BÀ XÃ GIẢ VỜ YẾU ĐUỐI



Biểu cảm của Giản Ngưng Tuyết đột ngột cứng đờ.

Mọi người cũng đột nhiên trở nên nghi ngờ.

Hà Tĩnh nhìn Diệp Mộc Châu không thuận mắt: “Ngưng Tuyết, cô sợ gì chứ! Tự con người xấu xa này tìm chết, vậy thì báo cảnh sát, để cô ta ngồi tù!”
Giản Ngưng Tuyết chỉ cảm thấy bản thân nghiến răng cũng run rẩy: “Không cần nữa.”
“Nếu như cô Giản đã không muốn báo cảnh sát, vậy tôi tự mình làm vậy.”

Diệp Mộc Châu cầm điện thoại ra, tùy ý ấn hai phím, thản nhiên nói với điện thoại: "Xin chào, tôi đã phá hoại lễ phục trị giá hai nghìn một trăm tỷ của nhà họ Giản, còn mời.”
“Không cần!” Đại não Giản Ngưng Tuyết trống rỗng, động tác lại nhanh hơn đại não một bước, cô ta xông lên trước hung hăng giật lấy điện thoại của Diệp Mộc Châu.

Lại phát hiện điện thoại ở trạng thái tắt máy, vốn dĩ không gọi điện thoại!
Giản Ngưng Tuyết mồ hôi lạnh ròng ròng, ý thức được hành vi của bản thân quá khích, vẻ mặt đột ngột đen lại.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

“Vì sao cổ Giản không đồng ý báo cảnh sát? Thật kỳ lạ, rõ ràng cô ta là người bị hại, cô ta đang sợ gì thế?”.

“Đúng vậy...!đó là Nguyệt Tức, trị giá hai nghìn một trăm tỷ, cũng đã bị rách một vết, giá trị của lễ phục sụt giảm, những tổn thất này cũng phải tính trên đầu Diệp Mộc Châu”
“Làm sao mà tôi cảm thấy cô Giản không phải không muốn báo cảnh sát, mà là không dám báo cảnh sát?”
Cả người Giản Ngưng Tuyết đều đang phát run: “Không phải tôi không dám..”
“Không bằng để tôi đoán thử xem nguyên nhân mà cô Giản không báo cảnh sát.” Diệp Mộc Châu cười mỉa một tiếng, thả nhiên cắt đứt lời của Giản Ngưng Tuyết: “Bởi vì..”.

Biểu cảm của cô không thay đổi: “Người phá hủy lễ phục, là cô”

Sảnh buổi đấu giá im ắng một lúc lâu.

Mọi người hoài nghi bản thân đã nghe lầm.

Diệp Mộc Châu nói...!nói gì thế? Cô nói người phá hủy Nguyệt Tức, là Giản Ngưng Tuyết?
Hà Tĩnh là người đầu tiên chửi ầm lên: “Diệp Mộc Châu, cô có bệnh sao! Nguyệt Tức là thứ mà nhà họ Giản tốn hai nghìn một trăm tỷ mua về, vì sao Ngưng Tuyết phải hủy hoại Nguyệt Tức? Tôi thấy chính là cô được nước làm càn, còn muốn lật thể cờ, đẩy Ngưng Tuyết xuống nước!”.

“Dùng đầu óc suy nghĩ cũng biết Ngưng Tuyết không thể là người hủy hoại Nguyệt Tực nhất, người phá hủy Nguyệt Tực nhất định là cô!”
Hà Tĩnh cười điên cuồng: “Mỗi nơi của khách sạn Thế Kỷ Đại đều có camera giám sát, tôi đi tìm quản lý lấy camera giám sát, là có thể chứng minh cô đang đổ tội cho Ngưng Tuyết! Lần đầu tiên nhìn thấy có người lao vào chỗ chết, vậy thì thỏa mãn cô!”
Nói rồi, cô ta liền chạy về phía quản lý khách sạn.

Lần đầu tiên Giản Ngưng Tuyết muốn giết chết kẻ ngu ngốc này! Cô ta cắn răng: “Tôi cũng không tranh luận nữa, không.”
“Cô Giản, cô Giản!” Quản lý khách sạn nghe thấy lời của Hà Tĩnh lật đật chạy tới:
“Cô yên tâm, chúng tôi nhất định điều tra điều tra rõ chân tường, đòi lại công bằng cho cô! Tôi đây đi xin đoạn camera, cô đợi chút!”
Giản Ngưng Tuyết mồ hôi lạnh ròng ròng.


Xử lý thế nào, xử lý thế nào? Không được, phải nghĩ cách...
Vào đúng lúc này, bà Giản dịu dàng lên tiếng: “Được, vậy thì làm phiền rồi, ôi...!cũng không ngờ rằng buổi đấu giá ngày hôm nay lại xảy ra loại chuyện này”
Bà ta mỉm cười ấm áp: “Ngưng Tuyết, con cũng đừng lo lắng cho Mộc Châu nữa, con không muốn trích xuất camera giám sát, đều là vì tốt cho Mộc Châu, nhưng cô ta không cảm kích, vậy thì thôi vậy”.

Ánh mắt của Giản Ngưng Tuyệt đối diện với mẹ ruột, mới nhớ lại.

Đúng rồi! Ban đầu khi bọn họ dựng màn kịch này, đã loại bỏ camera!
Vì vậy ở trong này không có camera, không ai biết rốt cuộc lễ phục bị phá như thế nào!
Hít thở sâu, cô ta lộ ra một nụ cười khó coi: “Đúng vậy, con làm như vậy cũng là vì Mộc Châu, con cũng không biết vì sao Mộc Châu phải có camera giám sát...!nếu cô ta đã muốn thấy, vậy thì thấy thôi.”
Rất nhanh quản lý đi tới hậu trường xin đoạn camera, năm phút sau đã quay trở lại đại sảnh.

Tốc độ của anh ta cực nhanh liếc Diệp Mộc Châu một cái, sau khi nhìn thấy ánh mắt của cô mới mở miệng nói: “Cô Giản, thật sự rất xin lỗi, tám camera của khách sạn chúng tôi, toàn bộ đều bị hỏng rồi.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi