BÀ XÃ LÀ NHẤT


Điện thoại vừa reo, Diệu Đường bắt máy, một tiếng rống giận dữ uy nghiêm lập tức truyền đến từ đầu dây bên kia.

"Thằng nhóc thối, người mà ông đây kêu cháu đón đâu rồi, bây giờ là mấy giờ rồi hả, cháu nói xem, cháu đón người đến cho ông đâu, nếu hôm nay cháu không đón được chị dâu cả của cháu về thì cũng đừng về nữa!"
Tiếng thét của Ông cụ Diệu lúc này đang vô cùng giận dữ, ở đầu dây bên kia vang vọng đến mức cả văn phòng tổng giám đốc đều nghe được rõ ràng.

Diệu Đường chỉ thấy lỗ tai mình sắp điếc, không khỏi đưa điện thoại ra xa một chút.

"Ông nội, cháu đã gặp được người rồi, sẽ trở về ngay thôi, yên tâm, cháu nhất định đón chị dâu về cho ông!"
Diệu Đường biết ông cụ đã muốn gặp chị dâu của anh ta mấy ngày nay, hôm nay nếu không đón về không chừng ngay cả anh ta cũng bị đuổi khỏi cửa, cậu cũng thật thảm mà!
"Hừ!"
Ông cụ Diệu vô cùng hung hăng hừ lạnh một tiếng, lập tức "bộp" một tiếng, cúp máy.

"chị!"
Bị Ông cụ Diệu cúp máy, vẻ mặt Diệu Đường khóc không ra nước mắt nhìn chị cả của mình, khuôn mặt đáng thương.

Diệu Hàm và Hân Nghiên đương nhiên cũng nghe được giọng nói vô cùng hung hăng của Ông cụ Diệu ở đầu dây bên kia.

Hân Nghiên yếu ớt nuốt từng ngụm nước bọt, lần đầu tiên gặp người lớn lại ông là một ông cụ uy nghiêm kinh khủng như thế, cảm giác, cảm thấy cả trái tim đều run rẩy.


"Không cần sợ, ông già này chỉ là hơi nóng nảy mà thôi, Hân Hân nhà chúng ta ngoan như vậy, ông nội nhất định sẽ thích em!"
Diệu Hàm cũng lo Hân Nghiên sẽ sợ hãi, không khỏi dịu dàng cưng chiều mà an ủi, để Hân Nghiên không cần quá nhạy cảm mà lo nghĩ nhiều.

"Bình thường em thế nào, hôm nay cũng như vậy là được, dù có ra sao cũng có chị bên cạnh, tất cả cứ giao cho chị là được!"
Hân Nghiên quay đầu nhìn Diệu Hàm, khẽ gật đầu: "Được!"
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp người lớn, trong lòng vẫn có chút lo lắng, rất sợ ông nội của Diệu Hàm sẽ không thích mình, dù sao thân phận gia cảnh của Diệu Hàm hiện giờ so với nàng như là người của hai thế giới.

Trong lòng cứ xoắn xuýt ông nội của Diệu Hàm có khi nào sẽ vì nàng là một người phụ nữ không có gia cảnh, không thể trợ giúp Diệu Hàm mà không chấp nhận cho nàng và Diệu Hàm ở bên nhau.

Dù sao thì con cháu gia tộc lớn cũng không có cái gọi là hạnh phúc của bản thân, mà con cháu nhà giàu đối với chuyện hôn nhân cũng chỉ là dựa trên quan hệ thông gia môn đăng hộ đối mà thôi.

Chỉ có vậy mới có thể phát triển sự nghiệp gia tộc thêm lớn mạnh, giống như nơi đó vậy, không phải sao?
Nếu lúc trước nàng không rời khỏi gia tộc, giờ phút này có thể cũng đã bị gia tộc bức ép gả cho một người phụ nữ nàng không thương rồi!
Chỉ là nếu nói vậy, lúc đó cũng sẽ không gặp Vĩnh Khiêm, cũng không gặp được Diệu Hàm.

Hân Nghiên hơi cụp mắt, sắc mặt trong trẻo mà lạnh lùng hơi phức tạp!
Cho đến khi trên tay truyền đến một lực nắm hơi mạnh mới hoàn hồn lại, thấy Diệu Hàm đang nhìn mình không chớp mắt, đôi mắt đen thu hút sâu hoắm vô cùng bí ẩn, lại lộ vẻ cưng chiều và yêu thương.

Hân Nghiên khẽ cười, vẻ trong trẻo mà lạnh lùng tăng thêm nét kiên định, cầm chặt lại bàn tay thon dài như ngọc của Diệu Hàm.

Mặc kệ người nhà Diệu Hàm có đồng ý hay không, chỉ cần người phụ nữ này còn muốn nàng, thì chị chỉ có thể là của nàng, ai dám không đồng ý, nàng liền khiêu chiến với người đó!
Ánh mắt lạnh như băng của Hân Nghiên lóe lên ánh sáng kiên định, hiện vẻ mạnh mẽ ngang ngược, như nữ vương Ám Dạ!
Nhìn thấy vẻ kiên định trong mắt Hân Nghiên, Diệu Hàm thầm thở phào trong lòng.

Thật ra cô cũng rất lo lắng, sợ hãi, sợ Hân Hân của cô bỏ cuộc giữa chừng, sợ nàng sẽ bỏ cô mà đi.

Trong nhà tổ Nhà họ Diệu, một người mặc đường trang, tinh thần phấn khởi đang không ngừng chỉ huy người làm trong nhà.

"Ôi chao, sai rồi sai rồi, bình hoa kia để ở đây, để đó lỡ đụng phải cháu dâu tôi thì sao!"
"Cái này cũng chưa rửa sạch, lấy đi rửa thêm lần nữa đi, cái này để cho cháu dâu tôi ăn, lỡ như không sạch ăn vào đau bụng thì sao, đem đi đem đi!"
"Còn nữa, ai làm đổ nước ở đó vậy, lỡ cháu dâu tôi bị trượt thì sao, mau đi lau sạch cho tôi, nhanh lên!"

!
Từng câu nói lo lắng truyền ra từ phòng khách, người làm trong sân lại càng bận rộn, đợi đến khi tất cả đều được chuẩn bị tươm tất, Ông cụ Diệu mới xem như hài lòng khẽ gật đầu.

Đôi mắt đục ngầu lóe ánh sáng không ngừng liếc về cổng nhà, thỉnh thoảng lại lo lắng liếc nhìn đồng hồ trên tay!
"Ông chủ, ông đừng lo lắng quá, cậu hai đã nói nhất định sẽ đưa cô cả và mợ cả về rồi mà!"
Nhìn vẻ mặt sốt ruột của Ông cụ Diệu, Lưu quản gia ở nhà tổ nhà họ Diệu không khỏi trấn an.

"Haiz, già rồi già rồi, hai đứa nhóc thối không có đứa nào khiến người ta đỡ lo.

Thằng nhỏ thì suốt ngày la hét om sòm, không đứng đắn.

Khiến chúng ta lo lắng nhất vẫn là đứa lớn, ông nói xem đã 30 tuổi rồi mà cái bóng cháu dâu cũng không thấy đâu, thật vất vả mới có một người, chúng ta có thể không sốt ruột sao!"
Ông cụ Diệu nghĩ đến hai đứa cháu mình thương yêu nhất, rất đau lòng.

"Cô cả và cậu hai đều hiểu chuyện, mặc dù tính tình cô cả có hơi lạnh lùng, ngày thường cũng hơi vô cảm, có điều vẫn rất hiếu thảo, huống chi còn được ông cụ Cơ dạy dỗ kia mà!"
Quản gia ở bên cạnh khuyên.

"Haiz!" Ông cụ Diệu than thở một tiếng, nhắc đến Diệu Hàm thì vẻ mặt đau lòng và bất đắc dĩ.

"Thật sự là khổ cho đứa nhỏ này, từ nhỏ đã không có mẹ, cũng không nhận được tình thương nên có của ba, tính tình lạnh lùng vô cảm thế này cũng khó tránh khỏi, nếu không phải có hai người là tôi và ông Cơ, cháu lớn này đã bị người phụ nữ kia nuôi thành dáng vẻ thế nào cũng không biết!"
Nghĩ tới Diệu Hàm lúc bé, gương mặt Ông cụ Diệu đầy đau lòng, làm bậy mà, haiz!
"Đến rồi đến rồi, ông chủ, cô cả và mợ cả đến rồi!"

Ngoài cửa sân truyền đến giọng nói vui mừng của vú Lâm.

Ông cụ Diệu vốn là vẻ mặt than thở, vừa nghe vú Lâm nói cháu dâu đã đến, không ngồi nổi nữa, từ trên ghế "vụt" một tiếng đứng dậy, nhanh chóng bước về phía cửa.

Chiếc Maybach màu đen lái một đường từ cửa vào trong sân, cho đến khi xe dừng lại.

Diệu Đường mở cửa xuống xe, kêu to với Ông cụ Diệu: "Ông nội, cháu đón chị cả với chị dâu cả về cho ông đây!"
"Tốt, tốt!"
Đôi mắt lập lòe ánh sáng của Ông cụ Diệu nhìn thẳng vào chiếc Maybach, ánh mắt đục ngầu lộ ra vẻ uy hiếp sắc bén, nhưng cũng ánh lên vẻ hiền từ.

"Hân Hân, lo lắng sao?"
Diệu Hàm nắm chặt tay Hân Hân, cảm giác được bàn tay nhỏ bé trong tay hơi lạnh lẽo, không khỏi cười cưng chiều, hỏi.

Hân Nghiên nhìn Diệu Hàm, cảm nhận được ánh mắt thương yêu, trong lòng liền thấy ấm áp, lắc đầu: "Có chị ở đây, không lo lắng!"
Chỉ bảy chữ đơn giản, lại khiến đáy lòng Diệu Hàm như được rót mật, vô cùng ngọt ngào.

Nhịn không được đưa tay vuốt tóc Hân Nghiên, cười cưng chiều, ánh mắt mang theo ánh sáng dịu dàng: "Thật ngoan, tối nay thưởng cho em!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi