Chương 34:
Hàn Tư Tư khiến bản thân trở nên dịu dàng động lòng người, ngạo mạn cũng trở thành nhiệt tính: “Tôi vẫn luôn muốn cảm ơn Lâm tổng giúp đỡ, nhưng vẫn luôn không có cơ hội.”
“Không biết hôm nay Lâm tổng có thể cho tôi một cơ hội để tôi mời anh và bạn anh một bữa?”
Họ hàng Hàn gia nghe vậy thầm gật đầu, Hàn Tư Tư làm người làm việc quả thực đến nơi đến chốn.
“Tư Tư à…” Lâm Bách Thuận thờ ơ mà quét mắt một nhà Hàn gia, sau đó dừng lại trên mặt Diệp Phi đang ăn tôm hùm, ngần ra, giống như không ngờ lại gặp Diệp Phi ở đây.
Khuôn mặt lạnh lùng liền vui mừng.
Nhìn thấy Lâm Bách Thuận bước nhanh vào, Hàn Tư Tư càng thêm vui mừng: “Lâm tổng, cảm ơn nễ mặt…”
“Mẹ, đây là tổng giám đốc của công ty con tập đoàn Ngũ Hồ, cũng là quý nhân của con.”
Một nhà Hàn gia mừng rỡ.
Hàn Kiếm Phong cũng ngắng cao đầu, tự hào vì em gái.
Anh ta còn xắn ống áo lên, chuẩn bị bắt tay.
Chỉ là, Lâm Bách Thuận không thèm để ý tới người Hàn gia, đi thẳng ngang qua bọn họ, đi tới trước mặt Diệp Phi, cung kính nói: “Diệp thiếu.”
Giọng nói cung kính, không cao không tháp, nhưng đối với bố mẹ của Hà Tư Tư thì lại giống như sét đánh ngang tai.
Hàn Tư Tư lập tức biến sắc, muốn khó coi thế nào thì có chừng ấy khó coi.
Những người thân thích của nhà họ Hàn cũng khiếp sợ nhìn Diệp Phi.
Diệu thiếu, cái quái gì thế?
Hàn Tư Tư ngạc nhiên đến không thể tin nổi hỏi: “Lâm tổng, anh biết Diệp Phi ư2”
Lâm Bách Thuận không hề để ý tới cô ta, nhưng lại nhiệt tình mỉm cười nói chuyện với Diệp Phi: “Chào Diệp thiếu, chào chị dâu.”
“Không ngờ lại gặp được hai người ở đây, quả là vinh hạnh của tôi.
Biết chuyện Lâm Bách Thuận và Diệp Phi có quen biết, anh ta lại còn cung kính với Diệp Phi như vậy khiến cả nhà Hàn Kiếm Phong sững sờ tại chỗ.
Hàn Tư Tư cũng bắt giác há hốc miệng.
Có thế nào cô ta cũng không ngờ Diệp Phi lại quen biết với cấp trên của cô ta, lại còn là Lâm Bách Thuận nữa chứ.
Đường Nhược Tuyết không có ấn tượng tốt về Lâm Bách Thuận, nhưng vì lịch sự cô vẫn khẽ gật đầu: “Chào Lâm tổng.”
Diệp Phi thì hoàn toàn không thèm nể mặt anh ta, anh ném vỏ tôm lên bàn rồi nói: “Có chuyện gì sao?”
Kẻ đáng khinh như Lâm Bách Thuận, Diệp Phi sẽ không vì chuyện cắt đứt một cánh tay mà tha thứ đâu.
“Diệp thiếu, lần trước là lỗi của tôi, tôi luôn muốn tìm cơ hội thể hiện sự áy náy của mình nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội.”
Cảm nhận được địch ý của Diệp Phi, trái tim Lâm Bách Thuận run lên, cúi người xuống: “Đêm nay, không biết Diệp thiếu có thể nễ mặt tôi, để Lâm Bách Thuận này mời anh một bữa cơm được không?”
Anh ta đã dò hỏi rồi, Diệp Phi là ân nhân cứu mạng của con gái Tống Hồng Nhan, thậm chí Tống Hồng Nhan đã từng quỳ xuống cảm ơn anh.
Nhớ lại hành động mà mình làm với Đường Nhược Tuyết ở nhà hàng tây, Lâm Bách Thuận chỉ hận không thể đánh chết bản thân. Vì vậy vừa nhìn thấy Diệp Phi anh ta liền nghĩ tới chuyện đền bù sai lầm.
Tiện thể, nịnh bợ người ta.
Nếu có thể duy trì quan hệ với Diệp Phi thì anh ta sẽ có cơ hội bước vào tầng lớp chủ chốt, từ Thập Bát La Hán trở.
thành Bát Đại Kim Cương.
Diệp Phi vốn định thẳng thừng từ chối, nhưng Đường Nhược Tuyết lại kéo nhẹ áo anh ra hiệu cho anh dù sao cũng phải để cho anh ta chút mặt mũi.
“Hôm khác đi, tối nay tôi ăn no rồi.”
Diệp Phi bỏ ý định bảo Lâm Bách Thuận cút đi, anh dùng khăn tay lau tay một lát rồi mới đứng dậy: “Anh để lại một tấm danh thiếp, hôm nào tôi rảnh rỗi nhớ tới sẽ để anh mời bữa cơm này.”
“Cảm ơn Diệp thiếu, cảm ơn Diệp thiếu.”
Lâm Bách Thuận nhanh nhẹn lấy ra một tắm danh thiếp, cực kỳ cung kính đưa cho Diệp Phi: “Chân thành hy vọng Diệp thiếu cho tôi một cơ hội bôi Diệp Phi ừ một tiếng rồi tiện tay bỏ danh thiếp vào túi áo.
Cả nhà Hàn Tư Tư suýt chút nữa thì hộc máu.