BÀ XÃ GIẢ VỜ YẾU ĐUỐI

Bệnh viện.

Sắc mặt Diệp Khánh Thy phờ phạc: "Cha mẹ, chị ấy không cố ý đâu, chỉ là chị ấy tức giận thôi...!Hai người đừng trách chị ấy nữa có được không."

"Khánh Thy, bây giờ mà con vẫn còn đang nói giúp nó nữa sao?" Sắc mặt Diệp Gia Trường cũng rất khó coi: "Cha không ngờ Mộc Châu lại có thể nhẫn tâm đến như vậy.

Khánh Thy, con nghỉ ngơi cho khỏe đi, cha sẽ đòi lại công bằng cho con"

Dương Thanh Nguyệt hung hăng nói: "Diệp Mộc Châu đúng thật là không biết xấu hổ, nó là đứa ăn cháo đá bát! Khánh Thy, con mang thai dòng máu của nhà họ Hoắc mà chỉ để nó bồi thường có sáu chục tỷ thôi là hời cho nó rồi đó!"

Diệp Khánh Thy còn muốn nói thêm gì đó nữa, nhưng thời điểm ngẩng đầu lên, đôi mắt trần bỗng nhiên tái nhợt, nước mắt rơi càng lúc càng nhiều hơn, cả người cũng run lên: "Chị...!Sao chị lại đến đây."

Mọi người đột nhiên quay đầu lại.

"Diệp Mộc Châu?"

"Không cần phải hét lớn như vậy, tôi cũng không có bị lãng tai, vẫn có thể nghe thấy."

Trong lúc mọi người đang không nói nên lời, Diệp Gia Trường chậm rãi bước tới.

Vừa nhìn thấy cô, Dương Thanh Nguyệt đột nhiên nổi giận, vươn tay ra

định tát vào mặt Diệp Mộc Châu một cái, hét lớn nói: "Diệp Mộc Châu, mày còn không biết xấu hổ mà còn dám đến đây hả, mày nhìn Khánh Thy bị mày hại đến nông nỗi như thế nào này!".

Diệp Mộc Châu trực tiếp bắt lấy tay bà ta, gập ngược lại thật mạnh, hầu như mọi người đều nghe thấy tiếng "Rắc, rắc".

"Người thứ ba chen chân vào hạnh phúc của gia đình nhà người khác cũng không phải là tôi, vậy thì tại sao tôi lại phải thấy xấu hổ khi đến đây

chứ?"

Đôi mắt xinh đẹp của cô khẽ đảo qua lại, tầm mắt rơi trên người Diệp Khánh Thy, đột nhiên cười: "Thật đáng tiếc, quà biếu của tôi không cần dùng tới nữa rồi."

Dương Thanh Nguyệt cười khẩy: "Mày tưởng mày biểu quà là không cần phải bồi thường sáu mươi tỷ nữa sao? Tao nói cho mày biết, đứa nhỏ đó là giống nòi của nhà họ Hoắc, giao sáu mươi tỷ ra đi rồi sau đó cút vào tù!"

Diệp Mộc Châu hoàn toàn không thèm để ý đến tiếng hét chói tai của bà ta, cô nhìn Diệp Khánh Thy từ trên xuống dưới.

"Xem ra vẫn chưa chết.

Tôi đã đặt cho cô chỗ chôn mộ thật tốt rồi, định coi như là quà biếu cho cô, non xanh nước biếc, phong thủy rất tốt.

Nhưng mà bây giờ xem ra không cần dùng tới nữa rồi, ai ui.."

"Diệp Mộc Châu!".

Diệp Gia Trường giận tím mặt: "Cái thứ súc sinh, Khánh Thy là em gái của mày mà mày lại của nó chết hả?"

Em gái?

Một đứa con gái ngoài giá thú được tình nhân mang về đây vậy mà còn không biết xấu hổ nói rằng đó là em gái của cô sao?

Diệp Mộc Châu: "Ồ, tôi còn tưởng Diệp Khánh Thy là gái điếm đi ra từ

một kỹ viện nào đó, nóng lòng không thể chờ được nên mới tìm tới Hoắc Ngạn Lâm để làm ăn cơ đó.

Hóa ra là em gái tôi à"

Những lời nói này khiến cho sắc mặt của mọi người có mặt ở đây đều biến sắc.

Lúc này Diệp Gia Trường định dùng tách trà đập vào đầu Diệp Mộc Châu nhưng Diệp Khánh Thy vội vàng ngăn lại.

"Cha, cha đừng tức giận...!Chị, em biết là em có lỗi với chị, em chưa bao giờ nghĩ đến việc xen vào chuyện tình cảm của chị.

Em chỉ muốn yêu anh Ngạn Lâm từ xa thôi, thế là đủ rồi.

Nhưng hôm qua, anh Ngạn Lâm là do nhất thời kích động mới không kết hôn với chị, em sẽ khuyên anh ấy cưới chị..."

Cái dáng vẻ thùy mị hiền lành kia, nhìn vào còn tưởng Diệp Khánh Thy đã phải chịu nhiều oan ức lắm cơ.

Diệp Gia Trường càng tức giận hơn, đau lòng cho Diệp Khánh Thy, chỉ vào mũi của Diệp Mộc Châu.

"Làm em gái mày mất con, mày cảm thấy hả dạ lắm có đúng không? Cái hôn ước này bảo là kết hôn với con gái ruột của nhà họ Diệp, chẳng lẽ mày cho rằng hôn ước này là của riêng mày sao? Chẳng lẽ Khánh Thy không phải là con gái của tao sao?"

"Để cho Khánh Thy thay mày gả sang bên đó, cũng chính là kết quả sau khi nhà họ Hoắc với nhà họ Diệp chúng ta thương lượng.

Nhưng kết quả là

mày lại đi giết chết con của Khánh Thy, mày có nghĩ tới chuyện chúng ta phải làm gì nếu nhà họ Hoắc nổi giận không!"

Diệp Mộc Châu nhẹ nhàng cong môi cười.

Hôn ước này là do mẹ cô ước định cho cô, từ khi nào mà đứa con gái của một ả nhân tình lại không biết xấu hổ mà đi chiếm đoạt nó?

Diệp Mộc Châu dựa vào lan can cửa: "Cho nên, ông cho rằng đây là lỗi của tôi sao?"

Diệp Gia Trường nghẹn họng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi