BÁC CHIẾN GIANG SƠN VI SÍNH



Nhiều ngày thời tiết dần dần ấm lên, Tiêu Chiến lại nằm trên giường bệnh, chỉ khoác tẩm y cho mát mẻ.

Hôm nay y dùng kế lừa gạt Trần Vũ, tốn công như thế làm gì còn thời gian tìm tiết khố mà mặc.

Cũng may ngoại bào đủ rộng, đeo đai lưng lên cũng không nhìn ra.
Nhưng ai mà biết được Vương Nhất Bác lại kéo đứt đai lưng của y! Y nhất thời buồn bực, lại quên mất mình đang ở trong trạng thái chân không, đúng là tức chết hồ ly rồi.
Tuy Vương Nhất Bác là kiểu người thần kinh thô nhưng cũng không biết phải đối mặt với tình hình trước mắt thế nào.

Tiêu Chiến dựa vào lòng hắn, vạt áo nửa hở, chỉ cần hắn cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy bụng nhỏ và cảnh xuân phía dưới của mỹ nhân.

Hốc mắt Tiêu Chiến đỏ lên, không biết là xấu hổ hay giận, khoé mắt ngập nước.
Lần đầu tiên Vương Nhất Bác cảm thấy y giống Tiêu Chiến chính là vì đôi mắt này, cũng là một đôi mắt thuỵ phương không khác gì người kia, khi nhìn người khác cứ như câu dẫn, nhưng cố tình vô tội như thế.

Hắn như thể bị mê hoặc thần hồn, cổ họng nghẹn lại, nỗ lực nuốt hai ngụm nước bọt, vỗ một cái lên mông Tiêu Chiến.
"Sao lại không biết xấu hổ thế."
Tiêu Chiến trừng mắt, sao hắn dám đánh mông y!
"Xong đời", trong lòng Vương Nhất Bác gào thét.


Trong nháy mắt vừa rồi, hắn lại thật sự coi Tiêu Tán là Tiêu Chiến, theo bản năng muốn bắt nạt y.
Một khắc trước khi Tiêu Chiến bùng nổ, Vương Nhất Bác quyết đoán ấn đầu đối phương vào ngực mình, thì thầm với Tiêu Chiến, "Ta đưa ngươi đi xử lí."
Khinh công của Vương Nhất Bác lợi hại, hắn lén đưa Tiêu Chiến đến một đình viện.

Tiêu Chiến trong lồng ngực thò đầu ra, thấy chỗ bọn họ đang đứng xong liền không chút khách khí cắn lên vai Vương Nhất Bác.
"Vương Nhất Bác, ngươi cố ý!"
Nơi này là nơi náo nhiệt hiếm có ở vùng biên giới, bất kể nơi khác có thần hồn nát thần tính, người người bất an đến thế nào, nơi này cũng vĩnh viễn là tiêu kim quật, ôn nhu hương.

Bá tính bình thường nửa đêm căn bản không dám ra cửa, Phù Sinh Lâu lại vẫn đèn đuốc sáng trưng, phồn hoa tráng lệ tựa như một toà cung điện hoàng thất.

Phù Sinh Lâu là sản nghiệp của Phù Sinh các, mà Phù Sinh các nắm giữ nhiều vật trân quý, lối vào Phù Sinh Lâu đã bố trí tám bức tượng binh lính đất nung, tất nhiên không sợ đám hoạt tử nhân chưa thành trò trống gì.
Bên ngoài gác mái Phù Sinh Lâu là chỗ ở của một số kỹ nữ hạ đẳng, phòng thủ lơi lỏng.

Vương Nhất Bác dễ dàng đánh ngất hai người, nhét người vào phòng chứa củi xong liền cùng Tiêu Chiến vào phòng.

Hắn lấy tiết khố mới tinh từ trong tủ ra cho Tiêu Chiến, tuy trông có vẻ giống của nữ nhân, chất liệu cũng hơi kém, nhưng Tiêu Chiến vẫn đoạt lấy mặc lên.

Vương Nhất Bác nghiêng người đi để Tiêu Chiến có chỗ thay y phục, nhưng ánh mắt vẫn luôn không nhịn được lén ngó qua nhìn, thấy vành tai Tiêu Chiến đỏ như muốn ứa máu, không biết là cắn lên sẽ có cảm giác thế nào.

Tiêu Chiến xoay người từ trên giường xuống: "Ta xong rồi, chúng ta chạy nhanh thôi...!A!"
Tiêu Chiến kinh hô một tiếng, Vương Nhất Bác xoay người liền thấy Tiêu Chiến đỡ cột giường, ngã ngồi trên giường.
"Làm sao vậy? Không thoải mái ư?"
Dáng vẻ Tiêu Chiến thoạt nhìn cũng không dễ chịu lắm, lúc vừa rồi trời tối không nhận ra, nhưng hiện tại nhìn mới thấy môi Tiêu Chiến có chút nhợt nhạt mang bệnh.

Vương Nhất Bác nhớ lúc phát hiện ra thi thể, Tiêu Chiến rất không muốn gặp mặt binh lính tuần phòng, chỉ sợ là người này còn chưa khoẻ hẳn đã trốn ra ngoài.
Vương Nhất Bác tuổi trẻ, trên mặt vẫn còn một chút thịt mềm, nhưng khuôn mặt hắn trời sinh sắc bén, lại chém giết trên chiến trường nhiều năm, bởi vậy một khi hắn nghiêm túc lên, đến cả Tiêu Chiến cũng có chút sợ hãi.
"Trốn ra ngoài à?" Ngữ khí của Vương Nhất Bác nghe không có vẻ thân thiện lắm.
"Ta đường đường là thừa tướng một nước, ta muốn đi đâu thì đi! Chỉ là chưa dùng bữa tối, nhất thời khí huyết không đủ thôi..."
Vương Nhất Bác nhìn cái miệng nhỏ kia mở ra chỉ toàn nói ra mấy lời giận dỗi.


Hắn lấy túi nhỏ tuỳ thân trong ngực ra, nhét một quả mơ tẩm đường vào miệng Tiêu Chiến, chặn cái miệng nhỏ lải nhải kia lại.

Tiêu Chiến nhất thời không phản ứng lại được đã bị Vương Nhất Bác nhét cho mấy quả mơ, miệng phình lên như con sóc.

Vương Nhất Bác nhìn bộ dạng của y, nhớ đến lúc trước Tiêu Chiến cũng thích thứ đồ ăn vặt này nhất, đặc biệt là thứ mơ đường này.

Sau khi Tiêu Chiến qua đời, bất kể đi đâu hắn cũng sẽ mang theo một túi mơ.
"Đỡ hơn chưa?"
"Ừm", Tiêu Chiến gật gật đầu, "Sao ngươi lại biết ta thích ăn thứ này nhất?"
Tay Vương Nhất Bác chạm đến quả mơ chợt dừng lại, giây tiếp theo liền gắt gao nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến chưa từng thấy dáng vẻ Vương Nhất Bác đáng sợ như thế, bộ dạng này không hề có chút ý muốn làm y tổn thương, mà ngược lại, giống như một con mèo vì sợ hãi bị vứt bỏ mà giương móng vuốt, khiến người ta trông thấy mà trái tim như bóp nghẹt.
"Mơ tẩm đường là thứ mà chỉ Đại Yến mới có, chỉ trong hoàng thành Đại Yến mới có, Tiêu thừa tướng ăn ở đâu?"
Con ngươi Vương Nhất Bác gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, có một đáp án hiện lên rành rành.

Nhưng một khắc ấy, Vương Nhất Bác lại sợ, từ lúc hiểu chuyện đến giờ, Vương Nhất Bác chưa bao giờ rơi lệ trước mặt người khác, nhưng Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, hắn rõ ràng là sắp khóc luôn rồi.

"Ta, ta ăn lúc đến Đại Yến."
Tiêu Chiến còn muốn giảo biện, Vương Nhất Bác lại không nhân nhượng: "Tạ Doãn từng nói, Tiêu thừa tướng chưa bao giờ ra khỏi Tề quốc, như vậy Tiêu thừa tướng lại ăn vào lúc nào được? Hay là nói, Tiêu thừa tướng căn bản chính là người Đại Yến ta?"
Cảm xúc Vương Nhất Bác bị kích động, Tiêu Chiến bị hắn đẩy ngã xuống giường.

Dưới sự cưỡng ép của Vương Nhất Bác, y lại không thể chống đỡ được.


Nhưng Vương Nhất Bác đột nhiên buông tay ra, hắn sợ chân tướng không giống điều mình mong muốn, hắn chưa bao giờ rụt rè như thế.
"Thực xin lỗi, là ta vượt quy củ rồi."
Vương Nhất Bác buông cổ tay Tiêu Chiến ra, một mình đi đến bên cửa sổ, hắn biết mình khống muốn đối mặt với cái gì.

Năm đó thái y hai nước Yến, Tề đã đều xác nhận cái chết của Tiêu Chiến, bao nhiêu năm qua, hắn chưa bao giờ bộc lộ nỗi hối hận ra ngoài, nhưng nhớ nhung đã ăn mòn cốt tuỷ hắn từng ngày.

Hắn đã sớm bệnh đến nguy kịch rồi, nhưng sự xuất hiện của Tiêu Tán cho hắn thấy được hy vọng.

Trước khi hoàn toàn nắm chắc, hắn không muốn xác minh phỏng đoán của mình, nếu như sai thì sao? Hắn còn có thể chịu đựng thống khổ được thêm một lần nữa ư?
Tiêu Chiến thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa hài lòng vừa có một tia mất mát nho nhỏ không phát hiện ra.

Gặp nhau một lần nữa, Tiêu Chiến rõ ràng cũng nhận ra sự thay đổi của Vương Nhất Bác, sự lo lắng của hắn, thống khổ của hắn, ôn nhu của hắn, ánh nhìn tràn ngập tình yêu của hắn khi nhìn về phía mình, Tiêu Chiến không biết y còn có thể kiên trì được bao lâu nữa.
"Vương Nhất Bác, ta biết ngươi nghĩ cái gì, nhưng ta không phải là y."
Ly sứ Vương Nhất Bác nắm trong tay theo lời y mà rơi xuống.
"Hoàng hậu của ngươi 5 năm trước đã mất rồi, cho dù ta có chỗ nào giống y khiến ngươi sinh ra ảo giác, ta cũng vẫn là Thừa tướng Tề quốc Tiêu Tán.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi