Hai người cùng cưỡi chung một con ngựa trở về, ở đó đã thấy Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương.
Trầm Thiên Phong nhảy xuống trước rồi đỡ Lý Giai Kỳ xuống sau.
Đang tức giận với anh nên cô không nói thêm gì cứ thế đi về phòng của mình, thực ra thì cô cũng ngại ngùng bởi vì đôi môi sưng đỏ.
Tuy rằng cưỡi ngựa không mệt như chạy bộ nhưng cả người cũng toàn là mồ hôi không thể không tắm.
Lý Giai Kỳ không muốn gặp mặt Trầm Thiên Phong ngay nên cứ nằm ngâm mình trong bồn tắm cho đến khi da nhăn lại mới miễn cưỡng đứng lên.
Trong cả bữa trưa, Lý Giai Kỳ chỉ cúi đầu ăn cơm mà không nói gì, cô ăn rất nhanh rồi rời đi mặc cho Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương một bụng thắc mắc.
Trở về phòng sửa soạn một chút, thay một bộ đồ mà cô cho là đủ lịch sự và trang nhã rồi lại tết lại bím tóc.
Nhìn mình một lượt trong gương, Lý Giai Kỳ lại cầm bộ makeup lên rồi bắt đầu makeup.
Đàm Minh Viễn đã nói rõ đây là một vị khách rất quan trọng nên Lý Giai Kỳ bản thân là một trong những người ra đón cũng nên sửa soạn chỉnh tề một chút, makeup nhẹ nhàng để khuôn mặt không quá nhợt nhạt.
Trầm Thiên Phong không có thói quen chờ người khác cho nên sau khi nhận được thông báo của thuộc hạ rằng vị khách đó đã đến phòng riêng thì anh lúc này mới khoan thai mang theo người của mình đi đến.
Đi đầu là Trầm Thiên Phong, ngay phía sau anh là Tiểu Dương và Đàm Minh Viễn.
Lý Giai Kỳ ở phía sau của họ và sau cô là Chu Tử Kiệt mang theo hơn mười người nữa, có thể thấy là khí thế rất lớn.
Giữa một đám đàn ông cao lớn thì Lý Giai Kỳ lại lọt thỏm ở giữa, thậm chí không nhìn kỹ sẽ không thấy được cô.
Ở trong phòng hội nghị rộng lớn có một người đàn ông, anh ta có mái tóc vàng, đôi mắt xanh, mũi cao và da trắng là điển hình của một người phương Tây.
Anh ta đang ngồi trên một chiếc ghế Hoàng gia, đứng phía sau là một cô gái mặt lạnh như tiền, biểu cảm nghiêm túc.
Trầm Thiên Phong đẩy cửa bước vào, ra hiệu cho Chu Tử Kiệt ở ngoài.
Ở bên kia, cô gái mặt lạnh thấy vậy cũng ra hiệu cho đàn em ra ngoài chờ.
Nhìn thấy Trầm Thiên Phong, người đàn ông ngoại quốc đang ngồi liền đứng dậy, nhiệt tình chào đón, anh ta giơ tay ra bắt tay của Trầm Thiên Phong.
Trầm Nhị gia nể mặt đến gặp, thật là vinh dự cho tôi.
Người đàn ông dùng tiếng Anh chuẩn mực nói chuyện, trong giọng nói không giấu được sự sự vui mừng và có cả nhẹ nhõm.
Khách sáo rồi! Mời ngồi.
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của người đàn ông kia Lý Giai Kỳ còn cho rằng mình nghe nhầm, cô từ phía sau Đàm Minh Viễn hơi thò đầu ra nhìn rồi kinh ngạc sau đó là vui mừng.
Từ phía sau, Lý Giai Kỳ bước qua Đàm Minh Viễn tiến lên phía trước, hành động của cô khá bất ngờ nên tuy rằng Đàm Minh Viễn đưa tay ra muốn giữ cô lại nhưng không kịp, cô tránh được tay của Đàm Minh Viễn chạy lên phía trước.
Trầm Thiên Phong và người đàn ông ngoại quốc kia đang chuẩn bị ngồi xuống thì một thân ảnh nhỏ nhắn từ phía sau nhào tới.
Người phụ nữ mặt lạnh phản ứng rất nhanh, từ bên hông cô ta rút ra một khẩu súng chĩa về phía trước.
Thấy vậy, Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương cũng nhanh chóng rút súng ra hướng nòng súng về phía người đàn ông ngoại quốc.
Andrew! Thật sự là anh rồi! Lý Giai Kỳ vui sướng reo lên.
Thấy có người gọi tên mình, người đàn ông ngoại quốc ra hiệu cho cô gái bên cạnh hạ súng xuống.
Ngay sau đó một thân hình nhỏ nhắn lao vào lòng anh ta rồi ôm chặt, anh ta cũng đã đoán ra được người đến là ai nên cũng ôm cô rất chặt, trên miệng là một nụ cười tươi.
Vẫn khoẻ chứ?
Từ trong lồ ng ngực của Andrew, Lý Giai Kỳ ngẩng đầu lên, cô gật đầu rồi cười rất tươi.
Chứng kiến một màn kinh thiên động địa này, Trầm Thiên Phong, Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương đều ngây ra như phỗng.
Tuy rằng không hiểu quan hệ của hai người họ là gì nhưng để cô chủ động nhào vào lòng thì chắc chắn không phải đơn giản.
Trầm Thiên Phong lập tức lạnh mặt, đôi mắt như lưỡi dao nhìn hai người đang ôm ấp thân mật kia, toàn thân âm trầm đến đáng sợ, không khí xung quanh lạnh đến rét run.
Đang ôm lấy Lý Giai Kỳ, Andrew cảm nhận được một luồng sát khí rất lớn hướng về mình lại nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng âm trầm của Trầm Thiên Phong làm anh ta hơi khó hiểu.
Trầm Thiên Phong cắn chặt hàm răng để kiềm chế bản thân không ra tay giết người nhưng vẫn không nhịn được mà tiến lên.
Một tay anh giữ lấy bả vai của Lý Giai Kỳ kéo lại đồng thời tay kia đẩy Andrew ra, thuận miệng phê bình cô để che giấu đi sự bực bội trong người.
Không có phép tắc.
Bị Trầm Thiên Phong tách ra nhưng hai người kia vẫn không hề tức giận thậm chí vẫn còn cười rất tươi nhìn nhau trìu mến, anh trực tiếp bị hai người họ ngó lơ coi như không khí.
Sao lại có mặt ở đây? Andrew ôn nhu hỏi.
Lý Giai Kỳ lúc này mới nhớ ra Trầm Thiên Phong và mấy người đi cùng.
A! Tôi đến đây cùng với Trầm Nhị gia, anh ấy là ông chủ của tôi.
Cuối cùng thì Lý Giai Kỳ cũng nhớ đến mình, Trầm Thiên Phong cố gắng nặn ra một khuôn mặt bình thường nhất rồi tiến lên phía trên.
Không ngờ Andrew lão đại lại có quen biết với cấp dưới của tôi.
Đôi mắt anh vẫn nhìn Andrew như muốn lăng trì anh ta.
Andrew cũng nhạy bén phát hiện ra Trầm Thiên Phong có địch ý với mình nhưng bản thân là người có việc cầu người ta nên không thể không ngậm bồ hòn làm ngọt.
Gặp mặt được Andrew khiến Lý Giai Kỳ rất là vui vẻ, tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều.
Bởi vì hai bên cần phải bàn bạc một số vấn đề nên sau đó Lý Giai Kỳ không có cơ hội nói chuyện riêng với Andrew nữa.
Trong bữa tiệc thiết đãi cũng bởi vì chỗ ngồi cách khá xa mà hai người chỉ nhìn nhau chứ không nói được gì.
Cho nên sau khi ăn tối xong, cô gái mặt lạnh đi theo Andrew tiến đến chỗ Lý Giai Kỳ, sau khi cung kính chào thì đặt một chiếc hộp nhỏ ở trước mặt cô.
Lý tiểu thư, lão đại chúng tôi mời cô lát nữa cùng đi dạo.
Đây là quà gặp mặt của ngài ấy tặng cho cô.
Lý Giai Kỳ cầm chiếc hộp nhỏ nhắn lên mở ra, bên trong chỉ có một quả nho màu xanh.
Lý Giai Kỳ biết, quả nho này là ở chùm nho đang đặt trước mặt của Andrew.
Cô sảng khoái cầm quả nho lên cho vào miệng ăn ngon lành, Andrew ở bên kia nhìn thấy cô ăn quả nho thì cũng cười rất vui vẻ.
Nói với anh ấy, lát nữa tôi chờ anh ấy ở chỗ hồ bơi.
Cô gái mặt lạnh gật đầu rồi trở về vị trí của mình.
Trầm Thiên Phong đang ngồi ăn cùng với Andrew, tay anh nắm chặt lấy dao dĩa trong tay.
Thật sự muốn cho tên mắt xanh này một đấm cho hắn ta cất ngay cái bộ mặt tươi cười kia đi.
Còn cả người phụ nữ kia nữa, chỉ là một quả nho mà lại ăn vui vẻ như vậy.
Đứng đợi ở hồ bơi một lúc thì Andrew đi đến, hai người nhìn nhau một hồi rồi phá lên cười.
Anh đến đây mà không báo cho tôi biết một tiếng.
Lý Giai Kỳ lên tiếng trách móc.
Andrew nhún nhún vai: Vốn định giải quyết xong công việc sẽ đến tìm cô cho cô một bất ngờ ai dè cô lại cho tôi bất ngờ trước.
Lần này anh đến để bàn chuyện hợp tác với Trầm Thiên Phong sao?
Có thể xem là vậy.
Còn cô, tại sao lại là cấp dưới của ngài ấy?
Lý Giai Kỳ thở dài một hơi sau đó đem hết những chuyện xảy ra từ khi cô về nước cho Andrew, kể ra vì sao cô gặp mặt Trầm Thiên Phong rồi lại làm sao mà thành cấp dưới của anh ta rồi lại kể một chút về chuyện sau khi đi làm duy chỉ có chuyện về Yamaguchi Ryo và việc Trầm Thiên Phong có ý với cô là không kể.
Có muốn tôi giúp cô không? Sau khi chăm chú lắng nghe câu chuyện của Lý Giai Kỳ, Andrew đã hiểu được phần nào nên ngỏ ý muốn giúp cô.
Lý Giai Kỳ lắc đầu: Anh đã giúp tôi rất nhiều rồi, phần của anh tôi còn chưa trả hết.
Cô đã từ chối nên Andrew cũng không miễn cưỡng nữa, hai người thong thả tản bộ, vừa đi vừa trò chuyện với nhau về khoảng thời gian không gặp nhau.
Bên kia hai người cùng nhau đi dạo vui vẻ còn bên này Trầm Thiên Phong đang lo lắng đến đứng ngồi không yên.
Anh cảm nhận được một sự uy hiếp rất lớn, nguy cơ mất vợ đang càng ngày càng cao.
Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương nhìn lão đại nhà mình lo sốt vó sợ mất vợ lại rất nhàn nhã ngồi đánh cờ.
Chung quy lại thì cũng nên cho lão đại được thử nghiệm cảm giác lo lắng, sốt ruột.
Trầm Thiên Phong trở về phòng cũng đã lâu thậm chí đã tắm rửa xong mà hai người kia vẫn chưa trở về.
Anh đang định chạy đi tìm thì bị Đàm Minh Viễn cản lại, đôi mắt đen tràn đầy lửa giận xoáy vào Đàm Minh Viễn.
Phải tin tưởng vào Giai Kỳ.
Tôi tin cô ấy.
Đều đã nói đến mức này thì còn làm sao được nữa.
Trầm Thiên Phong tức tối đuổi hai người kia về phòng còn mình thì tiếp tục ngóng vợ.
Có đôi khi chính anh cũng không hiểu nổi tại sao mình lại làm như vậy, chỉ cần là chuyện liên quan đến cô là anh lại không thể bình tĩnh nổi.
Tạm biệt Andrew, Lý Giai Kỳ vui vẻ trở về phòng, vừa đi còn vừa ngâm nga hát.
Còn chưa kịp về đến phòng, lúc đi ngang qua phòng của Trầm Thiên Phong bất ngờ cửa mở ra sau đó có một bàn tay kéo cô vào trong.
Làm gì vậy? Lý Giai Kỳ bực bội đẩy Trầm Thiên Phong ra, người này đúng là chỉ biết dọa người.
Em đi đâu với hắn ta? Anh gằn giọng, rít từng chữ qua kẽ răng.
Không liên quan đến anh.
Cô xoay người muốn đi lại bị anh chặn lại, anh nhanh tay khoá luôn cửa lại rồi chống tay lên tường giam cô bên trong.
Em và hắn ta rốt cuộc có quan hệ gì? Hai người là gì của nhau?
Từ trong đôi mắt đen láy, sâu hun hút như hố đen của anh, Lý Giai Kỳ thấy được sự tức giận trong đó nhưng cô không hiểu nổi anh tức giận cái gì nhưng cô cũng không chọc vào và lựa chọn trả lời.
Chúng tôi chỉ là bạn.
Trầm Thiên Phong nhếch miệng cười châm chọc, tay anh giữ chặt lấy vai cô: Em nghĩ tôi tin sao, bạn mà lại ôm nhau chặt như vậy, cả bữa tối cứ liếc mắt đưa tình lại còn cùng nhau đi dạo buổi tối.
Nói! Có phải em thích hắn ta không?
Đột nhiên bị Trầm Thiên Phong vô cớ chất vấn, lại còn nói mình thích Andrew nên mới liếc mắt đưa tình làm cho Lý Giai Kỳ cũng giận sôi lên: Anh nghe không hiểu tiếng người sao, tôi đã nói là tôi không có ý định yêu đương hẹn hò trong tương lai gần.
Anh cần tôi nhắc lại mấy lần nữa cái vấn đề này hả, anh đừng có vô lý nữa được không.
Em không thích hắn ta thì tại sao lại liếc mắt đưa tình với hắn ta, còn đi dạo với hắn ta?
Lý Giai Kỳ tự hỏi tại sao cái chủ đề hết sức vớ vẩn này mà anh ta cứ nắm mãi không buông.
Cho dù cô có thích Andrew thật thì cũng đâu có liên quan gì đến anh ta huống hồ rõ ràng là cô không có.
Em thích hắn ta có phải vì hắn ta là người da trắng, em cho rằng tiểu huynh đệ của hắn ta lớn hơn tôi.
Trầm Thiên Phong vẫn khăng khăng với suy nghĩ của mình, thậm chí anh đang có dấu hiệu giận mất lý trí, bắt đầu nói năng lung tung.
Lý Giai Kỳ nhíu mày: Anh đang nói lung tung cái gì thế? Tôi đã nói là tôi không thích Andrew, anh mau tránh ra, tôi muốn về phòng.
Em xem, của tôi cũng không nhỏ.
Lý Giai Kỳ lười cãi nhau với anh ta, cô đẩy anh ra muốn rời khỏi nhưng lại bị anh thuận thế giữ được tay mình sau đó bàn tay đang nắm lấy tay của cô kéo đến bụng dưới của anh.
Dưới cái nhìn đầy kinh hãi của Lý Giai Kỳ, bàn tay của cô cứ thế bị anh túm lấy phủ lên vật n@m tính giữa chân của anh ta.
Lý Giai Kỳ cảm giác như tay mình sờ phải bom, cái thứ chết tiệt kia vậy mà đang nằm trong tay cô.
Bàn tay cảm nhận được thứ mềm mềm kia đang động đậy còn bắt đầu nở ra, Lý Giai Kỳ mặt đỏ như tôm luộc vội vàng rút tay về rồi đẩy Trầm Thiên Phong ra, một đường chạy về phòng mình.
Trầm Thiên Phong không đuổi theo, anh dường như nhận ra được mình vừa làm một việc hết sức ngu xuẩn.
Lúc tắm xong vì quá tức giận nên anh chỉ mới mặc một chiếc áo choàng tắm và qu@n lót mà vừa rồi kéo tay Lý Giai Kỳ để lên chỗ đó hiện đã có phản ứng.
Anh nhìn theo hướng chạy của Lý Giai Kỳ rồi lại ủy khuất nhìn xuống phía dưới đã căng phồng sau đó thở dài đi vào phòng tắm..