BÀ XÃ LÀ NHẤT


Trên mặt Liêu Thanh Thư phủ đầy gạc trắng không thể nói chuyện, nhìn về phía Ryan và Đông Phương Thế Kiêu thân thiện gật đầu.

Ryan và Đông Phương Thế Kiêu cũng tỏ ý hỏi thăm sức khỏe Liêu Thanh Thư, rồi sau đó Ryan bắt đầu kiểm tra vết thương và thương tích trên người Liêu Thanh Thư.

"Không vấn đề gì lớn, chờ sau khi vết thương trên mặt khép lại vảy tróc ra thì có thể làm phẫu thuật cấy da, đến lúc đó tuyệt đối đẹp hơn so với trước kia!"
"Vậy tớ yên tâm rồi, chuyện của Thanh Thư giao cho cậu!" Hân Nghiên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Cậu phải đi?" Nghe thấy giọng điệu của Hân Nghiên, Ryan nhíu mày.

"Hân Hân, cậu lại muốn đi đâu?" Đông Phương Thế Kiêu vội vàng mở miệng.

"Đi Thành phố P, làm chuyện nên làm!"
Hân Nghiên mở miệng nói, nếu vết thương của Liêu Thanh Thư không cần lo lắng, như vậy nàng cũng nên lên đường đi Thành phố P rồi, thù này đã trễ ba năm, bây giờ cũng nên báo.

"Cậu không trở về Ám Dạ sao, mọi người đều rất nhớ cậu!"

"Ngày khác đi!" Hân Nghiên lạnh nhạt nói, nghĩ tới người của Ám Dạ thật sự có chút nhớ, có điều bây giờ còn chưa phải là lúc để trở về.

Ngày đó sau khi rời bệnh viện, Hân Nghiên nghe được tập đoàn Tưởng thị của nhà họ Tưởng rơi vào khủng hoảng tài chính.

Tin tức cổ phiếu tuột dốc, không ít người đều ở cửa tập đoàn Tưởng thị gây chuyện, ngay cả Tưởng Bá Luân cũng bị đám người vây ở cửa làm bị thương đầu.

Trở lại trường học, Hân Nghiên đi thôi học trước, sau đó trở lại kí túc xá bắt đầu thu dọn đồ đạc, điện thoại trong túi luôn reo không ngừng.

"A lô?"
"Được, tôi lập tức tới ngay!" Nghe đối phương nói mấy câu, Hân Nghiên cúp điện thoại, mặc áo khoác rồi ra khỏi trường học.

Bên trong công xưởng vùng ngoại ô thành phố B, tiếng thét chói tai từ bên trong truyền ra, lộ ra vẻ hoảng hốt lo sợ.

"Cút ngay, mấy người đều cút cho tôi, mấy người biết tôi là ai không, tôi chính là tiểu thư của nhà họ Tưởng, mấy người nếu dám động vào tôi, tôi sẽ để cho mấy ngươi phải gánh lấy hậu quả!"
"Gánh lấy hậu quả sao, bọn tôi thật sợ quá đi, ha ha!" Một giọng nói khác vang lên, sau đó chính là mấy tiếng cười thô bỉ truyền tới.

"Thả tôi ra, mấy người mau thả tôi ra, mấy người muốn cái gì đều được, chỉ cần thả tôi ra, cầu xin mấy ngươi thả tôi đi mà!"
Mặt Tưởng Mịch hoảng sợ bò ra sau, nhìn mấy tên côn đồ thô bỉ dữ tợn trước mặt đang nhìn cô ta, khiến cô ta rợn tóc gáy.

"Con nhóc thối tha, còn dám nói để bọn tôi muốn cái gì cũng được, hừ, nếu không phải bọn tôi thông minh, lúc này ngay cả mạng cũng không có, dùng!"
Tên côn đồ tức giận hét, hung hãn vung một cái tát lên trên mặt Tưởng Mịch.

"A, đừng đánh tôi đừng đánh tôi, mấy ngươi chỉ cần giết con tiện nhân Hân Nghiên kia, tôi nhất định cho mấy ngươi tiền, thật nhiều thật nhiều tiền!"
Tưởng Mịch giờ phút này thật sự có chút sợ hãi, rất sợ những người này nhào lên giết cô ta: "Thả tôi ra, hu hu!"
Một tiếng loảng xoảng, cửa nhà xưởng bị đá văng, xuất hiện bóng người lạnh lùng cao ngạo của Hân Nghiên.


Nhìn Tưởng Mịch té lăn trên đất chật vật không chịu nổi một cách châm biếm, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt mỉa mai.

"Tôi ngược lại không biết em gái hiền lành khiến người khác hài lòng của tôi lại muốn tôi chết như thế, thật không biết tôi nên vui mừng, hay là nên bi ai!"
Thanh âm lạnh lùng truyền tới, giống như ma quỷ ở địa ngục, vô cùng khiếp sợ.

Tưởng Mịch vừa nghe thấy giọng của Hân Nghiên, kêu càng ngày càng to.

"Chính là cô ta, chính là cô ta mấy ngươi nhanh giết cô ta cho tôi, giết cô ta tôi nhất định cho mấy người gấp đôi tiền, không, gấp hai, gấp ba đều được!"
Vừa nhìn thấy Hân Nghiên, trên mặt Tưởng Mịch tràn đầy hận ý hung ác dữ tợn.

Hân Nghiên cười lạnh một tiếng, con ngươi lướt qua mấy tên côn đồ hung dữ, con ngươi lạnh như băng đảo qua, mấy tên côn đồ nhất thời hoảng sợ run rẩy, trong con ngươi tràn đầy sợ hãi.

"Tiếp đãi cô ta thật tốt cho tôi, làm không tốt các người tự biết hậu quả!"
Ánh mắt Hân Nghiên lạnh lùng cảnh cáo quét qua mấy tên côn đồ, rồi sau đó đi tới cửa nhà xưởng.

"Hân Nghiên, cô không thể đối xử với tôi như vậy, cô quên nhà tôi có ân với cô rồi à, Hân Nghiên, tôi sai rồi, mau dẫn tôi đi, Hân Nghiên, tôi hận cô, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!"
Sau lưng Hân Nghiên truyền tới một tiếng lại một tiếng kêu hoảng sợ, trong con ngươi lạnh như băng thoáng qua vẻ lạnh lùng đáng sợ.

Nếu không phải Tưởng Mịch không làm việc quá đáng như vậy, không sai người đối phó nàng, Liêu Thanh Thư không có chuyện gì, nàng cũng không có ý định đuổi tận giết tuyệt Tưởng Mịch quá mức.


Chỉ là cô gái này không hiểu, nếu không hiểu, vậy thì nàng hung hãn dạy dỗ cô ta cho đến khi hiểu mới thôi.

"Mẹ kiếp, kêu la cái gì, kêu nữa lão tử bây giờ giết cô!" Tên côn đồ nổi giận gầm lên một tiếng, dọa Tưởng Mịch ngậm miệng lại.

Nhìn bóng người Hân Nghiên đã rời đi, nhìn đám côn đồ bên cạnh lộ ra nụ cười dữ tợn, Tưởng Mịch thật sự rất sợ!
Sáng sớm ngày hôm sau, Hân Nghiên mua ít điểm tâm tới bệnh viện thăm đám người Liêu Thanh Thư.

Có Ryan ở đây, vết thương trên người Liêu Thanh Thư khôi phục rất nhanh, cũng rất tốt, còn phải vội vàng quay về thu dọn đồ đạc, Hân Nghiên ở không bao lâu rời phòng bệnh, điện thoại trong túi vang lên.

"A lô?"
Vốn cho rằng mấy tên côn đồ kia xử lý xong chuyện gọi điện thoại cho nàng, nhưng điện thoại ở đầu kia truyền tới một giọng nói lành lùng nhưng rất dễ nghe.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi