BÀ XÃ GIẢ VỜ YẾU ĐUỐI



Diệp Khánh Thy luôn là nữ thần của Thanh Đại, người mến mộ nhiều không đếm xuể.

Thấy Diệp Khánh Thy bất lực rơi lệ, một nam sinh chống đỡ nỗi sợ, hai tay nắm chặt:
"Khánh Thy có gì sai! Diệp Mộc Châu cả đêm không về, làm tiểu tam của người ta, cô ta đã làm rồi còn sợ bị nói sao?"
Nói tới đây, nam sinh đó tựa như có thêm sức mạnh: "Nếu Diệp Mộc Châu không làm những chuyện này, tại sao cô ta phải vội vàng phản bác? Chỉ có người đã làm mới muốn bịt miệng người khác!"
Bạn học của Diệp Mộc Châu thật sự sắp tức điên rồi.

Này là ngụy biện cái gì vậy!
Cô nói xấu người khác, còn không cho người ta bản phác lại hả? Người ta phản bác lại thì cô nói là chột dạ, nói cái gì mà nết không làm tiểu tam, thì không cần phản bác?!
Trong giọng nói của cô vấn Trương tràn đầy khinh miệt và coi thường: "Các cậu không hổ là một lớp rác rưởi nhất khoa máy tính, cả lớp đều giống hệt Diệp Mộc Châu, không phân biệt được thị phi!"
Nam sinh trong lớp vô thức muốn vung nắm đấm.


Cố vấn Trương dương dương đắc ý: "Sao nào, các cậu còn muốn đánh người hả? Qủa nhiên, có thể làm bạn với Diệp Mộc Châu thì toàn là cặn bã, dám đánh tôi, tôi sẽ cho các cậu bị đuổi học hết, cút!"
Cô.


"Chỉ dựa vào mấy tấm ảnh đã kết luận Mộc Châu bị bao nuôi, cố vấn Trương từng câu bảo sinh viên của Thanh Đại là rác rưởi, cô cũng xứng à?"
Giang Bắc Minh không nhanh không chậm đi tới: "Hiệu trưởng cũng chưa kết luận Mộc Châu bị bao nuôi, cô đã nói như đinh đóng cột, ai cho cô dũng khí vậ? Diệp Khánh Thy à?"
Anh nói xong, mới chậm rãi nắm vào nắm đấm của nam sinh kia: "Bình tĩnh chút, Mộc Châu cũng không muốn
các cậu vì cô ấy mà bị phạt, cố vấn Trương sỉ nhục sinh viên, vi phạm điều hai mươi tám trong nội quy trường học, có thể giao cho hiệu trưởng xử lý.

"
Cô vấn Trương run rẩy, theo bản năng nhìn về phía Diệp Khánh Thy.

Diệp Khánh Thy cắn môi dưới.

Tưởng Linh Lam hung hăng nói:
"Nêu như không làm, sao lại xuất hiện loại tin đồn này, một cái tát vỗ không kêu, Diệp Mộc Châu chính là.

.

"
Bốp.

Giang Bắc Minh thản nhiên thu
tay về: "Cô xem, một cái tát không phải là vỗ vang đấy à?"

Xung quanh lâm vào yên lặng quỷ dị.

Sắc mặt Tưởng Linh Lam thay đổi, vô thức muốn đánh trả, nhưng người đối diện là Giang Bắc Minh, cho cô ta mười lá gan, cô ta cũng không dám trả lại cái tát này vào mặt Giang Bắc Minh!
Giang Bắc Minh làm giám đốc trường Thanh Đại, anh bình thản quét
mắt nhìn mọi người: "Trước khi chuyện này chưa được điều tra rõ ràng, còn để tôi nhìn thấy người nào ăn nói lung tung! các cậu có thể thử xem.

"
Vốn có mấy nam sinh muôn ra mặt vì Diệp Khánh Thy, nháy mắt đã sợ như chim cút, trôn trong góc không dám lên tiếng.

Lúc này Giang Bắc Minh mới rời đi, anh xoay người đi tìm Diệp Mộc Châu.

Cách đó không xa, Lâm Khiếu Phương rất là đau lòng: "Ông chủ Cửu,
ông chủ Cửa! Cơ hội tốt như vậy lại để cho thằng nhóc nhà họ Giang rồi! Cậu Minh có suy nghĩ gì với bà chủ vậy? Ông chủ Cửu, ngộ nhỡ anh bị nạy góc tường thì phải làm sao!"
Hoắc Việt Bách bình thản nhướng mắt lên.

Lâm Khiếu Phương thở dài, nhìn thấy Giang Bắc Minh đã tìm được Diệp Mộc Châu, hai người đi vào một phòng học.

Anh ta vô thức nhìn lên đỉnh đầu của Hoắc Việt Bách.

Ông chủ Cửu, tóc của anh vẫn
đen đúng không? Sao tôi nhìn lại có ít màu xanh nhỉ.

Ánh mắt Hoắc Việt Bách lành lạnh quét qua.

"A? Ông chủ Cửu, anh cứ đi như này à? Đi, đi đâu! "

"Phòng hiệu trưởng.

"
Hoắc Việt Bách nói với giọng không nhanh không chậm: "Có một số người không xứng làm giáo viên, cậu nói có đúng không?"
Lâm Khiếu Phương bỗng cảm thấy, cố vấn Trương kia sắp thảm rồi.

*
Bên kia, Diệp Mộc Châu xuyên qua hành lang, mọi người rỉ tai thì thầm nói xấu sau lưng: "Sao người này vẫn không biết xấu hổ mà đến trường vậy?"
"Đoán chừng chính là mặt dày.

"
Diệp Mộc Châu khẽ cười một tiếng, xoay người đi về phía phòng học.

Nhưng không ngờ, cô bị một người chặn đường.

Mộc Châu, tôi không ngờ cô sẽ vì
tiền mà ra chuyện thế này.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi