BÀ XÃ GIẢ VỜ YẾU ĐUỐI



Hiện trường lập tức yên tĩnh lại.

Đám người trừng to mắt, nhìn Trương Lệ đang nghiến răng nghiến lợi nói xong: “Nếu không thì cô giải thích thế nào về chuyện cô chỉ là con gái nuôi của nhà họ Diệp, nhưng lại có thế lực lớn như thế, còn không phải vì sau lưng có gã đàn ông lớn tuổi!”
Diệp Khánh Thy cũng rơi xuống một giọt nước mắt cho hợp cảnh: “Chị à, chị không nên để Cố vấn Trường trong lòng, em biết chị không phải loại người như thế, nhưng mà...!Nhưng chị về nhà ở đi, cha thật rất lo lắng cho chị.”
Hai người này đưa đến sóng to gió lớn!
Vài bạn học nhỏ giọng thì thầm: “Bây giờ tôi cũng nghi ngờ Diệp Mộc Châu được bao nuôi! Dù sao có thể không màng đến pháp luật mà đánh Trương Lệ ra nông nỗi này, cũng không phải là đứa con gái nuôi như Diệp Mộc Châu có thể làm được, lại thêm câu nói kia của nữ thần Khánh Thy..”

“Đúng thế, Diệp Mộc Châu và Diệp Khánh Thy là chị em, Diệp Khánh Thy chắc chắn biết được buổi tối Diệp Mộc Châu có về hay không, cô ấy đã nói là không về, thì Diệp Mộc Châu có thể đi đâu ở?”.

“Cô ta trên danh nghĩa không có bất động sản, cũng không mướn nổi nhà, đi đâu còn phải hỏi à? Chắc chắn là ở trong nhà gã đàn ông lớn tuổi kia thôi”.

Trương Lệ thấy thế lại càng lớn tiếng hơn: “Diệp Mộc Châu, cô là một sinh viên đại học, dựa vào một gã đàn ông bao nuôi mà làm mưa làm gió, về sau không có kết cục tốt, tôi có lòng tốt nhắc nhở cô, cô lại muốn đánh chết tôi, sao lại có người độc ác đến như thế cơ chứ!”
Những sứ giả hộ hoa của Diệp Khánh Thy cũng mở miệng: “Đúng thế, Diệp Mộc Châu, cô tha thứ cho người ta đi”
“Cô xin lỗi Cố vấn Trường đi, sau này đừng làm người thứ ba nữa, chính cô không cần mặt mũi, nhưng Khánh Thy là em gái của cô, cô ấy còn cần mặt mũi mà!”
“Đúng thế, tự cô sa vào vũng lầy, nhưng cô tuyệt đối đừng liên lụy đến Khánh Thy..”
Diệp Mộc Châu không nhìn đám người tung tin đồn, gọi một cú điện thoại.

Cô nhàn nhạt mở miệng: “Xin chào, Đại học Thanh Kiều, có người gây sự tung tin đồn nhảm”.

Trương Lệ thấy dáng vẻ bình tĩnh này của cô, trong lòng rung động: “Diệp Mộc Châu, cô muốn làm gì?!”.


“Không có gì, báo cảnh sát mà thôi” Ánh mắt Diệp Mộc Châu cười như không cười: “Lúc trước tôi tha cho cô một mạng, là cảm thấy tội cố không đáng chết, nhưng lại cứ nhất định phải tự dâng mình đến cửa tìm tai họa, cần gì phải như thế?”
Cô quét mắt một vòng, nhớ kĩ bộ dạng những người châm chọc ở đây, sau đó quay đầu rời đi.

Đúng lúc này---
“Mộc Châu!”
Hoắc Ngạn Lâm vội vàng chạy đến, nhìn thấy hiện trường, lập tức nhíu chặt lông mày, khuyên nhủ.

“Mộc Châu, Trương Lệ tung tin đồn nhảm là cô ta sai, nhưng cô ta đã thành ra như thế này, nếu cô không tha thứ cho cô ta, sau này bạn học sẽ nhìn cô như thế nào? Làm gì vì một Trương Lệ mà tự hủy đi nhân duyên của mình?
Diệp Mộc Châu không nghe nữa , trực tiếp rời đi.

Diệp Khánh Thy thở dài: “Anh Ngạn Lăng, chị em càng lúc càng cố chấp.”
Hoắc Ngạn Lâm nhíu mày: “Thôi bỏ đi, anh nói cô ấy cũng không nghe, chờ sau này bị thiệt thòi thì sẽ biết lời anh nói là đúng”

Người bên ngoài cũng phụ họa: “Đúng thế, cậu Hoắc rõ ràng là vì muốn tốt cho Diệp Mộc Châu, không lĩnh tình thì thôi, thế mà lại báo cảnh sát
“Em cũng không biết tại sao chị ấy lại đối chọi với Cố vấn Trương.” Diệp Khánh Thy cố ý như vô tình mà nó: “Có thể là Cố vấn Trương đâm trúng chỗ đau của chị, chị ấy mới có thể tức giận như thế.”
Hoắc Ngạn Lâm gật đầu.

Không sai, Mộc Châu chắc chắn là được người ta bao nuôi nên mới có thể hạ thủ độc ác khi Trương Lệ nói sự thật.

Thật sự là không nên...!
Người ngoài nói hai câu thì cứ kệ bọn họ nói, cũng không mất miếng thịt nào.

Hà cớ gì vì chút chuyện nhỏ như thế mà phải báo cảnh sát, khiến Trương Lệ bị mất việc?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi