BÀ XÃ GIẢ VỜ YẾU ĐUỐI

Diệp Mộc Châu ý tứ sâu xa nói: “Tôi nói tổng cộng là ba mươi tỷ sáu trăm, không phải anh Hoắc nhất quyết muốn mua miếng noãn ngọc này hay sao? Nể mặt anh Hoắc trước đây từng là chồng chưa cưới của tôi, tôi sẽ giảm giá cho anh, không cần trả số lẻ dư ra nữa, đưa tôi ba mươi tỷ là được rồi”

“Chị, chị đang làm gì vậy.

” Diệp Khánh Thy nhìn thấy sắc mặt Hoắc Ngạn Lâm không được tốt lắm, khuôn mặt cô ta vừa tỏ vẻ vô tội lại vừa yếu đuối: “Sao chị, sao chị có thể đòi tiền của anh ấy chứ.



Diệp Mộc Châu ngắt lời cô ta ra vẻ như không hiểu gì: “Tại sao tôi không thể đòi tiền? Tôi mở cửa hàng là để kinh doanh, hơn nữa anh Hoắc cũng chẳng là gì của tôi cả, đã mua đồ tất nhiên là phải trả tiền.

Em gái à, sao cô lại hỏi như vậy, chẳng lẽ ngay từ đầu cô đã không có ý định trả tiền rồi sao?”

“Đúng là lạ đời, không trả tiền thì làm sao có thể mua đồ, chẳng lẽ cô định lấy trộm hay sao?”

“Chị.

” Diệp Khánh Thy đột nhiên nghẹn lời.

Người phụ nữ khốn nạn này lại dám bảo cô ta ăn trộm đồ? Diệp Mộc Châu mới là kẻ trộm! Cô đã lấy trộm cửa hàng của cô ta!

Diệp Mộc Châu cười càng tươi hơn.

Mấy năm nay, tất cả những gì mẹ cô để lại cho cô đều đã bị Diệp Gia Trường và Dương Thanh Nguyệt nắm giữ, bây giờ giá trị của những thứ đó có thể lên đến hàng trăm tỷ.

Còn Diệp Khánh Thy, cô ta vì để lấy lòng Hoắc Ngạn Lâm và nhà họ Hoắc đã lấy những thứ ở cửa

hàng đưa cho bọn họ, coi cô là người giàu có đi phân phát miễn phí sao?

u nhìn thấy sắc mặt hai người phía trước có vẻ không được vui vẻ cho lắm, cô giả vờ không hiểu chậm rãi nói rõ ràng từng chữ một: “Sao vậy anh Hoắc? Bảo anh trả tiền là đang làm khó anh sao? Hay là tôi đoán đúng rồi? Ngay từ đầu hai người đã có ý định lấy trộm noãn ngọc? Dù sao thì em gái

tôi đang giả vờ làm chủ cửa hàng, anh lại lấy đồ mà không chịu trả tiền.

Làm như vậy thực sự sẽ khiến

cho người khác đánh giá không hay đấy.



Vẻ mặt Hoắc Ngạn Lâm rất khó chịu.

Diệp Mộc Châu là người nhà họ Diệp, cửa hàng của cô là tài sản của nhà họ Diệp! Anh ta và nhà họ Diệp sắp trở thành người một nhà, cô cần gì phải tính toán sơ đo chút tiền này?!

Cửa hàng này là của cô, vậy mà cô lại vì ba mươi tỷ mà làm anh ta khó xử.

Sao Diệp Mộc Châu lại trở thành như vậy? Rõ ràng cô là một người rất tốt bụng kia mà, hay đây mới thực sự là bộ mặt thật của cô?

Quen biết nhau tám năm, vậy mà bây giờ anh ta mới biết, Diệp Mộc Châu lại hùng hổ hăm doạ người khác như vậy.

Quản lý Trương lên tiếng: “Cậu Hoắc vẫn nên trả tiền đi thì hơn, bản thân là con nhà họ Hoắc chẳng

Lẽ lại để vợ chưa cưới trước đây phải tặng anh miếng noãn ngọc hay sao? Đúng là mất mặt!”

Hoắc Ngạn Lâm đã trót đâm lao phải theo lao, nghiến răng nghiến lợi trả tiền rồi quay đầu rời đi.

Diệp Mộc Châu mỉm cười: “Bác Trường, kiểm tra lại xem trước đây anh Hoắc đã lấy những thứ gì ở cửa hàng chúng ta, tính tổng số tiền rồi gửi hoá đơn đến nhà họ Hoắc”

“Nếu không để người ta biết được anh Hoắc nợ tiền vợ chưa cưới trước đây không trả rồi bàn tán thì không hay cho lắm”

Hoắc Ngạn Lâm nghẹn lời.

Bỏ đi, đợi sau khi anh ta liên hệ được với Thập Tinh, Diệp Mộc Châu sẽ biết mình đã phạm phải sai | lầm lớn như thế nào, cô sẽ phải đến cầu xin anh ta tha thứ.

Anh ta hít một hơi thật sâu: “Mộc Châu, tôi và Khánh Thy về nhà trước, cô nhớ về thăm nhà nhiều một chút, bình thường cũng đừng cãi nhau với bác Diệp, dù sao đó cũng là cha cô.



“Được, đi cẩn thận tôi không tiễn, hoan nghênh lần sau lại đến”

Diệp Mộc Châu mỉm cười, lúc Hoắc Ngạn Lâm rời đi, cô đã lén giơ chân đá anh ta.

Hoắc Ngạn Lâm lảo đảo, theo phản xạ quay đầu lại, nhưng anh ta lại nhìn thấy ánh mắt vô tội của Diệp Mộc Châu.

Hoắc Ngạn Lâm mím chặt môi, nhưng anh ta không thể tức giận ở đây, vì vậy vội vàng kéo Diệp Khánh Thy rời đi.

Tâm trạng của Diệp Mộc Châu rất tốt, nhưng khi quay đầu lại cô đột nhiên sững sờ.

Không biết Hoắc Việt Bách ở trong góc cửa hàng từ lúc nào, anh khoanh hai tay trước ngực, nhếch miệng cười.

Dáng vẻ của cô giống như một con sóc đang bảo vệ lãnh thổ của mình.

Hoắc Việt Bách cúi đầu mỉm cười rồi nói nhỏ: “Mợ chủ Hoắc! ”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi