BÀ XÃ, THEO ANH VỀ NHÀ ĐI

Thời trung học của Giang Ly, đều bị bao phủ bởi bóng đen của một cô gái.

Cô nàng này lớn hơn hắn năm tuổi, lại là thủ lĩnh của đám côn đồ, thị trấn K là một địa phương nhỏ, lưu manh không gọi là nhiều, bởi vậy so ra mà nói, thế lực của cô nàng kia cũng không gọi là nhỏ.

Trước đây, hồi trung học Giang Ly cũng là một đứa học sinh thành thật ngoan ngoãn, bản chất biến thái còn chưa có bộc lộ ra, khi đó hắn, cùng với đàn chị kia có bắn đại bác bảy lần cũng không tới.

Có trách thì trách khuôn mặt đẹp đến b*n n**c hại dân kia của hắn.

Chuyện kể rằng một ngày nọ, nữ lưu manh đang phởn phơ lang thang trên đường cái, kết quả không ngờ lại thấy được Giang Ly trẻ tuổi, sau đó, cô nàng liền kinh diễm, nước miếng, không cách nào tự kiềm chế.

Tiếp sau đó, chị gái lưu manh triển khai thế công mãnh liệt.

Thế là những nữ sinh ngây thơ thanh xuân hoạt bát ở thị trấn K, hiển nhiên đã trở thành chướng ngại lớn nhất để chị gái lưu manh ôm trai đẹp về, vậy nên cô nàng không chút khách khí mà thông báo: chỉ cần một trong số nữ sinh đứa nào dám tiếp cận Giang Ly, chị gái lưu manh lập tức sẽ chặt chân đứa đó!

Tuy trai đẹp rất quan trọng, nhưng mà chân vẫn có vẻ quan trọng hơn một chút, vấn đề mấu chốt là cho dù có hy sinh cái chân, cũng chưa chắc đã có được trái tim của Giang Ly. Vậy nên đám con gái rất thức thời, không dám lại gần Giang Ly một bước.

Đây chính là nguyên nhân Giang Ly không có người theo đuổi.

Tôi vừa ôm bụng cười vừa nói: “Thì ra người ở thị trấn K này lại có tài như vậy, oa ha ha, cười chết tôi… sau đó...?”

Hàn Kiêu: “Sau đó Giang ca nghĩ ra một cách rất thông minh.”

Tôi: “Cách gì?”

Hàn Kiêu: “Giang ca lén lút nói với nữ lưu manh kia, mình là một kẻ đồng tính luyến ái, sau đó nữ lưu manh kia liền cực kỳ tiếc nuối mà buông tha anh ấy, Giang ca thật là thông minh, khi đó đã biết giả bộ đồng tính luyến ái để cự tuyệt người khác.”

Tôi cười to nói: “Anh ấy giả bộ cái gì chứ, anh ấy rõ ràng…”

“Quan Tiểu Yến.” Giang Ly đột nhiên kêu tôi, tôi ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt của hắn lúc này nặng nề, sắc mặt cực kỳ khó coi. Hắn nhìn chằm chằm tôi, lạnh lùng hỏi: “Cười đã chưa?”

Tôi rùng mình một cái, dùng sức lắc đầu: “Đâu có, đâu có, một chút cũng không buồn cười, ha ha ha ha ha ha…”

Giang Ly, tha thứ cho tôi, tôi thực sự nhịn không nổi. Cứ nghĩ tới dáng vẻ anh bị nữ lưu manh đùa giỡn, tôi liền… huyết mạch sôi trào…

Hàn Kiêu về rồi, tôi đột nhiên tiến đến trước mặt Giang Ly, dùng ngón trỏ nâng cằm hắn lên, háo sắc nháy mắt vài cái nói: “Tiểu soái ca, đi theo chị đi, thế nào?”

Giang Ly chớp chớp mắt, không nói câu nào.

Tôi lại ngả ngớn nói tiếp: “Ngoan, đi theo chị đi, bảo đảm cưng sẽ được ăn uống no say, vui vẻ giống như thần tiên, a….”

Giang Ly đột nhiên đẩy tôi nằm trên mặt thảm, tôi kêu thảm một tiếng, thất kinh nhìn hắn. Chỉ thấy hắn ấn hai bờ vai của tôi, chậm rãi cúi người xuống, mặt của hắn, càng ngày càng gần…

Đôi mắt Giang Ly đen nhánh sâu thẳm, phảng phất sáng lên như một viên trân châu đen, trên mặt cất chứa vô số những cảm xúc tôi không sao hiểu được. Hắn cứ từng chút từng chút tới gần, từ trong mắt hắn, tôi có thể thấy hình bóng của chính mình, có chút kinh ngạc cùng với hoảng hốt, nhưng mà lại âm ỉ có một tia… chờ mong.

Chóp mũi của Giang Ly gần như như sắp đụng phải chóp mũi của tôi, hắn nhìn sâu vào trong mắt tôi, thấp giọng nói: “Quan Tiểu Yến.”

“Sao.” Tôi không tự chủ được đáp lại.

Giang Ly: “Tốt nhất đừng có tìm tôi mà đùa với lửa.”

Tôi chớp rồi chớp mắt xem như gật đầu. Nhưng mà, Giang Ly hắn nói vậy là có ý gì? Là một loại cảnh cáo sao?

Lúc này, cửa phòng khách đột nhiên mở ra, giáo viên ngữ văn cùng với giáo viên số học cười nói bước vào. Sau đó, bọn họ liền nhìn thấy chúng tôi đang ngã trên mặt đất tư thế hết sức mập mờ dây dưa cùng một chỗ. Bọn họ sửng sốt, tôi với Giang Ly nhìn bọn họ, cũng sửng sốt.

Không khí xấu hổ mà kỳ dị.

Sau đó giáo viên ngữ văn phá vỡ sự trầm mặc trước, bà cười cười mà nói: “Cái kia, cái kia… sớm sinh quý tử… ha ha...”

Tôi: “…”

Giang Ly: “…”



Tôi không thể hiểu nổi trên thế giới này sao lại có người thích pháo, lại có người thích đốt pháo. Trong mắt tôi, những thứ có thể đột nhiên nổ mạnh, ngoại trừ có chút tác dụng đe dọa ra, thực sự chẳng có ưu điểm gì.

Hơn nữa, tôi rất sợ những thứ đột nhiên nổ mạnh làm cho tôi kinh hãi kia, ví dụ như pháo, bỗng chốc “Đoàng” một cái nổ tung, hại cho ruột gan người khác run rẩy hết cả, thật sự là làm cho người ta luống cuống đến cực điểm.

Mà thị trấn K, là nơi pháo hoa và pháo không bị quản chế, nói cách khác, ở đây bạn thích đốt pháo ở chỗ nào cũng được… Thật là một chuyện kinh khủng!

Chính là bởi vì như thế, mỗi lần ra khỏi cửa, tôi nhìn thấy mấy đứa trẻ con chuẩn bị đốt pháo là bịt tai lẩn thật xa, vẻ mặt muốn bao nhiêu rối rắm có bấy nhiêu rối rắm. Giang Ly luôn cười nhạo tôi nhát như chuột, trên cơ bản tôi đối với chuyện này chẳng thèm cãi lại làm gì, dù sao hắn là một tên biến thái, suy nghĩ của biến thái đều rất quái dị, tôi hiểu được.

Mồng Năm hôm nay lại có hội chùa, nghe nói mời một đội múa sư tử rất chuyên nghiệp đến, vậy nên tôi và Giang Ly cũng bị kích động chạy tới xem.

Chúng tôi vừa bước ra khỏi sân của khu nhà, đã thấy cách đó không xa có một đám trẻ con đang nhìn quanh về phía bên này. Mấy đứa thấy chúng tôi bước qua, liền la toáng lên.

Lúc này, tôi mới nhìn thấy ven đường có một chùm pháo cực lớn, đang bốc lên khói xanh.

Đầu óc tôi trống rỗng, còn chưa kịp phản ứng lại. Ngay lúc đó, Giang Ly đột nhiên vươn tay kéo tôi ra, sau đó bước đến chắn trước thân thể tôi, hắn ôm tôi vào trong ngực, dùng thân thể chặn đống pháo đó.

Đoàng!!!

Tôi càng thêm hoảng sợ, núp trong lòng Giang Ly, không tự chủ được mà run rẩy, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Giang Ly vỗ nhẹ phía sau lưng tôi, nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, đừng sợ.”

Tôi ngẩng đầu nhìn lên Giang Ly, nét mặt hắn rất dịu dàng, giống như đang an ủi một con vật nhỏ bị kinh hãi. Vành mắt tôi chợt đỏ lên, nước mắt không hiểu sao lại tuôn ra.

Giang Ly thấy tôi khóc, dường như không biết làm sao cho phải, hắn ôm tôi thật chặt, lại nhắc lại lần nữa: “Đừng sợ, không sao đâu” “Cái này không đả thương người.”…

Tôi lại càng ngày càng khó vượt qua, ghé vào trong ngực Giang Ly nức nở liên hồi. Giang Ly, sao anh lại phải đối xử với tôi tốt như vậy, anh có biết anh như vậy rất dễ làm cho tôi yêu anh không?

Giang Ly vỗ nhẹ phía sau lưng tôi, dịu dàng nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây.”

Tôi nghe nói vậy, cũng không biết sức lực đến từ đâu, đột nhiên đẩy Giang Ly ra, dùng sức lau đi nước mắt, lớn tiếng nói: “Anh là gì của tôi chứ!” Nói xong không để ý tới Giang Ly, vội vàng chạy về nhà.

Anh là gì của tôi? Anh dựa vào đâu mà đối xử với tôi tốt như vậy!



Từ sau sự kiện pháo nổ kia xong, thái độ của tôi đối với Giang Ly luôn có một chút trốn tránh. Có những thứ, tôi đã không cách nào có được, vậy thì hãy dứt khoát tránh đi thật xa đi.

Trong lòng tôi rất rõ ràng. Tôi đã yêu người này mất rồi. Nói cách khác, tôi đã yêu thương một kẻ gay.

Nhưng mà tôi với hắn sẽ không có kết quả, tôi cứ một lần rồi lại một lần tự nhủ với mình, Quan Tiểu Yến, mi phải lý trí, mi phải nhìn cho rõ ràng, hai người sẽ không có kết quả.

Quan Tiểu Yến, mi làm ơn tự mình biết mình một chút.

Đôi khi, Giang Ly sẽ vô duyên vô cớ nhìn tôi, hỏi: “Quan Tiểu Yến, cô giống như đang trốn tránh tôi?”

Lúc này, tôi sẽ cười một cách rất ngu ngốc, rất khờ dại mà trả lời: “Đâu có chứ, Giang Ly, anh suy nghĩ nhiều quá.”

Giang Ly, tôi không phải đang trốn tránh anh, tôi chỉ là muốn trốn tránh một hy vọng không thực tế.



Kỳ nghĩ Tết rất nhanh chấm dứt, tôi và Giang Ly lại trở lại cuộc sống bình thường, có khác chính là, tôi vẫn trốn tránh hắn.

Giang Ly, trước khi tôi quên được anh, tôi cần phải trốn tránh anh.

Tôi cũng từng nghĩ đến chuyện ly hôn, nhưng là tôi vẫn không thể hạ quyết tâm tàn nhẫn với bản thân mình được, cười khổ, Quan Tiểu Yến, mi thua là bởi vì mi quá mềm lòng.



Hôm nay là lễ tình nhân, đương nhiên, ngày này chẳng liên quan gì tới tôi cả.

Buổi trưa, tôi đang yên lặng ngồi ăn cơm cùng với Giang Ly, hắn đột nhiên mở miệng nói: “Quan Tiểu Yến, tôi… tôi buổi tối có một chuyện phải xử lý.”

Tôi cúi đầu đáp: “Ừm.”

Giang Ly: “Có lẽ sẽ về muộn một chút.”

Tôi: “Ừm.”

Giang Ly: “Cô ở nhà chờ tôi.”

Tôi: “Ừm.”

Không khí nhất thời có chút xấu hổ, vậy nên hai người lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.



Buổi chiều nhận được một cuộc gọi của Vương Khải, hắn thương tâm nói cho tôi biết hắn thất tình.

Tôi cười cười nói: “Anh nói chuyện yêu đương như ăn cơm vậy, thất tình một lần có cần phải thất hồn lạc phách đến như vậy không?”

Vương Khải đáp: “Tiểu Yến Yến, cô thực chẳng thú vị gì cả, tôi đã thảm như vậy rồi, cô không định an ủi tôi một chút sao?

Tôi đột nhiên nghĩ tới Giang Ly, bèn gật đầu nói: “Vừa hay, tôi cũng đang thất tình, hai ta an ủi lẫn nhau ha.”

Vương Khải vừa nghe đến đây liền trở nên hào hứng: “Cô được lắm, mới không gặp mấy ngày mà cô đã nói chuyện yêu đương rồi? Tôi còn tưởng rằng cô sẽ liều chết cố thủ ông xã gay nhà cô chứ.”

Tôi cười khổ, cũng không giải thích với hắn thêm, chỉ hỏi lại: “Anh thì sao? Là ai có thể khiến anh mê mẩn thành như vậy?”

Vương Khải đáp: “Một lời khó nói hết, chúng ta buổi tối gặp mặt nói chuyện đi.”



Tôi cùng Vương Khải hẹn ở một nhà hàng kiểu Tây. Tuy tôi không thích ăn cơm Tây, chẳng qua tôi ăn cơm tối rồi mới tới, cho nên cũng không quan tâm là ăn cái gì.

Tôi vừa ngồi vào chỗ của mình đối diện phía Vương Khải, liền trêu đùa: “Thật không ngờ nha, củ cải bự lăng nhăng cũng có ngày đau khổ vì tình nha.”

Vương Khải cười khổ nói: “Tôi thực sự lăng nhăng như vậy sao?”

“Cái này anh đừng hỏi tôi, cứ hỏi mấy cô bạn gái trước trước trước cô bạn gái cũ của anh ấy là biết ngay.”

Vương Khải cười lắc đầu nói: “Nếu tôi nói, tôi sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi với một người, cô có tin không?”

Tôi đáp: “Nếu là lúc trước, có lẽ không tin. Chẳng qua bây giờ nhìn dáng vẻ khổ sở này của anh, tôi lại có chút tin.”

Vương Khải ý vị thâm trường cười cười nhìn tôi, nhìn đến mức khiến tôi mất tự nhiên. Hắn mới đột nhiên nói: “Tiểu Yến Yến, nếu như tôi nói, tôi sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi cô, cô còn có thể tin sao?”

Lòng tôi trở nên nặng nề, mất tự nhiên cúi đầu xuống, ra vẻ thoải mái mà nói: “Vương Khải à, anh vẫn thích nói đùa kiểu này sao.”

Vương Khải lại cười nói: ‘Tiểu Yến Yến, tôi không có nói đùa.”

Tôi vừa định mở miệng, lại cảm thấy phía trước chỗ ngồi của tôi, tựa hồ như đang có người nhìn chăm chú về phía này. Vậy nên tôi nghiêng đầu nhìn qua, vừa vặn chống lại ánh mắt phức tạp của Giang Ly.

Tôi cảm thấy chuyện này thật quá mức máu chó, máu chó đến mức tôi không thể tin được.

Giang Ly và Tiết Vân Phong, tôi và Vương Khải, lại ở cùng một nhà hàng…

Giang Ly nhìn chằm chằm vào tôi trong chốc lát, trên khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh. Sau đó hắn lại nhìn về phía Vương Khải, ánh mắt lập lòe bất định. Tôi chột dạ cúi đầu xuống, không dám nhìn hắn.

Vương Khải phát hiện ra sự khác thường của tôi, hắn quay đầu lại, cũng nhìn thấy Giang Ly. Tôi không biết hai người đó trao đổi ánh mắt với nhau như thế nào, bởi vì tôi một mực cúi đầu, không dám nhìn bất cứ ai.

Vương Khải đột nhiên nói: “Tiểu Yến Yến, cô không phải thực sự đã yêu Giang Ly chứ? Anh ta là đồng tính luyến ái.”

Tôi cười khổ nói: “Tình cảm mà, nếu có thể khống chế được thì tốt.”

Vương Khải gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là bởi vì không có cách nào khác khống chế, nên tôi mới yêu cô, cô nghĩ rằng tôi nguyện ý sao?”

Lại nữa rồi. Tôi bất đắc dĩ vò vò đầu, nói: “Vương Khải, anh không đùa kiểu này thì sẽ chết sao!”

Vương Khải đột nhiên nắm lấy tay của tôi, vẻ mặt có chút đau đớn, lại có chút vội vàng: “Tiểu Yến Yến, cô tại sao không tin tôi? Tôi thật sự yêu cô, thật sự!”

Tôi bị dáng vẻ nghiêm túc này của hắn làm cho hoảng sợ, đại não nhất thời đình trệ, không kịp phản ứng. Lúc này, Giang Ly ở phía đối diện đột nhiên từ trên chỗ ngồi đứng dậy đi về phía này.

Tôi bất an nhìn Giang Ly, không biết làm sao.

Giang Ly nhanh chóng bước đến bên cạnh bàn của chúng tôi, tôi nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt, sâu thẳm trong đáy mắt có một nỗi tức giận mãnh liệt, làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào. Hắn gạt tay Vương Khải ra, kéo tôi từ trên chỗ ngồi đứng dậy, bước nhanh ra phía cửa. Tôi nghe thấy Vương Khải ở phía sau gọi tôi một tiếng, nhưng là tôi còn chưa kịp quay đầu lại, đã bị Giang Ly kéo ra khỏi nhà hàng.

Giang Ly đi rất nhanh, tôi không theo kịp bước chân của hắn, gần như như bị hắn dắt đi, hơn nữa tay của tôi cũng bị hắn nắm chặt đến đau nhức, bước chân cũng mất trật tự cực kỳ, vậy nên tôi nhỏ giọng nói: “Giang Ly, anh thả tôi ra đi, đau… Anh, anh chậm một chút, tôi theo không kịp…”

Giang Ly nghe thấy lời của tôi, quay đầu lại nhìn tôi, sắc mặt thoáng hòa hoãn một chút, nhưng vẫn rất khó coi. Hắn buông tay tôi ra, tôi xoa xoa cổ tay, vừa định mở miệng, không ngờ lại bị hắn ôm lấy thắt lưng, nhanh chóng bước về phía bãi đỗ xe.

Đầu óc tôi trống rỗng, trái tim gần như muốn nhảy ra ngoài. Tôi gắt gao bám lấy vạt áo Giang Ly, trong chốc lát không biết phải làm sao

Giang Ly hắn… Hắn muốn làm gì…

Giang Ly đem tôi nhét vào trong xe, gài chặt dây an toàn, sau đó chăm chú khởi động xe. Sắc mặt hắn vẫn cực kỳ khó coi như cũ, tôi không dám nói chuyện với hắn.

Nhưng mà tôi lại cảm thấy hành vi của Giang Ly cực kỳ quái lạ, có lẽ cũng chỉ có thể dùng một từ “Biến thái” để hình dung.

Đúng vậy, Giang Ly biến thái, cho nên tất cả những chuyện hắn vừa làm đều có thể hiểu được, nhưng mà, trong lòng tôi lại luôn tựa hồ như có ẩn chứa chút chờ mong… có lẽ, có lẽ Giang Ly hắn, hắn ghen tị?

Nhưng mà, nếu như người Giang Ly thích là Vương Khải thì sao? Nếu như hắn tức giận cũng là vì Vương Khải thì sao? Giang Ly hắn là gay mà…

Nghĩ đến đây, lại thấy chản nản vô cùng.

Không khí trong xe rất nặng nề, tôi hồi hộp đến mức ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn. Hơn mười phút lái xe ngắn ngủn, vào lúc này lại trở nên dài dằng dặc.

Giang Ly lôi tôi xách lên lầu, mở cửa, đóng cửa, sau đó tôi bị hắn… trực tiếp ấn lên trên cửa.

Hai tay Giang Ly nắm lấy bờ vai của tôi, lực đạo rất lớn. Hắn cúi đầu nhìn tôi, trong đáy mắt phảng phất như có một đám lửa đang bốc lên, nguy hiểm mà nóng bỏng.

Hắn nhíu mày, chậm rãi nói: “Hẹn hò nhân dịp lễ tình nhân?” Giọng nói rất nhẹ, lại làm cho người ta không nhịn được mà lạnh cả sống lưng.

Tôi né tránh ánh mắt của hắn, mất tự nhiên giải thích: “Cái kia... Tôi không có...”

“Sao?” Giang Ly vẫn nhìn chằm chằm tôi, giống như đang nói, lời giải thích này vẫn chưa đủ.

Tôi rủ mắt xuống, nói: “Tôi và Vương Khải thật sự không có gì, tôi thề.”

“Phải không.” Giang Ly chẳng tỏ rõ ý kiến, nhưng nghe qua thì có vẻ như không còn tức giận như lúc nãy.

Thế nên tôi đánh bạo liều chết nói: “Tôi biết là anh thích Vương Khải, tôi làm sao dám…”

“Quan Tiểu Yến!” Bàn tay Giang Ly đặt trên bờ vai của tôi đột nhiên càng thêm dùng sức hơn một chút, hắn cúi đầu, mặt ghé sát vào tôi, tôi nhìn thấy sự tức giận trong mắt hắn, dậy sóng mãnh liệt. Tôi kinh hãi một hồi, không dám nhìn hắn cúi đầu xuống.

Giang Ly lại nâng cằm tôi lên, buộc tôi phải đối mặt với hắn.

Hắn nhìn sâu vào trong mắt tôi, nói: “Quan Tiểu Yến, tôi nhẫn nại với em đã lâu lắm rồi!”

Tôi chẳng hiểu làm sao, nhưng mà sau một khắc, lại gần như mất đi thần trí.

Bởi vì Giang Ly, hắn đột nhiên hôn lên môi tôi…

Là một cái hôn rất mạnh mẽ, mang theo nỗi tức giận, giống như là một loại trừng phạt. Giang Ly ngậm lấy môi của tôi, lặp đi lặp lại liếm láp, trằn trọc dùng bờ môi của hắn ma xát lấy môi tôi, sau đó hắn lại ngậm lấy môi của tôi một lần nữa, dùng răng nhẹ nhàng gặm cắn, lực đạo không lớn, tôi lại có chút đau. Tôi vô ý thức muốn né tránh, nhưng là cái gáy lại bị hắn chế trụ, tay kia của hắn trượt xuống bên hông tôi, gắt gao ôm lấy, khiến tôi không thể nào nhúc nhích.

“Ưm…”

Tôi muốn nói “Đau”, nhưng mà chữ “Đau” còn chưa thốt ra khỏi miệng, đã bị đầu lưỡi của Giang Ly xâm nhập. Hắn dùng lực hút lấy, đầu lưỡi đảo qua đảo lại khắp ngõ ngách trong miệng tôi, sau đó cuốn lấy đầu lưỡi của tôi dây dưa cùng với hắn…

Đầu tôi choáng váng, mất đi tất cả mọi giác quan, lúc này thế giới của tôi chỉ có Giang Ly. Tôi nheo mắt nhìn đôi lông mày có chút nhíu lại của Giang Ly, cùng với cặp lông mi dài đang không ngừng run rẩy, chậm rãi nhắm hai mắt lại, hai tay vòng qua ôm lấy cổ Giang Ly.

Cánh tay đặt trên lưng tôi của Giang Ly càng thêm siết chặt, nụ hôn càng thêm điên cuồng.

Hai chân tôi mềm nhũn, toàn thân vô lực tựa trong ngực Giang Ly, hít thở từng hơi từng hơi một. Tôi bảo này Giang Ly, anh vừa vừa thôi chứ, hôn môi mà cũng liều mạng như vậy, anh nếu mà dừng lại chậm một bước tôi không chừng sẽ bị thiếu oxy mà chết mất.

Giang Ly gắt gao mà ôm tôi vào trong ngực, ghé bên tai tôi, hơi thở có chút hỗn độn nói: “Quan Tiểu Yến, là em bức tôi.”

Ách?

Giang Ly: “Cho nên cho dù tôi có thích em, em cũng không được rời bỏ tôi, không cho phép được trốn tránh tôi, lại càng không cho phép ly hôn với tôi.”

Đây coi như là tỏ tình sao? Tôi không khỏi cảm thán, biến thái đúng là biến thái, đến tỏ tình mà cũng biến thái như vậy!

Tôi cọ cọ trong ngực Giang Ly, thấp giọng cười nói: “Giang Ly, anh thật là ngốc.”

Giang Ly: “…”

Tôi ôm lấy Giang Ly, không muốn buông tay, cảm thấy tất cả những chuyện này thật thiếu chân thực. Giang Ly anh ấy không phải là gay sao? Anh ấy không phải thích đàn ông sao? Nghĩ đến đây, tôi lo lắng hỏi: “Giang Ly, anh… anh không phải thích đàn ông sao…”

Giang Ly tức giận trừng mắt nhìn tôi, nói: “Anh không phải, anh từ trước đến nay đều không phải!”

“Rồi rồi rồi, không phải không phải,” Trong lòng tôi dâng lên một tia vui sướng, nhưng là vẫn có chút không yên tâm: “Nhưng mà hôm nay anh lại hẹn với Tiết Vân Phong, chuyện này anh giải thích thế nào?”

Giang Ly dùng cằm cọ cọ lên đầu tôi, đáp: “Anh là đi chia tay với cậu ta.”

Tôi vừa nghe đến hai chữ chia tay, lại có chút phiền muộn. Có vẻ… có vẻ như là tôi đã chia rẽ bọn họ?

Giang Ly nhìn ra suy nghĩ trong lòng tôi, anh nói: “Quan Tiểu Yến, anh vốn không phải là gay, em cũng không cần suy nghĩ chuyện mình có phải là bên thứ ba hay không.”

Tôi gật gật đầu, một lần nữa tựa vào trong ngực Giang Ly, nói: “Đúng vậy, Tiết Vân Phong là một đứa trẻ tốt, anh cũng nên buông tha cho người ta.”

Giang Ly lại đột nhiên cúi đầu ngậm chặt lấy môi tôi, một lần lại một lần đè ép xuống.

Lại một trận thiếu dưỡng khí dai dẳng.

Hơi thở nóng bỏng của Giang Ly thổi bên cạnh tôi, thấp giọng nói: “Quan Tiểu Yến, em đối với người khác đều tốt như vậy, có thể đối với anh cũng tốt một chút không?” Trong giọng nói có chứa một tia u oán.

Tôi thở không ra hơi đáp: “Em… em đối với anh… rất tốt mà…” Giặt quần áo nấu cơm làm việc nhà, vừa có thể làm bà xã, vừa có thể làm bảo mẫu, nhân tài như vậy kiếm ở đâu ra!

Giang Ly: “Em có thể đối với anh tốt hơn một chút.”

Tôi: “Ví dụ như?”

Giang Ly: “Anh đói bụng.”

“Được, em đi nấu cơm cho anh.” Tôi vừa nói, từ trong lòng Giang Ly đứng dậy, muốn đi vào phòng bếp.

Giang Ly lại vươn tay kéo tôi vào trong lòng, trán tựa vào trán của tôi. Anh nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt lóe lên: “Anh không ăn cơm.”

Tôi chớp chớp mắt, chẳng hiểu ra làm sao: “Vậy anh muốn ăn cái gì?”

Giang Ly nâng mặt tôi lên, cười tủm tỉm nói: “Anh muốn ăn em.”

Tôi còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị Giang Ly ôm lấy, nhanh chóng bước vào phòng ngủ.

Giang Ly đặt tôi trên cái giường vĩ đại của anh, sau đó vừa cởi cúc áo sơ mi, vừa nghiêng người đè xuống hôn tôi. Anh từng chút từng chút một tinh tế hôn lên mặt của tôi, lên trán, lông mi, lên mắt, sau đó từ mắt hôn xuống, trằn trọc khẽ cắn lấy vành tai của tôi.

Tôi hồi hộp đến mức cựa cũng không dám cựa, lắp bắp nói: “Giang …Giang Ly à, anh không thấy là… chúng ta như vậy, ách, có điểm quá nhanh sao…”

Giang Ly ngẩng đầu, trong mắt bốc lên một đám lửa nồng nhiệt. Anh cong khóe miệng lên, ném cho tôi một nụ cười đầy mê hoặc, nói: “Nhanh? Chúng ta kết hôn nửa năm trời, bây giờ mới động phòng, em vẫn còn nói là quá nhanh?” Anh nói, vứt bỏ áo sơ mi, lộ ra thân trên mảnh khảnh rắn chắc, sau đó cúi người xuống tiếp tục hôn tôi. Hơi thở nóng rực dồn dập của anh thổi lên trên cổ tôi, thế nên tim tôi đập càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng càng ngày càng loạn….

Tôi hồi hộp đến mức tay cũng không biết để vào đâu… Chẳng có cách nào khác, tôi là lần đầu tiên.

Giang Ly vừa cởi từng món đồ trên người tôi, vừa dịu dàng an ủi tôi: “Em không cần khẩn trương, anh cũng đâu có ăn em.”

Tôi dở khóc dở cười, anh vừa mới nói chính xác là muốn ăn tươi nuốt sống em mà …

Giang Ly hình như cũng ý thức được lời nói của mình có vấn đề, vậy nên sửa lại nói: “Đừng lo lắng, anh sẽ ăn một cách rất cẩn thận.”

Tôi xoay mặt đi, Giang Ly, thật ra anh không thích hợp với việc an ủi người khác tí nào.

Giang Ly đối với biểu cảm của tôi không hài lòng cho lắm, xoay mặt tôi lại dùng sức hôn, vừa hôn vừa tìm kiếm cởi nốt món đồ cuối cùng trên người tôi.

(chú ý đây, bởi vì tác giả tương đối rụt rè, Tấn Giang tương đối hòa nhã, cho nên chi tiết giữa bọn họ chúng tôi không miêu tả nhiều lắm, chỉ chọn lọc phần ngôn ngữ sau khi bọn họ lăn lộn trên giường, những động tác khác, thỉnh độc giả tự mình bổ não. Ngoài ra các bạn đọc có muốn trách cứ cũng đừng tức giận quá mà, chương này không có từ vi phạm lệnh cấm, cũng không có miêu tả quá chừng mực – cho nên mới nói tác giả rất rụt rè mà ~)

“Ư… Giang Ly, như vậy, có đau lắm không vậy?”

“Ngoan, anh bây giờ cũng đau lắm rồi.”

“…”

Một lúc sau.

“Í, hình như cũng không đau lắm nha, Giang Ly, anh thật nhỏ đấy…”

“Đó là ngón tay.”

“…”

“A a a a …Đau quá! Giang Ly, anh là tên trứng thúi!”

“Anh… anh…”

“Làm sao lại đau như vậy chứ, Giang Ly, có phải anh có vấn đề hay không …”

“Anh… Anh mới chỉ đi vào có một chút…”

“Đau a a a a a a a….”

“Ưm…”

“A a a a a a a ….Đau chết mất, Giang Ly anh giết người a a a a a…”

“Thực….thực xin lỗi…ư…”

“Đau a a a a a a a…”

“Em… em nhẫn nại một chút, lập tức xong…ừm…”

“Đau a a a a a a a…”

“Cố chịu một chút, ư…Quan Tiểu Yến, em đừng lộn xộn…”

“A a a a a…Đau chết đi được…. anh lộn xộn thì có!”

“….”

Một lúc sau.

“Đau a a a a a… Giang Ly, anh là tên lừa đảo!”

“Ừm…”

“Anh không phải nói lập tức sẽ qua sao, sao lâu như vậy còn chưa được!”

“Uh... Chờ… chờ một chút nữa là được…”

“Em đã chờ bao nhiêu lâu rồi, đau a a a a a…”

“Ừm…”

“Lừa đảo, anh đi ra ngoài cho tôi!”

“Đợi… chờ một chút…”

“A a a a a a đau quá… Anh làm gì mà dùng sức như vậy a …”

“A…”

“A a a a a a a…”

“Quan Tiểu Yến, anh yêu em.”

“Ô, cuối cùng cũng xong.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi