Thành hắt xì một cái anh liên tưởng có người nhắc đến anh, anh lắc đầu cuối xuống tiếp tục làm việc.

"Đường tổng, điều khoản hợp đồng tôi thấy rất tốt " một vị tiên sinh trẻ tuổi ngồi đối diện anh, dáng vẻ lịch thiệp khiến người khác kính nể, nhưng so với anh lại kém hơn về khí chất. "Nếu như không còn gì nữa chúng ta có thể ký hợp đồng ngay tại đây " vị tiên sinh vui vẻ nói, Đường Diệc Thành gật đầu, thư ký kế bên anh đưa một cây bút cho chàng trai, anh ta đón lấy, ký lên những nét mượt mà "Lệ Viễn Cảnh"

"Khi nghe tin công ty của Đường tổng muốn hợp tác với chúng tôi, tôi đã rất ngạc nhiên " Lệ Viễn Cảnh cười nói, vẻ mặt hưng phấn đến lạ, Đường Diệc Thành đưa ly cà phê lên môi, ung dung nhấp một ngụm, nhưng vẫn rất chuyến tâm nghe Lệ Viễn Cảnh thao thao bất tuyệt. "Mà... Tôi rất ngạc nhiên khi thấy Đường Tổng còn trẻ như vậy" Lệ Viễn Cảnh gãi gãi đầu.

Đường Diệc Thành nhếch mi toàn thân Lệ Viễn Cảnh run rẩy, đột nhiên muốn cắt cái lưỡi của mình. "Cậu nghĩ tôi già lắm sao?" Anh hỏi đơn giản ngoài ra không có ý gì khác. Lệ Viễn Cảnh lại làm như thần chết tới lấy mạng mình, trong thâm tâm muốn khóc thét.

"Đó giờ tôi toàn gặp những vị khách từ năm mươi tuổi trở lên...." lời chưa nói hết lại thấy hơi lạnh tỏa ra khắp nơi, ý định cắt lưỡi diễn ra mãnh liệt. Quả thực trước khi gặp Đường Diệc Thành anh liên tưởng anh ta là một ông chú đã hơn bốn mươi tuổi, đến khi gặp rồi lại không ngờ Đường Diệc Thành bí ẩn nổi tiếng trên các tờ báo chính trị lẫn thương mại là một người đàn ông ba mươi tuổi, dáng người cao ráo, ngũ quan sắc sảo, vẻ ngoài lạnh lùng lấn át người khác, đến anh còn phải trầm trồ.

"Cậu rất trẻ " Lệ Viễn Cảnh đổ mồ hôi hột, có phải anh làm sai rồi không? Đường Diệc Thành nhìn dáng vẻ co rúm của Lệ Viễn Cảnh anh thầm cười, giống anh lúc mới thừa kế sản nghiệp của ba, anh cũng nhát gan như vậy chỉ là không biểu lộ ra ngoài, khiến ai cũng nói anh trưởng thành "Sẽ còn nhiều cơ hội phát triển thêm, rất mong sự hợp tác này sẽ làm tôi hài lòng" Anh khách sáo nói, gương mặt lộ ra ý cười, tay đưa ra phía trước. Lệ Viễn Cảnh ngơ ngác, vươn tay bắt lấy bàn tay của anh, tim đập nhanh hơn bình thường.

"Anh Diệc Thành" giọng nói ngọt ngào vang lên làm anh có chút ngạc nhiên, Lệ Viễn Cảnh đang uống nước cũng nhìn về hướng có tiếng nói.

Vu Tình mặc một chiếc đầm hai dây màu đỏ, chân mang đôi giày cao gót cùng màu, tóc xoăn lọn làm cô trông già dặn hơn, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ làm có phần sắc nét. Đường Diệc Thành chau mày lại, Lệ Viễn Cảnh lại lúng túng không thôi, không biết nên ở hay nên đi.

Trong lúc anh không biết nên làm gì Vu Tình lại nói chuyện "Thật trùng hợp lại gặp anh ở đây" cô liếc mắt về phía Lệ Viễn Cảnh cúi đầu chào một cái, anh cũng gật đầu đáp lễ, lại nhìn qua Đường Diệc Thành, từ đầu đến cuối anh không nói tiếng nào.

Vu Tình nhìn anh cười nhanh chóng đặt túi ngồi xuống bên cạnh anh, Đường Diệc Thành khẽ chau mày, Lệ Viễn Cảnh thôi nhìn, anh tiện tay uống một hợp nước trong ly

"Anh đang gặp khách hàng ạ?" Vu Tình là người phá vỡ bầu không khí lúng túng, Lệ Viễn Cảnh ngẩn đầu nhìn cô.

"Chào cô, tôi là đối tác lần này của Đường tổng, tôi là Lệ Viễn Cảnh " Anh rất tự nhiên, đưa tay ra trước mặt Vu Tình, cô cũng rất vui vẻ bắt tay lại.

"Chào anh, tôi là Vu Tình" Cô nói, mắt thoáng nhìn qua Đường Diệc Thành đang ngồi yên lặng, sau lại nhìn sang Lệ Viễn Cảnh gương mặt non choẹt, tinh khiết như một tờ giấy trắng, nhìn như mới vào nghề, cô lắc đầu nói nhỏ tiếng hơn "Là bạn của Diệc Thành "

"À..." Lệ Viễn Cảnh ngâm một tiếng rồi cười cho có lệ, "Diệc Thành" Không phải gọi hơi thân thiết rồi sao.

"Sao em lại ở đây?" Cuối cùng Đường Diệc Thành cũng lên tiếng, Vu Tình vui vẻ nhìn anh, vẻ mặt khác hẳn như lúc nói chuyện với Lệ Viễn Cảnh làm anh hơi ngại ngùng, anh nhìn Vu Tình trông cô giống như một con cún thấy chủ liền vui mừng vậy, Lệ Viễn Cảnh giật mình, lắc lắc đầu.

"Em có hẹn với bạn, nhưng lại hủy hẹn rồi" cô thật sự có hẹn với bạn, chỉ là khi thấy anh ngồi đó, cô không ngần ngại đuổi bạn mình về, viện đại một cái cớ có khả thi rồi đến chỗ anh. Đường Diệc Thành nghe cô nói cũng không truy cứu, nhìn sang Lệ Viễn Cảnh, nói thêm một vài điều.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi