Diệp Khánh Thy được quán quân, tôi không đồng ý đấy.
Ba giây đồng hồ trôi qua, lúc này mới có người ngây ngốc mở miệng: "Kia...!kia là Diệp Mộc Châu phải không? Diệp Mộc Châu vừa nói cái gì vậy?"
"Cô ta bị điên rồi sao? Cô ta nói mình không đồng ý cho Diệp Khánh Thy làm quán quân, cô ta dựa vào đâu mà nói như vậy hả?"
Còn có rất nhiều phóng viên hỏi: "Diệp Mộc Châu? Diệc Mộc Châu chính là cái người đã bắt chước ý tưởng của Vân Sơ phải không?"
Mọi người đang ở trên sân khấu trao giải cũng sửng sốt, thì Diệp Khánh Thy bỗng nhiên nở một nụ cười.
Con ngu đó...!cô ta ngại mình chưa chết đủ nhanh à? Diệp Mộc Châu quả là một con không có đầu óc!
Đến nước này rồi, dù cô ta có không cướp ý tưởng, thì mọi người cũng nhận mình là cô ta làm như vậy rồi.
Trong tình cảnh thế này còn dám lớn tiếng gây rối như vậy, cô ta không sợ bị Quốc Tế Hoắc Bình phong sát sao?
Bây giờ Diệp Mộc Châu càng gây rối thì danh tiếng cô ta càng tệ hơn, nên Diệp Khánh Thy căn bản không sợ hãi! Diệp Khánh Thy bèn giả bày ra một dáng vẻ yếu ớt, cắn môi dưới bảo.
"Chị ơi..
chị...!sao chị lại tới đây? Chị không đồng ý với em sao? Em...!em cũng muốn tặng giải nhất này cho chị lắm, nhưng như vậy sẽ khó ăn nói với cô Vân Sơ.
Em..."
Thấy dáng vẻ đầy uất ức này, mọi người lập tức cảm thấy đầy đồng cảm.
Quản lý Trần rống giận: "Diệp Mộc Châu, một người ăn cắp ý tưởng như cô thì đến đây làm gì? Cô gây ra rắc rối như vậy còn chưa đủ sao? Vân Sơ cũng gửi thư mời hầu tòa tới rồi, cô còn dám xuất hiện ở đây nữa!"
Diệp Mộc Châu hờ hững mà nhìn, giọng nói vang lên trong trẻo mà lạnh nhạt: "Nếu đã chắc là tôi cướp ý tưởng, vậy chứng cứ đâu rồi?".
Quản lý Trần phẫn nộ chĩa vào mũi Diệp Mộc Châu: "Cô nói mình không cướp ý tưởng? Cô chỉ là một tay mơ thôi, sao có thể tạo ra một thiết kế đẹp như vậy chứ?"
Một tay mơ mà có tác phẩm còn tốt hơn rất nhiều nhà thiết kế nổi tiếng.
Sao lại có chuyện như vậy được? Nên đó chính là chứng cứ phạm tội! Hiện trường im lặng một phen, Diệp Mộc Châu lại bỗng nở nụ cười.
"Thì ra ở trong giới thiết kế này, thiết kế quá nổi bật cũng là một cái tội.
Hẳn đây cũng là nguyên nhân Hoắc Việt Bắc không muốn liên quan gì đến đá quý của các
người đấy.
Kiến thức thiển cận, hai mắt hẹp hòi, danh tiếng Quốc Tế Hoắc Bình đang tốt đẹp cũng bị các người làm cho ảnh hưởng luôn rồi!"
"Cô...!cô!" Quản lý Trần hổn hển.
Sao con ả này còn nhắc tới ông chủ Cửu nữa? Cô ta dám gọi cả tên đẹp của ông chủ cửu luôn?
Diệp Khánh Thy lại thở dài lần nữa, biểu cảm như hoàn toàn vì muốn tốt cho chị mình, hai mắt rưng rưng.
"Chị ơi, chị đừng làm loạn thêm nữa...!Là chính miệng cô Vân Sơ nói với em, nếu em không khiến chị dừng lại, cô ấy sẽ tự tổ cáo Thanh Đại và Quốc Tế Hoắc Bình"
"Em nghĩ là, hẳn quản lý Trần và hiệu trưởng cũng có suy tính của mình rồi, nên mới quyết định để chị tạm nghỉ.
Nếu lòng chị có oán trách gì, thì cứ trách em đi...!là em đã không ngăn cô Vân Sơ lại, là em đã không cẩn thận nói ra chuyện chị sao chép ý tưởng"
Diệp Khánh Thy trông vô cùng áy náy: "Nếu em không nói gì cả, có lẽ chị cũng sẽ không chịu khổ cực đến thế này.
Chị ơi, em xin lỗi chị nhiều lắm!"
Diệp Mộc Châu nở một nụ cười đầy ẩn ý, kéo dài lời ra.
"Diệp Khánh Thy, cô chắc chắn là chính miệng Vân Sơ nói tôi đã cướp ý tưởng, phải khai trừ tôi?".
Trong mắt Diệp Khánh Thy lộ ra chút sợ hãi, nhưng cô ta lập tức cảm thấy, Vân Sơ là một nhà thiết kế nổi tiếng như vậy, căn bản sẽ không quan tâm chút chuyện nhỏ đó.
Vậy nên, cô ta gật đầu: "Đúng thế, là chính miệng cô Vân Sơ chỉ ra và xác nhận chị đã chép ý tưởng, phải loại chị đi.
Lời này của em là không thẹn với lương tâm mình"
"Chị ơi, biết sai có thể được tha thứ.
Dù chị có sao chép ý tưởng của cô ấy, nhưng chỉ cần chị thay đổi, chúng ta vẫn là chị em tốt!".
"Ở đây đang có chuyện gì vậy?" Bỗng nhiên, một giọng nam truyền đến, xuyên qua từng lớp người dày đặt, cắt ngang lời nói của Diệp Khánh Thy.
Quản lý Trần hoảng sợ một phen, theo bản năng, ông ta quay đầu lại.
Như nhìn thấy được cứu tinh, người này kích động bảo: "Cậu Tạ, cô gái kia sao chép ý tưởng của Vân Sơ, còn gây náo loạn ở hiện trường, khiến lễ trao giải bị gián đoạn, tôi đang định đuổi cô ta đi đấy ạ!".
Mọi người nghe thấy hai chữ "cậu Tạ" thì lập tức há hốc mồm ngạc nhiên, trừng mắt lên thật to!
Cậu Tạ? Chẳng lẽ chính là vị chủ tịch Tạ mới nhậm chức, danh tiếng lẫy lừng kia của nhà D sao?
"Trời ạ, Tạ Trì Niên tới, Diệp Mộc Châu xong đời rồi!"
" Phải đó, cậu Tạ là bạn bè tốt, bảy, tám năm của Vân Sơ.
Người kia bị cướp ý tưởng sợ là cậu Tạ đến đồi lại công bằng cho Vân Sơ đấy!
"Ha ha, cái con chó ăn cắp Mộc Châu kia, bây giờ ả bị Vân Sơ và nhà D cùng triệt đường sống, xem cô ta còn gây chuyện thế nào nữa?
Khuôn mặt quản lý Trần đầy sự kích động, giọng cũng vang dội: "Bảo vệ đâu? đuổi người ra đi, còn đợt tới lúc nào nữa? Nếu cậu Tạ và chị Vân Sơ thất bực