BÀ XÃ VỀ ĐÂY ANH THƯƠNG

Tịch Mộ Thần yên tĩnh một bên nhắm mắt dưỡng thần

Cô gái bên cạnh không nhịn được với bầu không khí hiện tại liền đưa ngón tay mảnh khảnh lên khẽ níu vạt áo anh kéo nhẹ, tiếp đó, cô gái nhỏ dè dặt lên tiếng thăm dò:

" Mộ Thần...anh giận em sao? "

Dù sao khi nãy ở phi trường, vì sự lơ là và không chú ý của cô mà xém tí đã tổn hại đến bảo bối trong bụng

Nên có lẽ...anh vì chuyện này giận cô cũng không gọi là...ừm...không có lí nhỉ?

Tịch Mộ Thần dường như đã đem bản thân chìm vào giấc ngủ, dáng vẻ hoàn toàn không giống như đang giả vờ, không giống như đang ngó lơ cô

Đôi môi nhỏ khẽ mím lại, ngón tay mảnh khảnh theo đó thu lại

Cô ngoan ngoãn ngồi lại một bên, tay chống cầm, mắt thì hướng ra phía ngoài ngắm nhìn phong cảnh

Lục Minh Hạo lái xe cũng không tự chủ đưa ánh mắt liếc sang kính chiều hậu đang phản chiếu lại hai con người phía sau

Người đàn ông với gương mặt tinh xảo như bức tượng điêu khắc do ông trời một tay tạo nên vẫn đang ngồi yên không chút động tĩnh nào, hơi thở lạnh lẽo đều đều nhìn thật sự rất giống với dáng vẻ như đã ngủ nhưng Lục Minh Hạo lại không thấy việc đơn giản như thế

Còn cô gái bên ngồi bên cạnh cách một khoảng trống kia, gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp điềm đạm mà đáng yêu, lúc cô yên lặng thế này ngắm nhìn phong cảnh cũng rất bình yên khiến người ta không nỡ quấy rối sự yên bình đẹp đẽ này

" Khụ...Tiểu Tịch này, em cũng đừng nghĩ nhiều, cậu ta sẽ không vì chút chuyện nhỏ này giận em đâu! "

Không biết cô đang suy nghĩ điều gì mà đôi mắt bỗng chốc ẩn chứa sự ảm đạm, bàn tay bất giác đặt lên bụng dưới xoa nhẹ

" Dù sao...mọi chuyện xảy ra ở phi trường ban nãy cũng là lỗi do em mà ra, nếu như không phải không chú ý thì mọi chuyện sẽ không rầm rầm như ban nãy! "

" Đừng lo lắng, chuyện ngày hôm nay sẽ không có một ai dám đưa tin ra ngoài đâu! Cho dù cậu ta có không nhắc nhở đám người kia thì họ cũng không có gan lớn như thế ".

Cô khẽ đáp một câu, đôi mắt không tự chủ nhìn xuống vùng bụng mình

Cùng Lục Minh Hạo hàn huyên vài ba câu, máu tám chuyện bắt đầu chảy khắp cơ thể lên đỉnh đầu khiến anh ta không khỏi để mồm linh hoạt hơn, hận không thể đem tất cả những chuyện trên thế giới mình biết lôi ra tất để nói với cô

Vì nói chuyện quá hăng say nên việc lái xe cũng có chút không được tập trung mấy, ỷ rằng trên đường này ít xe qua lại nên cứ thế buôn chuyện không dứt

Ngay đến cả người nào đó còn lại ngồi một bên đang nghỉ ngơi cũng bắt đầu có chút khó chịu vì bị tên buôn chuyện nào đó lắm mồm không dứt...

" Haha ấy thế mà cái tên bốn mắt Phong Hàn kia cũng bị người ta cho rằng thích đàn ông, nhìn thì cậu ta có chút tướng mạo nhưng sao so được anh! Cho đến tận bây giờ cậu ta vẫn chưa có nổi một mối tình vắt vai, anh chắc chắn rằng đến một ngày nào đó hắn mà có tình yêu chắc chắn sẽ như khúc gỗ và tìm đến tiểu gia đây học hỏi cho mà coi nhưng anh cũng chắc chắn rằng ngày đó sẽ không đến đâu vì hắn suốt ngày cứ vác theo cái mặt liệt đó kia mà...em biết không, nếu nói là lão luyện tình trường thì chỉ có anh đây là giỏi nhất thôi, kinh nghiệm anh rất phong phú, nếu so sánh với chồng em thì cậu ta đã thua mất anh vài chục con phố rồi..."

" Thật sao, nhưng em nghe nói rằng hình như mấy người anh tán phải mất ba mươi phút, còn Mộ Thần chỉ cần một cái lướt mắt đã tán đổ hết các cô gái trong vòng một nốt nhạc! "

" Ặc... ". Lục Minh Hạo nhất thời nghẹn họng trước câu nói đó của cô

Thú thật thì đó chính là lịch sử tình trường khiến anh cảm thấy mất mặt nhất, hễ cứ nhắc đến là không thể kìm chế được cơn đau từ quá khứ ùa về mà...không biết là tên khốn nào lại dám nói về chuyện " đại nghịch bất đạo " này cho Tiểu Tịch Tịch biết!

" Khụ...Tiểu Tịch này, đó là chuyện của quá khứ rồi, không đáng để nhắc tới...bây giờ chúng ta đang nói về hiện tại mà! "

" Em cứ nghĩ anh là đang gộp lại lịch sử tình trường của mình về quá khứ lẫn hiện tại... ". Cô chớp chớp đôi mắt nói

Lục Minh Hạo có chút lúng túng lẫn khó xử bèn ho nhẹ một cái

Người đàn ông nào đó yên lặng ngồi một bên không tự chủ được bất giác cong môi hài lòng...

Thật ra còn chuyện Lục Minh Hạo yếm yếm giấu cô không tiết lộ nữa

Nếu nói lão luyện tình trường e rằng bản thân anh ta chỉ có xếp thứ hai, nói về hạng nhất quả thật chỉ có Tịch Mộ Thần

Đúng là khi tán mấy cô gái Tịch Mộ Thần chỉ cần đúng một cái lướt mắt thôi là đã khiến mấy cô nàng chao đảo

Cậu ta còn biết chơi ghê gớm, cho đến tận bây giờ không biết nói anh ta hiện nay còn zinh thì ai tin không nữa bởi vì khi mới bắt đầu bước chân vào tình trường thì anh ta quả thật có cặp với biết bao cô nàng nhưng là chưa bao giờ lên giường với các cô ấy cả

Còn Tịch Mộ Thần thì lại khác, anh bước vào tình trường sớm hơn Lục Minh Hạo và tuổi ham muốn cũng đến nên anh luôn cùng các cô gái khác làm tình một đêm, phải nói, phụ nữ tình nguyện leo lên giường của tên họ Tịch này nhiều vô số

Người bị bỏ xa mấy chục con phố là anh ta mới phải...à không, nói mấy trăm con phố cũng có khả năng lắm...

Nói tóm lại, khi ở trước mặt Tiểu Tịch Tịch anh ta chỉ dám phóng đại thế thôi nhưng vẫn không dám nói sự thật vì ngại mất mặt, hơn nữa, dù gì tên Tịch Mộ Thần này cũng đang ngủ nên chắc nói cũng không nghe đâu nên anh ta mới dám nói như thế trước mặt vợ người ta...

" Bíp bíp bíp "

Vì đang mãi lo nói chuyện nên không để ý đến việc tập trung lái xe dẫn đến việc trước mặt đột ngột xuất hiện một chiếc xe khiến Lục Minh Hạo không chú ý nhất thời hoảng hốt nhanh tay bẻ lái sang một hướng tránh

Chiếc xe kia vừa lướt nhanh qua khiến anh ta không kìm chế theo bản năng mà rủa một tiếng:

" Mẹ kiếp! Không biết lái xe hay sao? "

Tránh khỏi được cái này nhưng lại va phải cái khác

Lục Minh Hạo vừa dứt câu nói, một giây kế tiếp xe chợt đụng phải một cái hố nhỏ xuất hiện trên đường khiến nó tác động lên những người ngồi trên xe

Cô theo đó cũng hoảng sợ, một cánh tay rắn chắc từ một hướng vươn ra nhanh chóng kéo cô dựa sát vào người anh bảo vệ

Xe qua khỏi hố cũng khiến Lục Minh Hạo khẽ thở phào nhưng vẫn không quên buông một câu mắng tục:

" Mả cha nó, gặp cái méo gì thế này! Đường rõ ràng đang đẹp lại lòi đâu ra một cái hố, cũng như ông đang buôn chuyện lại xuất hiện đâu một cái xe! "

Mắng xong cũng bắt đầu hỏi han những người phía dưới

" Nè...hai người không có sao chứ? "

Đôi mắt chỉ vừa quét sang gương chiếu hậu, anh ta liền lập tức bắt gặp gương mặt khủng bố của anh kia suýt chút cũng bị hoảng sợ đánh tay lái thêm lần nữa

Nhưng trấn an bản thân xong cũng khó tránh khỏi sự chột dạ bỗng chốc nhanh đến

" Này này...cậu nhìn tôi như thế làm gì, là cái tên khốn kia không biết lái xe và cái đường nó xấu chứ bộ.. "

Nói thì như thể anh ta đang rất oan uổng không biết những việc gì vừa nãy

Nếu không phải do sự lơ là đó thì cũng sẽ không có những chuyện vừa rồi suýt gây ra tai nạn...

Sự u ám trong con người Tịch Mộ Thần vẫn không giảm phần nào, trái lại nghe xong câu nói biện hộ của Lục Minh Hạo, con người âm trầm ngày lúc càng âm u hơn

Đôi mắt như lưỡi dao sắc bén đến nguy hiểm nhìn chăm chăm vào Lục Minh Hạo khiến anh ta không khỏi rùng mình một cái và cố gắng trấn an bản thân chỉ cần lơ hắn là được

" Trên xe có phụ nữ mang thai! "

Miệng thốt ra bảy chữ của Tịch Mộ Thần nặng nề mang theo lời cảnh cáo ý trên mặt chữ

Tức là...cô đang mang thai, nếu vì sự lơ là thiếu trách nhiệm và thiếu chuyên nghiệp do tên ngốc nào gây ra làm tổn hại đến vợ hoặc con anh dù chỉ một chút thì đừng mong được sự cầu giúp của ai

Bị hù dọa và lời mang ý cảnh cáo ẩn chứa trong chữ khiến Lục Minh Hạo càng thêm hoảng sợ hơn nhưng cũng muốn mở miệng đòi chút quyền lợi của mình

Mặc dù...chính anh ta là người sai trước...

" Cũng đâu phải lỗi của một mình tôi chứ! Cái tên khốn kia không biết lái xe thì thôi đi chẳng lẽ cũng mù luôn? Rõ ràng hắn đến gần xe của chúng ta trước rồi mới bóp kèn...phải nói là gần của gần luôn ý! "

" Còn dám lên tiếng ngụy biện? Nếu không phải tại cái miệng kia luyên thuyên thì đâu phải gặp cảnh tượng như ban nãy...vì cái sự lơ là ngu ngốc đó của cậu mà suýt gây ra tai nạn cho chúng tôi! "

" Tôi cũng suýt nguy hiểm chứ bộ! ". Lục Minh Hạo không nhịn được lèm bèm một câu

" Nhưng chẳng phải chúng ta đã không sao rồi sao, kỹ năng lái xe của tôi rất giỏi nên chắc chắn sẽ không sao đâu! "

Đáp lại câu nói đó của Lục Minh Hạo chính là ánh mắt bỉ thị không đáng tin của Tịch Mộ Thần...

Lục Minh Hạo: "…"

Ặc...được rồi

Quả thật là lỗi của tôi nhưng đó chỉ là do sự lơ là...tuyệt đối không liên quan đến việc tay lái chuyên nghiệp của tôi có vấn đề!

Tịch Mộ Thần cũng không quan tâm đến kẻ ngốc kia nữa, anh cúi người nhìn người con gái trong lòng mình

" Có bị thương chỗ nào hay không? "

Cô khẽ lắc đầu

" Không có ".

Lục Minh Hạo: "…"

Không sao...quen rồi!

Tịch Mộ Thần không yên tâm với lời cô nói cho nên không nói thêm lời nào liền trực tiếp tự mình kiểm tra cô, xem coi có chỗ nào bị xây xước hay không

" Em thật sự không sao mà, không có bị thương chỗ nào hết...chỉ là vừa nãy có chút hoảng sợ mà thôi ".

Tịch Mộ Thần nhìn cô, cô bị anh nhìn như thế cũng có chút lấy làm lạ, đôi mắt chớp một cái

Một giây sau anh cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn sau đó giữ khư khư cô bên người mình

" Ngồi yên bên cạnh anh! "

Hơi thở trầm ổn truyền đến bên tai cô khiến cô yên tâm lẫn vui mừng

Cười khẽ một tiếng, cô gục đầu vào lòng ngực anh, đôi mắt xinh đẹp hạ xuống dần chìm vào giấc ngủ...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi