BÀ XÃ GIẢ VỜ YẾU ĐUỐI



Trong phòng khách lập tức liền yên tĩnh lại.

Diệp Mộc Châu nheo lại đôi mắt, bộ nghĩ muốn đưa phụ nữ lên giường của Hoắc Việt Bách thì chỉ cần có loại bản lĩnh kia là được sao, cứ đưa như vậy.

Đã tặng đi còn muốn chà đạp cô ta là có ý gì vậy?
Hoắc Việt Bách dừng lại: “Bà Bạch, ý của bà là, vợ của tôi không thể so với Bạch Anh?”
Bà Bạch là em gái thứ ba của ba Hoắc Việt Bách, gả cho người đứng đầu của nhà họ Bạch, nhưng khi về nhà họ Hoắc, mọi người từ trước đến nay đều bà ta là bà Ba.


Nhưng Hoắc Việt Bách lại kêu một tiếng bà Bạch này, liền đem khoảng cách giữa hai người kéo ra xa, Diệp Mộc Châu vừa nghe đã hiểu, nhưng mà Bà Bạch lại không cảm thấy không đúng chỗ nào.

Cô nghe thấy Hoắc Việt Bách hỏi như vậy, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác tự hào: “Đương nhiên! Anh Anh nhà chúng ta là được đào tạo từ nhỏ dựa theo tiêu chuẩn của các cô chủ nhà danh giá, Việt Bách, tôi nói không phải chứ cậu là chủ nhân nhà họ Hoắc, hôn sự không thể cứ tùy tiện xằng bậy như vậy được.”
"Giống như Diệp Mộc Châu vậy, từ nhỏ đã lớn lên ở nông thôn là một người nhà quê, làm sao có chỗ nào xứng đối với cậu? Trở thành Vợ của cậu nên là một người dịu dàng, hiền lành khuê các giống như là Anh Anh vậy!"
Trên mặt Bạch Anh hiện lên một tia kinh ngạc, cố ý ngạc nhiên: "Thì ra cô Diệp không phải Mộc Thành chúng tôi, vậy mà lại là.”
Câu nói tiếp theo cũng không cần nói tiếp, nhưng mùi vị khinh thường trong lời nói không cần nói ra cũng biết.

Bạch Anh cười khẽ: “Anh Cửu, em cũng không có ý muốn nói cô Hoắc không tốt, chỉ là em có chút kinh ngạc thôi”
Hoắc Việt Bách bỗng nhiên nhìn về phía cô ta.

Sắc mặt Bạch Anh đỏ lên, có phải do cô ta nói những lời này, khiến cho anh Cửu chú ý?
Cuối cùng suy nghĩ lại sẽ biết, một người như anh Cửu, Diệp Mộc Châu làm sao có thể xứng đôi được?
Nghe nói lúc trước chính là do Diệp Mộc Châu ép cưới, anh Cửu vì bất đắc dĩ mới cưới cô, hiện tại anh cửu biết quá khứ không ra gì của Diệp Mộc Châu như vậy, anh hẳn là không thích cô đúng không?
“Đúng vậy, vợ tôi từ nhỏ đã không lớn lên ở Mộc Thành"
Hoắc Việt Bách hơi gật đầu, giống như là đồng ý với câu nói của Bạch Anh, tiếng nói bình tĩnh: “Khi còn nhỏ cô ấy đã sống ở nông thôn một thời gian”
Diệp Mộc Châu theo bản năng ngẩng đầu.


Trong lòng Bạch Anh khó nén kích động, mặt mày cô ta hàm xuân, vẻ mặt xin lỗi nhìn Diệp Mộc Châu, dịu dàng nói: “Anh Cửu, cô Diệp, cô ấy..”.

"Cô Bạch từ nhỏ đã lớn ở Mộc Thành, tiếp thu những tinh túy của giáo dục?” Hoắc Việt Bách ngắt ngang lời cô ta.

Bạch Anh sửng sốt một chút, cho rằng Hoắc Việt Bách cảm thấy hứng thú với mình, vội thẹn thùng nói: "Đúng vậy...!Nhà họ Bạch rất coi trọng việc giáo dục con cháu, cho nên thứ mà em nhận được chính là sự giáo dục tốt nhất"
Chỉ bằng điểm này thôi, cô ta đã mạnh hơn Diệp Mộc Châu rất
nhiều!
"Vậy sao?” Hoắc Việt Bách bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, ý cười lại không đạt tới đáy mắt, thanh âm bình đạm không chút gợn sóng.

“Một khi đã như vậy, tại sao Vợ tôi, một người sống ở nông thôn từ khi còn nhỏ, lại có thể trở thành một trong những nhà thiết kế trang sức danh giá nhất thế giới vào năm năm trước, vì sao cô ấy lại có thể vượt qua cuộc thi MIN và giành huy chương vàng cuộc thi thiết kế IS?"
Mặt Bạch Anh cứng lại từng chút từng chút một.

Hoắc Việt Bách thong thả ung dung: "Vợ của tôi, một người nhà quê" không được học hành lại có thể làm được, nhưng hình như cô Bạch lại không làm được như vậy, xem ra cô Bạch và vợ tôi không phải hơn kém nhau về giáo dục mà là hơn kém nhau về đầu óc"
Diệp Mộc Châu kinh ngạc nhìn về phía anh.

Vốn dĩ cô cho rằng Hoắc Việt Bách là một người đàn ông lạnh nhạt không thèm để ý tới điều gì, khinh thường việc nói này kia, cô còn đang muốn phản bác cho bản thân mình.


Không nghĩ tới Hoắc Việt Bách lại không nể tình chút nào.

Nước mắt Bạch Anh trào ra, gần như không thể nào khống chế được: "Anh cửu.”
“Sau này đừng nói chuyện với cô ta nữa” Hoắc Việt Bách nắm tay
Diệp Mộc Châu: "Tránh việc cô ta đem bệnh não tàn lây qua cho em, đi thôi, đi gặp bà nội với anh."
Diệp Mộc Châu gật đầu, vẻ mặt tiếc nuối: “Thực xin lỗi nha cô Bạch, chồng của tôi không cho tôi chơi với người ngốc, tôi đi trước nha"
Bạch Anh che ngực lại, nước mắt nháy mắt liền rơi xuống, hô hấp của cô ta dồn dập: “Anh Cửu, em...!Em..”
Còn chưa kịp nói xong, cả người đã yếu đuối ngã xuống.

Bà Bạch kinh hoàng: "anh anh, Anh Anh con đừng làm thím sợ! Cậu Cửu, sao cậu lại tàn nhẫn nhìn Anh Anh chịu tội thế? Cậu đã quên ước định khi còn bé của hai người sao?"
Diệp Mộc Châu nhướng mày
Ước định lúc nhỏ?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi