BÀ XÃ NGANG NGƯỢC CUỐI CÙNG CŨNG TÌM ĐƯỢC EM!


Cái miệng nhỏ bị cho là hỗn xược của Lâm Nhã Tịnh chợt im thin thít sau câu hỏi tuy hờ hững nhưng lại mang theo một luồng khí lạnh, đi kèm là nguy hiểm dường như đang rình rập, khiến cô nàng chợt ngây ra, ánh mắt phút chốc đã bị dao động.
"Xong...xong rồi, thì sao?"
Dù ngôn từ phát ra đã ngập ngừng không liền mạch, nhưng gương mặt khả ái thì vẫn ngẩng cao, tỏ ra ta đây không hề sợ hãi, điều đó lại càng làm Chu Chí Viễn cảm thấy vô cùng buồn cười.
Anh không vội trả lời mà lại dùng hành động để kéo cô gái ấy ngồi trở xuống sofa, cô muốn đứng dậy chống đối thì lần nào cũng bị người đàn ông ấn xuống, sau ba lần như thế thì Chu Chí Viễn cũng chống hai tay lên thành ghế, giam cô nàng ở giữa, ánh mắt tà mị cứ nhìn chằm chằm vào đôi môi non mềm của người thiếu nữ, khiến cô nàng càng thêm hồi hộp.
"Năm lần bảy lượt cô vi phạm nội quy trong chính hợp đồng tự soạn ra, tôi đã nhân nhượng bỏ qua.

Nhưng cứ hết lần này rồi tới lần khác cô không biết đâu là lẽ phải mà vẫn cứ ngông cuồng, cho nên tôi mới dạy cho cô một bài học nho nhỏ, vừa rồi cô đã hứa gì nào? Nhắc lại cho tôi nghe thử xem..."
"Hứa...hứa cái gì chứ? Lúc đó tâm trí không được minh mẩn thì làm sao mà biết bản thân đã nói những gì.

Vả lại lúc đó là do anh gài tôi mà."
Lâm Nhã Tịnh dù đã rén nhưng vẫn không chịu hạ mình, nhưng cô đâu biết rằng bản thân càng bướng bỉnh, cái miệng nhỏ càng linh hoạt thì người đàn ông kia lại càng thích.
"Tôi không cần biết! Lời là do từ miệng em mà ra, cũng tự nguyện hứa, giờ thì em phải chịu trách nhiệm."
"Nếu tôi không chịu thì sao?"
Cô nàng vẫn vênh váo, chu môi lên mà lãnh lót trả lời, và ngay giây sau đó đôi môi ngang ngược ấy đã bị Chu Chí Viễn hôn qua một cái.
Mọi tế bào lẫn đại não của người thiếu nữ bỗng chốc như ngừng hoạt động, hai viên hồng ngọc sáng long lanh trên gương mặt thanh tú chỉ biết mở to lên hết cở vì kinh ngạc.
Chuyện quái quỷ gì vừa diễn ra? Người đàn ông ấy vừa rồi đã hôn lên môi cô sao?

"Hình phạt đấy em thấy thế nào? Em nghĩ thử mà xem, giữa một cô gái liễu yếu đào tơ như em và một nam nhân lịch lãm như tôi thế này, nếu xảy ra tranh chấp thì ai sẽ là người thiệt thòi?"
Trong tư thế gần kề, hai thân thể dường như chỉ còn cách một chút nữa là chạm vào nhau, đôi mắt tà mị chứa đầy ẩn ý của người đàn ông bấy giờ mới làm Lâm Nhã Tịnh cảm thấy không an lòng.
"Anh...anh...muốn làm gì tôi hả?"
"Dĩ nhiên là muốn phạt để sau này em bớt ngang bướng lại."
"Nhưng mà tôi có làm gì sai đâu..."
"Em mắng tôi!"
"Nhưng mà những lời đó điều không có ác ý..."
"Nhưng tôi vẫn cứ cho là em đã mắng tôi."
"Anh..."
"Anh sao?"
"Anh dám làm gì tôi?"
"Vậy thử xem!"
Nói xong người đàn ông liền nhắm ngay gương mặt khả ái của cô gái mà tiến tới, dọa cô một phen sợ hãi liền nhắm tịt hai mắt lại, vội hô hoán lên trước khi nam nhân ấy làm ra chuyện ngông cuồng.
"Tôi xin lỗi!"
Khi khoảng cách chỉ còn cách nhau chừng hai xăng-ti-met thì Chu Chí Viễn cũng nghe được hai từ xin lỗi của đối phương, thỏa mãn được tâm ý xấu xa.

Khóe môi mỏng nhẹ nhàng câu lên vẽ ra một nụ cười đắc chí.
"Đã biết sai chưa?"
"..." Gật đầu thay cho lời nói.
"Từ giờ có còn ngang bướng nữa không?"
"..." Cô nàng lại gật đầu nhưng sau đó biết sai nên sửa lại thành lắc đầu.
"Tốt, giờ thì dìu tôi lên phòng!"
Chu Chí Viễn nói xong thì anh cũng thu người rời khỏi tư thế hiện tại để ngồi xuống bên cạnh Lâm Nhã Tịnh.
Lúc này Lâm Nhã Tịnh mới dám mở mắt ra, khi quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh mình thì thấy nét mặt của anh đã lộ ra sự mệt mỏi được che đậy suốt nãy giờ.

Có lẽ men cồn trong rượu khiến đầu anh đau nhức nên cứ đưa tay lên day day mãi vầng trán.

Mùi rượu trên người anh thật sự rất nồng, không biết anh đã uống hết bao nhiêu mới có được thành quả thê thảm như bây giờ.

"Uống say tới đi còn không nổi mà còn ra vẻ ta đây, tôi đúng là quá sơ ý nên mới bị anh xỏ mũi dắt đi, hừm..."
Cuối cùng thì Lâm Nhã Tịnh cũng nhận ra mọi chuyện, chỉ tiếc là đã quá muộn màng.

Giờ cô có thể làm gì khác đây, chẳng lẽ lại bỏ mặt người ấy ngồi lại đây?
Tất nhiên là lương tâm cô sẽ không cho phép rồi.
"Đưa tay cho tôi đi!"
Người đàn ông nhìn về phía bàn tay đang hướng tới phía mình mà chờ đợi, không hiểu sao anh lại khẽ cười rồi nắm lấy bàn tay ấy, để cô dùng sức kéo anh đứng dậy.
"Em có dìu được không đó?"
"Không được thì tôi ném anh nằm giữa đường luôn! Bình thường nguyên tắc lắm mà, sao hôm nay lại uống nhiều thế này?"
"Gặp đối tác quan trọng ký kết hợp đồng lớn, có không muốn uống cũng không được."
"Tôi thấy do tửu lượng anh quá kém thì đúng hơn!"
Cứ như thế cả hai vừa cùng dìu dắt nhau về phòng vừa đối thoại qua lại trên suốt chặn đường.
"Đúng là không thể so với em được, hay sau này gặp đối tác tôi đưa em theo cùng nhỉ?"
"Để làm gì?"
"Thì cho em uống thay tôi! Em uống rượu giỏi quá mà."
"Cũng được đó, nhưng tôi không có làm không công đâu nha!"
"Tôi thì không có gì nhiều, ngoài tiền.

Nên là, cứ tùy em ra giá!"
"Đúng là kiêu ngạo mà!"

"Này, anh đừng có dựa hết trọng lượng về bên tôi thế chứ, anh nặng lắm tôi đỡ không nổi đâu...!Cẩn thận..."
Sau một hồi ì ạch từ dưới phòng khách đến tận trên lầu thì Lâm Nhã Tịnh cũng đưa được người đàn ông ấy về phòng.
Chu Chí Viễn ngồi tựa lưng trên thành giường, thấy anh cứ day day trán mãi nên Lâm Nhã Tịnh cũng không được yên lòng, buộc phải quan tâm.
"Anh đau đầu lắm hả?"
"Ừm! Đau như búa bổ vậy!"
Người đàn ông nhẹ nhàng trả lời, lúc ánh mắt nhìn qua cô gái anh còn khẽ cười.
Hôm nay là lần đầu tiên cô được nhìn thấy nam nhân lạnh lùng này cười nhiều như thế.

Có một điều không thể phủ nhận rằng khi anh cười quả thật rất đẹp, nụ cười ấy khiến cô say mê và nhịp tim dường như là bấng loạn.

"Vậy anh chờ ở đây nha, tôi xuống bếp pha cho anh ly trà rừng giải rượu.

Uống vào sẽ đỡ đau hơn!"
Ánh mắt ôn hòa của người đàn ông vẫn nhìn về phía cô gái, và trên môi anh lại thản nhiên xuất hiện nụ cười.
"Cảm ơn em!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi