BÁC CHIẾN GIANG SƠN VI SÍNH



Tác giả:
1.

Sao có thể giải độc được chứ? các cô toàn nghĩ gì đâu, thân thể Tán tử không dễ hồi phục thế đâu.

2.

Không ăn sạch nhau nhanh thế đâu, tiểu hồ ly chỉ đang tính kế thôi, Vương Nhất Bác động tâm trước, thế nên thời điểm không nhịn được cũng sẽ không cưỡng ép Tán tử, Tán tử sẽ giải quyết bằng tay giúp hắn.

3.

Truyện 1v1, Tạ Doãn và những người xuất hiện sau như Quý Hướng không, Trác Chí Vị đều có khúc mắc với Tán Tử nhưng cũng sẽ đều có kết cục tốt.

____________
Điều mà Tiêu Chiến làm tốt nhất chính là co được giãn được, lúc cần yếu đuối tuyệt đối không cậy mạnh.

Có lẽ là vì lúc nhỏ không thể không ấm ức nhẫn nhục cầu mong được sống yên ổn, cho nên vẫn chưa bị nhiễm tư tưởng cổ hủ của đám hoàng thất Tề Quốc kia.

Vương Nhất Bác vươn tay về phía y, Tiêu Chiến biết nghe lời liền đưa tay mình cho Vương Nhất Bác, mượn lực của hắn chậm rãi đứng dậy.

Y thu lại tiếng khóc, nhưng trong mắt vẫn rơi thêm mấy hàng lệ, dường như đang cố ý khắc chế để Vương Nhất Bác không lo cho mình.


Vương Nhất Bác đã gặp qua đủ loại mỹ nhân, kiêu căng, đoan trang, cao quý, chỉ duy nhất không có sức sống như Tiêu Chiến.

Y bày mọi mặt của mình ra cho Vương Nhất Bác thấy, y xinh đẹp, y yếu ớt, y chua xót tủi thân, còn có một chút thông minh của y, chỉ có lúc ở bên cạnh Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác mới cảm thấy đối diện mình không phải là một mỹ nhân khắc bằng gỗ.

"Được rồi, không khóc nữa", Vương Nhất Bác chưa từng trải qua tình yêu, không biết phải an ủi người trước mặt như thế nào, thật lâu sau mới nặn ra được một câu khô khan như thế.

Tiêu Chiến thật sự ngoan ngoãn, Vương Nhất Bác không cho y khóc, y liền không khóc nữa, chỉ là một phần ấm ức kia còn treo ngay trên mặt, muốn khóc lại không dám khóc, kiềm chế đến đỏ cả mặt.

Vương Nhất Bác thầm mắng chính mình không biết nói chuyện, cân nhắc hồi lâu vẫn đứng lên, cứng đờ ôm Tiêu Chiến vào trong lồng ngực giúp y thuận khí.

"Không sao, muốn khóc thì cứ khóc đi, có cô ở đây."
Vương Nhất Bác thoạt nhìn thì cao gầy, nhưng vai lại rất rộng.

Tiêu Chiến vùi đầu vào lồng ngực Vương Nhất Bác, vốn dĩ chỉ giả khóc, lại không biết vì sao càng ngày càng không kìm nén được.

Một đường y đi nhìn thì thuận lợi, nhưng trong đó có bao nhiêu nguy hiểm chỉ một mình y biết.

Y tựa như đã dùng cả sinh mệnh để đánh cược, nếu như y hạ dược không chuẩn, Cẩm Tú không kịp mang thuốc đến cho y, hoặc là Vương Nhất Bác phát hiện ra y có liên hệ với thế giới bên ngoài, y đều chỉ có một con đường chết.

Tiêu Chiến càng nghĩ càng tủi hờn, giận dỗi quệt hết nước mắt nước mũi lên quần áo Vương Nhất Bác.

Hiếm có lúc Vương Nhất Bác chỉ nhíu mày, không có ý muốn chém y.


Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến về Chiêu Minh cung, đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến đến nơi này trong tình trạng thanh tỉnh.

Đôi mắt y quay tròn nhìn khắp nơi đánh giá, lại phát hiện ra tẩm điện của Vương Nhất Bác quả thực quá mức mộc mạc đơn giản.

Ngoại trừ Long ỷ ở đại điện, án thư và giấy bút, chẳng có bất kì trang trí bày biện gì khác cả.

Trong thư phòng chỉ có sách, trong tẩm điện thì chỉ có long sàng chăn gấm hoa lệ, thoạt nhìn Vương Nhất Bác quả thực là đem tẩm cung coi thành nơi để ngủ, không hề hưởng thụ tình thú gì.

Tiêu Chiến chép miệng, chẳng trách Tề Quốc chiến bại, một cái bình hoa trong tẩm điện của hoàng huynh y sợ là còn đáng giá hơn cả gia sản này của Vương Nhất Bác rồi.

Xong rồi, y sẽ không bấu víu vào một kẻ nghèo hèn đấy chứ.

Tiêu Chiến nhân lúc Vương Nhất Bác không chú ý thầm đánh giá hắn, nhìn thế nào cũng không thấy Vương Nhất Bác là kiểu không có tiền đồ.

"Đang nhìn cái gì?" Vương Nhất Bác đột nhiên lên tiếng, doạ Tiêu Chiến nhảy dựng cả lên.

"Chỉ là cảm thấy tẩm cung của bệ hạ chất phác quá, thoạt nhìn trông không giống nhà."
"Nhà?"
Trước giờ Vương Nhất Bác chưa từng nghĩ đến vấn đề này, giờ Tiêu Chiến nhắc đến, trong lòng hắn nổi lên một cảm xúc khác thường.

Giống như từ khi phụ hoàng mẫu hậu qua đời, hắn đã biến chính mình thành một kẻ cô đơn.


Cho dù có cưới mấy phi tử, cũng chẳng qua coi các nàng là quân cờ.

Huynh đệ ruột thịt của hắn đều bị hắn đích thân giết, hoàng tỷ gả xa tận biên cương, không có người thân, lấy đâu ra nhà?
Giọng nói Vương Nhất Bác có chút chua chát.

Tiêu Chiến đại khái đoán được gì đó, nhẹ nhàng kéo ống tay áo Vương Nhất Bác.

"Bằng không để ta giúp bệ hạ bố trí một chút? Như vậy bệ hạ ở cũng sẽ thoải mái hơn."
Vương Nhất Bác vốn định cự tuyệt, hắn sống những ngày tháng như vậy quen rồi, cuộc sống quá thoải mái dễ mài mòn ý chí của người ta.

Chỉ là nhìn Tiêu Chiến níu ống tay áo mình, hắn lại không mở miệng được.

"Làm càn, không có quy củ! Ống tay áo của cô để ngươi tuỳ tiện kéo thế à?"
Tiêu Chiến giống như thật sự bị doạ, lập tức buông ra, trong lòng Vương Nhất Bác càng không vui, sao người này lại buông thật thế, cô cho phép y làm càn với cô!
Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác quát một câu liền bỏ tay áo hắn ra, quay người.

Hơn nửa ngày Vương Nhất Bác mới chậm chạp nhận ra hình như người ta giận rồi, vì thế vặn bả vai Tiêu Chiến qua, chỉ thấy mỹ nhân cúi đầu, ánh mắt đo đỏ, bĩu môi ấm ức.

Vương Nhất Bác nhìn bộ dạng này của y liền cười nhạt, tuy rằng nhìn vào chỉ thấy môi hơi động, như Tiêu Chiến cảm nhận được.

"Được rồi", Vương Nhất Bác xoa xoa đầu Tiêu Chiến, "Sao lại thích khóc thế?"
Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, đôi mắt thỏ nhìn Vương Nhất Bác: "Thần thiếp chỉ là...!Chỉ là muốn cho bệ hạ vui vẻ một chút, bệ hạ lại hung dữ với thần thiếp."
Lúc Tiêu Chiến nói chuyện, cái mũi chun lên, Vương Nhất Bác nhìn ra Tiêu Chiến giở trò ăn vạ, lại không cảm thấy y ra vẻ giống như đám nữ nhân hậu cung, ngược lại thấy Tiêu Chiến vừa thú vị vừa đáng yêu.

Vương Nhất Bác vươn ngón tay lau sạch nước mắt trên mặt Tiêu Chiến: "Là cô không tốt, ngươi muốn thế nào thì cô theo ngươi là được."

Vương Nhất Bác một tay ôm lấy vai Tiêu Chiến, Tiêu Chiến bạo dạn nhào vào trong lòng Vương Nhất Bác, ôm lấy eo hắn.

Y có thể cảm nhận được thân thể bạo quân này nháy mắt cứng đờ, ở chỗ Vương Nhất Bác không nhìn thấy, lộ ra một nụ cười hồ ly: Xem ra bạo quân này cũng còn ngây thơ lắm.

Vương Nhất Bác nguy hiểm nheo mắt:
"Làm càn, không sợ cô chém đầu ngươi à?"
Tiêu Chiến biết giờ Vương Nhất Bác chỉ hù doạ y thôi, không bằng cứ giở trò ăn vạ chút, để hắn cảm thấy y khác với những nữ nhân chỉ biết thuận theo hắn.

"Thần thiếp không sợ đâu."
Nói xong, đôi tay Tiêu Chiến vòng qua cổ Vương Nhất Bác, đột nhiên hôn lên môi Vương Nhất Bác.

Tính tình Tiêu Chiến tuy rằng phóng khoáng không đứng đắn, nhưng ở phương diện này cũng chỉ đơn thuần y như Vương Nhất Bác, cho rằng hôn môi thì là môi kề môi vậy thôi, hơn nữa y vừa sợ vừa thẹn, hai cánh môi vừa chạm đến nhau liền tách ra.

Hành động này của y có chút mạo hiểm, nếu Vương Nhất Bác không bị mình lay động, vậy chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Quả nhiên thấy bạo quân nào đó lập tức đen mặt, Tiêu Chiến liền vội buông người ra, tựa như biết sai mà cúi đầu.

Vương Nhất Bác liếm một chút chỗ Tiêu Chiến vừa chạm đến, thanh âm trầm thấp: "Lá gan ngươi lớn lắm."
Tiêu Chiến nghe không ra Vương Nhất Bác đang vui hay đang giận, không dám nói lời nào, đôi tay Vương Nhất Bác tựa như gọng kìm nắm lấy cằm Tiêu Chiến, khiến cho y ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tiêu Chiến bằng ánh mắt sư tử nhìn con mồi của mình.

"Mạo phạm thiên tử, ngươi nói xem cô nên phạt ngươi thế nào đây? Chém đầu hay là ban cho ngươi tự sát?"
Trong lòng Tiêu Chiến nổ tung, xem nào, bạo quân quả nhiên là một tiểu nhân tâm tình bất định, lại còn nhỏ mọn!
_________________
Edit chương này cứ cười hí hí hí =)))))))))))))))).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi