BÀ XÃ TÔI LÀ TỔNG TÀI

Chương 37:

 

Mặc dù thủ pháp của Diệp Phi không thể tính là thông thạo, nhưng anh cũng không hề chậm chạp, tay vừa xoay một cái ngân châm đã lần lượt đâm xuống.

 

Tiểu Hải, Khúc Trạch, Xích Trạch, ba vị trí này lập tức có biến động.

 

Ba cây châm khóa chất độc lại.

 

Ông lão rên lên một tiếng, vẻ mặt đau đớn biến mắt.

 

Tơ máu trong mắt cũng biến mắt theo.

 

Diệp Phi không dừng lại mà châm thêm châm thứ tư, thứ: năm, thứ sáu.

 

Lúc này, lại có tiếng người ồn ào đi qua. Đúng lúc vợ chồng nhà họ Hàn đi ngang qua, tới đây xem có chuyện gì.

 

Ông Hàn thầy Diệp Phi đang cứu người, theo bản năng hô lớn: “Ô, nhóc ranh vô dụng mà cũng biết y thuật sao?”

 

Đêm nay bà Hàn bị Diệp Phi đả kích nghiêm trong, mặt mũi cả nhà bà ta bị Diệp Phi tát cho sưng cả lên. Vì vậy trong lòng bà ta tràn ngập thù hận với Diệp Phi.

 

Bà Hàn chanh chua cười lạnh một tiếng: “Cậu ta mà biết y thuật, thì heo cũng biết leo cây rồi.”

 

“Chắc chắn là cậu ta đang khoe mẽ đây mà, nhóc ranh, cần thận đấy, đừng có làm chết người, phải ngồi tù đấy.”

 

Diệp Phi không phản ứng lại với lời châm chọc của vợ chồng nhà họ Hàn, anh vẫn từ tốn đâm tiếp ba ngân châm.

 

Khúc Trì, Hiệp Cốc, Nội Đình có biến động.

 

Ba châm này khiến độc tố tụ lại.

 

Độc tố đang lan ra khắp cả người ông lão như thủy triều giờ dồn hết về bụng.

 

Nghe thấy máy lời vợ chồng nhà họ Hàn nói, cô gái mặc đồ Givenchy sững sờ, theo bản năng hỏi Diệp Phi: “Anh không phải bác sĩ sao?”

 

“Cậu ta mà là bác sĩ gì chứ?

 

Thế thì tôi đã trở thành Hoa Đà rồi!”

 

Còn không đợi Diệp Phi lên tiếng đáp lại, bà Hà đã khinh thường ra mặt, nhìn Diệp Phi rồi nói: “Cậu ta tên là Diệp Phi, là kẻ ở rẻ nhà họ Đường, chẳng có công việc gì để làm, bám váy phụ nữ, cô thấy liệu có bệnh viện nào nhận cậu ta vào làm việc không?”

 

Bà ta tiếp tục ly gián: “Cô để cậu ta giày vò ông nội cô thế này, cần thận ông nội cô không bệnh mà chết đấy…”

 

Đường Nhược Tuyết chen vào trong đám người, cau mày nói: “Dì Hàn, tích chút khẩu đức đi.”

 

Mặc dù Đường Nhược Tuyết cũng cảm thấy y thuật của Diệp Phi không có căn cứ, nhưng thấy cứu người, làm việc nghĩa chẳng từ nan, cô vẫn kiềm chế sự bực dọc của mình.

 

“Tôi chỉ muôn tôt cho cậu ta thôi.”

 

“Nhắc nhở cậu ta, đừng tưởng cậu ta quen biết vài người mà đã cho rằng mình vô địch thiên hạ, chuyện gì cũng làm được.”

 

Bà Hàn nhìn Diệp Phi bằng ánh mắt kỳ quái: “Làm chết người thì đến thần tiên cũng không cứu nồi cậu ta đâu.”

 

“Cái gì?

 

Anh không phải bác sĩ sao?”

 

Cô gái mặc quần áo Givenchy nghe vậy thì lập tức biến sắc, lập tức kéo Diệp Phi ra rồi quát: “Không phải bác sĩ thì anh đụng linh tinh vào ông nội tôi làm gì?”

 

Đúng lúc đó, cả người ông lão kia co giật kịch liệt, không ngừng ho khan, phần ngực phồng lên xẹp xuống liên tục.

 

Bà Hàn mừng rõ nói: “Sắp chết rồi, sắp chết rồi…”

 

“Câm miệng cho tôi! Ông nội, ông sao thế?”

 

Cô gái mặc đồ Givenhy lập tức đỡ lấy ông lão rồi hét lên: “Bác sĩ, có bác sĩ ở đây không?”

 

Diệp Phi suýt thì ngã chồng vó, anh lấy lại cân bằng rồi lên tiếng: “Ông ấy phải châm thêm ba châm nữa, tôi đâm thêm ba châm là ông ấy sẽ ổn được một nửa.”

 

“Cút đi.”

 

Cô gái mặc đồ Givenchy không khỏi tức giận: “Tôi nói cho anh biết, tốt nhất là ông nội tôi không sao, nếu ông ấy xảy ra chuyện tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”

 

Bà Hàn lại tiếp tục kích động thêm: “Báo cảnh sát bắt cậu ta đi, tôi có thể làm chứng cho cô, cậu ta không có chứng nhận hành nghề y.”

 

Nếu Diệp Phi bị bắt vào tù, bà ta có thể ngủ ngon rồi.

 

Đường Nhược Tuyết chạy tới kéo Diệp Phi lại: “Diệp Phi, thôi bỏ đi, đừng nhiều chuyện nữa.”

 

“Không được, không được, phải châm thêm ba châm nữa, nếu không ông ta sẽ có chuyện mắt.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi