BÀ XÃ GIẢ VỜ YẾU ĐUỐI



Vẻ mặt Diệp Mộc Châu hơi khựng lại.

Tuy rằng có việc nhờ anh, nhưng cô không nói.

Diệp Mộc Châu nở nụ cười khéo léo: “Nói cái gì vậy, chỉ là tôi quan tâm đến ngài Cửu thôi mà”.

Hoắc Bách Việt cười nhạt một tiếng, nếu anh không đoán sai, là bởi vì cô muốn khôi phục vị giác tạm thời, cho nên mới cố ý lấy lòng anh, vì để muốn anh hôn cô.

Người đàn ông thoải mái dựa lên ghế sô pha, thả lỏng tay chân, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, từ từ thở ra một hơi: “Được thôi.”
| Diệp Mộc Châu sửng sốt, ngay sau đó mới hiểu ra, anh nói “Được thôi” chính là muốn cô giúp anh châm thuốc.


Cô cầm bật lửa kề sát vào, rồi lại phát hiện ra một vấn đề nan giải.

Hoắc Bách Việt dựa lên trên sô pha, tay chân duỗi thẳng, điếu thuốc bị anh ngậm trong miệng, Hoắc Bách Việt như vậy khiến cho người ta có một cảm giác khác lạ.

Trái tim Diệp Mộc Châu đập thình thịch, tư thế này, nếu như cô đốt thuốc, nhất định phải bước đến trước ngực anh.

Nhưng mà người khác chân dài, muốn kề sát vào ngực anh thì có thể nhoài người về phía trước, mà nếu không giữ được thăng bằng thì sẽ có khi nửa quỳ phía trước giữa hai chân của anh, sau đó giơ cao tay đốt thuốc cho anh.

Diệp Mộc Châu tưởng tượng đến hình ảnh này, vẻ mặt cực kỳ xấu hổ: "..”
“Bà chủ Hoắc?” Hoắc Bách Việt lên tiếng đúng lúc.

Một tiếng “Bà chủ Hoắc” này đã kéo suy nghĩ của cô quay về, Diệp Mộc Châu cắn răng.

Nếu chỉ nhìn qua thì sẽ không cảm thấy động tác này có gì không ổn, mà cô cũng không muốn đổi động tác của đàn ông, vì thế cô ngưỡng cổ, kề sát vào.

Vì vị giác, việc nhỏ châm thuốc này tính là gì?
Diệp Mộc Châu ấn bật lửa xuống, cẩn thận che chở ngọn lửa, đưa đến trước người Hoắc Bách Việt, sau đó nhắm ngay đầu thuốc.

Ánh mắt của cô đầy nghiêm túc, trong mắt chỉ có kia một ngọn lửa nho nhỏ, nhìn không chớp mắt, giống như đây là chuyện quan trọng nhất trên thế giới vậy.


Vậy mà Hoắc Bách Việt lại cảm thấy.

Trông cô như vậy, rất mê người.

Đầu thuốc đỏ lên, một luồng khói bốc lên, Diệp Mộc Châu kinh ngạc vui mừng: “Ngài Cửu, tôi châm xong rồi!”
Cô nhìn Hoắc Bách Việt đầy mong đợi, người đàn ông lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, cười như không cười: “Hôm nay bà chủ Hoắc đặc biệt ân cần”
“Ngài Cửu, là vì tôi muốn cảm anh anh đã giúp đỡ tôi trong bữa tiệc!” Diệp Mộc Châu cố nén cảm giác thẹn với lòng, đỏ mặt nói: “Ngài Cửu có thể cho tôi cơ hội cảm ơn anh không?”
Vẻ mặt Hoắc Bách Việt ẩn hiện dưới làn khói lượn lờ càng thêm thâm thúy, anh cười khẽ.

“Bà chủ Hoắc muốn cảm ơn tôi như thế nào?”
Diệp Mộc Châu lập tức cảm thấy rất có hy vọng: “Đương nhiên là...!Là hôn ngài Cửu rồi”
Hoắc Bách Việt hơi mỉm cười: “Muốn hôn tôi?”
Diệp Mộc Châu vội vàng gật đầu.

Anh cong môi: “Kề sát vào một chút” Tim Diệp Mộc Châu đập thình thịch, nhắm mắt lại kề đến.

Người đàn ông này cũng thật là dễ dỗ mà! Xem ra đàn ông nào cũng không ngoại lệ.

Khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một nắm tay, Diệp Mộc Châu run rẩy mở to mắt, lông mi run lên nhè nhẹ, làm cho lòng Hoắc Bách Việt hơi ngứa ngứa.


Anh chậc một tiếng, nói: “Bà chủ Hoắc muốn hôn tôi.”
Diệp Mộc Châu cực kỳ kích động, hít sâu một hơi, nhưng khi sắp hôn được rồi thì...!
Hoắc Bách Việt nhàn nhạt lùi về sau mười centimet, giọng điệu lạnh nhạt mang theo cười nhạt: “Vậy thì cứ nghĩ tiếp đi.”
...!Hả? Diệp Mộc Châu sửng sốt, cứ nghĩ tiếp đi? Cái tên này đùa cô đấy à?
Trên mặt Hoắc Bách Việt đầy trào phúng: “Bà chủ Hoắc không vui? Tôi cũng tò mò, sao mà bà chủ Hoắc không những cho tôi vào danh sách đen, mà còn muốn hôn tôi, hửm?
Diệp Mộc Châu giật mình, lập tức tỉnh táo lại, sau lưng cứng ngắc!
Cái tên khốn này đã sớm biết cô cho anh vào danh sách đen?
Vậy nên vừa rồi là anh đùa cô đấy à, anh không định cho có cơ hội hôn anh.

Nhớ lại một loạt hành động châm thuốc vừa nãy của mình, xem ra trong mắt Hoắc Bách Việt vừa thiểu năng trí tuệ
vừa vô dụng, Diệp Mộc Châu rất tủi thân và tức giận.

“Có điều, nếu bà chủ Hoắc thật sự muốn hôn tôi, thì tôi cũng có thể cho cô một cơ hội lấy công chuộc tội”
Bất chợt Hoắc Bách Việt nói.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi