BÀ XÃ NGỌT NGÀO ĐÁNG YÊU: LỆ THIẾU SỦNG TẬN TRỜI

Tần Phương còn đang ở cữ, không tiện xuống lầu, khiến cho Trương Bình phải gọi Nguyễn lão thái thái đến cứu hoả.

Nguyễn lão thái thái trong miệng nhắc tới tiểu Vũ, chính là con gái mới sinh ra của Nguyễn Triệu Thiên tên đầy đủ Nguyễn Minh Vũ.

"Chuyện ở Ngự Đường, chị dâu của Tần Phương đã nói cho ta hết rồi. Là Nguyễn Manh Manh bất hiếu kia mở miệng nguyền rủa tiểu Vũ, bà ấy mới có thể tức giận đến động thủ. Theo ta, chuyện này bà thông gia một chút sai đều không có, toàn bộ là do nha đầu Nguyễn Manh Manh chết tiệt kia."

"Mẹ, loại này lời nói mẹ cũng tin?" Nguyễn Triệu Thiên quay đầu lại, nhìn mẹ mình đang được Trương Bình đỡ tiến vào, cưỡng chế tức giận.

Hắn cưới Tần Phương là nhìn trúng Tần Phương tuổi trẻ quyến rũ sẽ hiểu ý người.

Đối với nhà mẹ đẻ Tần Phương, chị dâu cùng mẹ vợ thông gia ham giàu sang phú quý lại không có hảo cảm.

"Vì cái gì không tin......" Nguyễn lão thái thái hừ lạnh nói, "Nha đầu chết tiệt kia đều có thể đẩy Tần Phương xuống lầu, hận không thể làm Tần Phương một thi hai mệnh, nó còn có cái gì không dám làm ra!".

"Mẹ, Manh Manh đối với Tần Phương có khúc mắc, nhất thời xúc động đẩy nàng đi xuống lại không phải cố ý. Nhưng nó cùng tiểu Vũ liền mặt cũng chưa thấy qua, tiểu Vũ chỉ còn là đứa con nít, Manh Manh lại là con gái của con, con tin tưởng nhân phẩm của nó, nó tuyệt đối không thể nguyền rủa tiểu Vũ."

"Con...... Con có phải hay không đến lời nói của mẹ đều không nghe xong!" Nguyễn lão thái thái nóng nảy.

Nguyễn Triệu Thiên tính tình cũng đi theo lên.

"Mẹ, người cũng đừng quá bất công, Manh Manh nói như thế nào cũng là cháu gái của mẹ. Bà ta lấy bình hoa đánh trên đầu Manh Manh, đó là chuyện muốn mạng người! Mẹ nếu là muốn giúp họ, vậy chính mình thay họ chi trả hai ngàn vạn kia đi, ta mặc kệ!"

Nói xong, liền cũng không nghe Nguyễn lão thái thái nói, phủi tay rời đi.

*

Nguyễn Triệu Thiên vừa đi, Nguyễn lão thái thái cũng khó xử.

Nguyễn gia là có tiền, đặc biệt là mấy năm nay Nguyễn Thơ Thơ tiếp nhận công ty, bắt đầu làm tân truyền thông cùng phát sóng trực tiếp ngôi sao, càng kiếm lời không ít.

Nhưng muốn bà hát đệm, thay Tần Phương cùng gia đình họ nói chuyện thì có thể.

Khi cần phải lấy ra hai ngàn vạn trợ cấp lỗ thủng này, lại như muốn cắt từng miếng thịt trên người bà.

"Bà thông gia à, hiện tại chuyện này nên làm cái gì bây giờ a? Ta...... Ta không thể ngồi tù a......"

Nguyễn lão thái thái không tỏ thái độ xuất tiền túi, ai cũng không dám đứng ra xử lý vụ này, Tần mẫu chỉ có thể nước mắt lưng trồng trông mong nhìn bà.

"Chị yên tâm, Nguyễn gia chúng ta còn không tệ như thế, tuyệt không sẽ để chị ngồi tù."

Tần mẫu là bà ngoại của Nguyễn Minh Vũ, chưa làm tiệc đầy tháng của cháu, tuyệt không có thể cho bà ngoại đi ngồi tù.

"Các người gọi điện thoại tới Kiều Kiều. Ta nghe nói Cố gia cùng ông chủ Ngự Đường giống như có điểm giao tình, nói Kiều Kiều đi hỏi Cố Huyễn một chút, xem có thể hay không nhờ Cố gia can thiệp, đem chuyện này áp xuống đi."

*

Ngày hôm sau, Nguyễn Manh Manh lại dậy trễ, bởi vì tối hôm qua sau khi kết thúc "học bổ túc", nàng lại "ôn tập chính khóa" thật sự ôn tập đến khuya.

"Tiểu thư, tuy rằng cô chăm chỉ học là chuyện tốt, nhưng cũng không thể nóng lòng nhất thời. Cô vẫn là còn nhỏ, hẳn là đi ngủ sớm một chút."

Ở trên xe thương gia, Lăng Bắc ngồi ở ghế phụ nghiêm trang khuyên Manh Manh đang ngủ gà ngủ gật.

"Ngô......" Nguyễn Manh Manh đánh cái ngáp, "Không có việc gì, không nghiêm túc một chút thì như thế nào không làm thất vọng anh trai đối với tôi kỳ vọng. Đưa một danh sư đến kèm tôi học, tôi cũng không thể phụ công, có phải hay không?"

Lăng Bắc vừa nghe, tức khắc có chút cảm động.

Tiểu thư thật là trẻ nhỏ dễ dạy, hơi chút chỉ điểm liền có tiến bộ, xem ra ở Nguyễn gia, chỉ là bị người Nguyễn gia xem nhẹ.

"Đúng rồi, tối hôm qua cho cô đi học ở Tào lão sư, ông ta đánh giá thực hảo về cô. Ông nói cô đi học nghiêm túc, phản ứng nhạy bén. Đại thiếu gia nghe xong thật cao hứng, hắn chuyển lời đến là mong chờ cô có một thành tích tốt hơn ở lần kiểm tra sau."

"Khụ...... Là, phải không?" Nguyễn Manh Manh buồn ngủ, xem như bị doạ tỉnh.

"Đúng vậy, tiểu thư cố lên! Tôi tin tưởng cô nhất định có thể cho đại thiếu gia một kinh hỉ!"

Nguyễn Manh Manh: "......"

Kinh hỉ?

Sợ không phải, mà là kinh hách nga!

❌❌❌❌❌❌❌

Fb: Giang Thuỳ

Chuyện ngoài lề: ở bên trên chính là tên facebook của mình, các bạn có thể add giao lưu với mình trên đấy nhé ❤️ hoặc có thế nhắc, hối thúc mình up truyện nếu như mình bận quên mất. ❤️❤️

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi