BÀ XÃ LÀ NHẤT


"Diệu Đường, con mẹ nó mày dám đánh tao!" Hoàng Cẩu bị trúng một quả đấm, nhổ ra một ngụm máu, nửa khuôn mặt sưng lên, hung tợn đánh về phía Diệu Đường.

Liếc nhìn Diệu Đường sắp bị đánh, Hân Nghiên ở bên cạnh biến sắc, thân ảnh lóe lên, đá một cước vào bụng của Hoàng Cẩu, lực rất mạnh.

Hoàng Cẩu không phòng bị, cả người bị đá bay ra ngoài, bộ dạng đau đớn thống khổ.

"Đường Đường, em có sao không?"
Nhìn thấy sắc mặt Diệu Đường không được tốt, khuôn mặt trắng bệch, Hân Nghiên lo lắng hỏi.

"Chị dâu! "
Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Hân Nghiên, khuôn mặt tái nhợt của Diệu Đường tràn đầy ủy khuất.

"Yên tâm, có chị ở đây!"
Hân Nghiên kéo Diệu Đường ra phía sau mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoàng Cẩu đang bò dậy, quanh thân tỏa ra tia lạnh lẽo cùng với áp lực bức người.

Khí thế cao cao tại thượng đó thật sự là giống cô cả nhà họ Diệu như đúc, không kém chút nào!
"Con đàn bà thúi đáng chết, mày thế mà dám đá ông đây, bọn mày lên hết đây, tao đánh chết bọn mày!"
Hoàng Cẩu ôm bụng chịu đau, khuôn mặt hung ác nhìn chằm chằm Hân Nghiên và Diệu Đường.

Đám người Hân Nghiên sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm mấy người đằng sau đang lại gần, trường đua vốn náo nhiệt ầm ĩ trong nháy mắt như giương cung bạt kiếm.

"Ai dám động vào cô ấy thử xem!"

Giọng nói lạnh lùng mang theo sát khí bức người truyền đến, làm cho mọi người đều nhìn qua.

Chỉ nhìn thấy một thân ảnh không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở trên trường đua.

Đôi mắt thâm thúy đen nhánh lộ ra tia lạnh lẽo và phẫn nộ, híp lại vô cùng nguy hiểm.

Khuôn mặt hoàn mỹ giống như một thiên sứ rơi xuống, bước đi vô cùng ưu nhã, lộ ra khí chất cao quý ung dung giống như một Đế Vương.

Diệu Hàm đột nhiên đến làm cho mọi người nhất thời chấn động, đôi mắt lạnh lẽo quét qua, thình lình làm cho người ta run sợ.

Trong giới thượng lưu ai mà không biết vị này lạnh lùng không gần người khác, thủ đoạn tàn nhẫn, dường như không có ai dám trêu chọc.

Vốn Hoàng Cẩu còn đang tức giận, nhưng khi nhìn thấy Diệu Hàm thì nhất thời không dám hó hé lời nào nữa, chỉ bị Diệu Hàm quét mắt qua mà nhịn không được đã run rẩy, khuôn mặt trắng bệch.

Tất cả mọi người ai mà không biết cô cả nhà họ Diệu là nhân vật tuyệt đối không thể đụng vào, cho dù đụng vào nhà họ Hạng hay nhà họ Nam Cung thì cũng không nên trêu chọc cô cả nhà họ Diệu, nếu không thì đền cái mạng nhỏ này cũng không đủ.

Vừa nghĩ đến đây, Hoàng Cẩu đối với Diệu Hàm có hơi sợ hãi.

Người khác nhìn thấy Diệu Hàm xuất hiện, cũng sửng sốt một hồi.

Không ai ngờ cô cả của kinh thành lại xuất hiện ở trường đua, chẳng lẽ việc này có liên quan đến người phụ nữ của cậu hai được gọi là chị dâu đây thật sự là người phụ nữ của Diệu Hàm?
Nhưng trong giới thượng lưu truyền đến tin cô cả nhà họ Diệu và cô cả nhà họ Hạng đính hôn là xảy ra chuyện gì?
Nhất thời, mọi người có chút nghĩ không ra, thế mà đối với cô cả nhà họ Diệu lại là quen thuộc nhất.

"Chị! "
Vừa nghe thấy giọng nói lạnh lùng đầy sát khí, lại nhìn thấy khuôn mặt khủng bố âm trầm của Diệu Hàm, trái tim của Diệu Đường đập điên cuồng.

Cúi đầu thật thấp, khuôn mặt yếu ớt sợ hãi kêu một tiếng.

Trong lòng lại nghĩ thế là xong đời rồi.

Ai có thể nói cho anh ta biết, chị gái anh ta sao lại xuất hiện ở đây, coi như xong đời rồi, bản thân sẽ chết chắc, trời ơi, ai đến cứu anh ta với!
Trong lòng của Diệu Đường gào khóc thảm thiết.

"Câm miệng, trở về sẽ tính sổ với em!"
Khuôn mặt âm trầm của Diệu Hàm như bão táp khủng bố, đôi mắt lạnh lùng sát khí nhìn chằm chằm Diệu Đường, làm cho toàn thân Diệu Đường run lên, gần như là bị dọa khóc.

Huhu, chị gái của anh ta thật quá kinh khủng rồi!
Thậm chí đến cả Lục Viên Chấn ở bên cạnh cũng run rẩy không thôi, trong lòng thầm than: Cô cả nhà họ Diệu thật quá kinh khủng, như vậy tính ra ba người kia của nhà anh ta quả thật là điển hình cho người chị gái tốt bụng!
Diệu Hàm dời tầm mắt, nhìn Hân Nghiên bên cạnh Diệu Đường.


Ánh mắt thâm thúy đen nhánh quan sát đánh giá Hân Nghiên từ trên xuống, xác định nàng không bị thương mới thầm thở phào trong lòng, nhưng sắc mặt vẫn khó coi như cũ.

Cho dù là Hân Nghiên thì cũng không khỏi sợ hãi trước ánh mắt lạnh lẽo của Diệu Hàm, nói không ra lời, chỉ là nhìn chằm chằm, không lên tiếng.

Diệu Hàm thu hồi tầm mắt, ánh mắt âm hiểm quét qua từng người xung quanh, mang theo khí thế đè ép bức người, sát ý tản ra, lạnh lùng mở miệng.

"Vừa nãy chính là cậu muốn đánh bọn họ?"
Giọng nói lạnh lẽo âm trầm như Diêm Vương ở địa ngục.

Ánh mắt sắc bén, tàn nhẫn vô tình bắn về phía Hoang Cẩu, dọa cho hai chân của anh ta run lên, tiếp theo như muốn quỳ xuống đất, run rẩy sợ hãi.

"Cô! cô cả nhà họ Diệu, hiểu! hiểu lầm thôi!"
"Hiểu lầm?"
Diệu Hàm cười lạnh một tiếng, đôi mắt u ám lộ ra tia lạnh lẽo, làm cho người ta không có chỗ nào để ẩn núp, khí thế Vương giả tỏa thân quanh thân càng làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Giống như một thợ săn hung mãnh, làm cho người ta sợ hãi!
"Đánh người của tao còn dám nói hiểu lầm, mày nên cầu nguyện cho cô ấy không thương tổn một sợi tóc nào, nếu không tao sẽ để mày bồi thường gấp trăm ngàn lần!"
Không có ai có thể tổn thương người phụ nữ của cô được, Hân Hân là bảo bối mà cô dùng cả tính mạng để bảo vệ.

Cho dù là ai cũng không thể tổn thương đến nàng một phần nào, cho dù tổn thương một sợi tóc, cô cũng phải bắt người đó bồi thường gấp trăm ngàn lần.

Mọi người nghe thấy lời này của Diệu Hàm, toàn thân run rẩy không thôi, chỉ trong nháy mắt, thân phận Hân Nghiên ở trong lòng mọi người càng thêm tôn quý.

Lại nói người phụ nữ này đến cùng có phải là vợ của cô cả hay không, chỉ riêng hiện tại nhìn sự bảo vệ như trân bảo như thế thì biết là không thể dễ dàng đắc tội rồi.

Chỉ là ở chỗ này không thiếu người của giới thượng lưu, mọi người càng thêm tò mò với gia thế đằng sau lưng của Hân Nghiên.

Người phụ nữ được cô cả nhà họ Diệu nhìn trúng rốt cuộc là có thân phận như thế nào?

"Được, được, tôi nhớ rồi, lần sau tôi sẽ không dám nữa!"
Hoàng Cẩu sợ hãi chảy mồ hôi lạnh, vội vàng gật đầu phụ họa.

Nam Cung Hướng đuổi theo sau Diệu Hàm lúc này cũng đang trong trạng thái ngây dại khiếp sợ.

Cô ta vốn không ngờ người phụ nữ mà cô ta tán thưởng lại thật sự là người phụ nữ của Diệu Hàm.

Không phải nói vị này trong kinh thành không gần phụ nữ sao, cô ấy làm sao có thể là người phụ nữ của Diệu Hàm được chứ, việc này quả thật là làm cho người khác suy nghĩ sâu xa.

Chỉnh lại tâm trạng, Nam Cung Hướng ôn hòa cười một tiếng, đi về phía của Hân Nghiên.

"Lâu lắm không gặp, không biết cô Hân còn nhớ tôi không?"
Giọng nói ôn hòa mang theo sự trong trẻo làm cho Hân Nghiên nhìn qua, thì nhìn thấy một khuôn mặt như gió xuân của cô ta.

Mặc bộ tây trang màu trắng giống như lần đầu tiên gặp ở sân bay, khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười ấm áp, chỉ là ý cười không chạm vào đáy mắt, lộ ra vài phần lạnh lùng.

" Ngài Nam Cung, lâu lắm không gặp!"
Hân Nghiên lễ phép gật đầu, đối diện với người ngoài theo thói quen dùng vẻ mặt lãnh đạm để bảo vệ mình.

"Thì ra cô Hân vẫn còn nhớ, thật sự là hân hạnh cho Nam Cung tôi đây, lần trước còn muốn cảm ơn ân cứu mạng của cô Hân!" Trong đôi mắt của Nam Cung Hướng giảm đi vài phần lạnh lùng, mang theo ý cười chân thành.

"cô đã nói cảm ơn rồi!" Hân Nghiên liếc nhìn Nam Cung Hướng, người phụ nữ này cùng xuất hiện với Diệu Hàm, chẳng lẽ là bạn tốt của Diệu Hàm?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi