BÁC SĨ, GIÚP EM - THƯ THƯ

Ra khỏi khách sạn, không khí ngập tràn mùi hương hoa quế.

Thời gian vẫn còn rất sớm, đường phố đầy xe cộ, tấp nập như dòng nước chảy vô tận. Lý Tư đứng lặng lẽ ở cửa nhìn ảnh cưới một lúc. Sau đó hắn khẽ cười khổ, ảm đạm đau thương.

Đêm nay Quý Đình Đình vẫn đẹp như vậy. Cô mặc váy cưới ren trắng đẹp như nàng tiên xuất trần.

Chỉ tiếc nàng tiên đẹp như vậy lại trở thành vợ bạn thân của hắn.

Kể từ đây, ngay cả cơ hội nhung nhớ hắn cũng không có.

Vài tháng trước, sau khi hắn phát hiện ra mối quan hệ của hai người trong phòng khám bệnh của Lương Diễn Chiếu, ngay ngày hôm sau bọn họ nắm tay nhau đến bệnh viện công khai trở thành một cặp.

Mà một tuần sau đó, Quý Đình Đình chuyển từ ngoại khoa sang phòng khám tâm lý trở thành trợ lý của Lương Diễn Chiếu.

Tất cả những điều này đều cho thấy hai người đang chính thức hẹn hò.

Bệnh của Quý Đình Đình anh quan tâm lúc trước đã không còn quan trọng nữa.

Đang lúc xuất thần, bỗng nhiên có một người vỗ lên vai hắn từ phía sau.

"Này! Đàn anh."

Quay đầu lại, là Vương Nguyệt. Hôm nay cô cũng đến tham dự đám cưỡi với tư cách là bạn của nhà gái.

Cô mặc váy ren màu tím nhạt, đơn giản hơn váy cưới của cô dâu nhưng cũng làm cô vô cùng xinh đẹp, rất khác so với bình thường.

Thấy là đàn em, Lý Tư hỏi: "Hôn lễ còn không kết thúc, sao em lại ra đây sớm vậy?"

"Em hơi lo lắng cho anh. Đàn anh, anh có sao không?"

Nghe vậy, Lý Tư gường cười: "Ừ."

Vương Nguyệt biết hắn nhất định không tốt. Dù sao anh thích Quý Đình Đình bao nhiêu, cô là người hiểu rõ nhất.

"Đàn anh, chúng ta đến nhà anh uống rượi nhé? Lâu lắm rồi không được thoải mái uống một bữa." Vương Nguyệt cười hì hì nói.

"Không còn sớm nữa, anh vẫn nên đưa em về." Lý Tư nói.

Hắn sao lại không biết cô muốn an ủi hắn? Nhưng mà bây giờ thật ra hắn chỉ một yên tĩnh một mình.

"Haizzz, Đừng keo kiệt vậy chứ!" Vương Nguyệt cười nói: "Bạn cùng phòng của em mấy ngày nay đều đi gặp bạn trai. Em về nhà một mình cũng rất buồn chán."

Lý Tư nghe vậy, hơi suy nghĩ, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Vậy được rồi."

Hắn biết đêm nay nhất định phải uống rượu, cho nên không lái xe tới.

Gọi xe taxi, cả hai người đều ngồi ghế sau.

Vương Nguyệt cách hắn rất gần, gần gũi đến mức hắn có thể ngửi được mùi hương trên người cô.

Đến nhà rồi, Lý Tư cởi tây trang ra sau đó nói với Vương Nguyệt: "Anh đi lấy rượu, em cứ tự nhiên."

"Ừ."

Nhìn anh vào bếp lấy cốc, Vương Nguyệt đi vào phòng tắm. Trong gương, cô buông mái tóc vốn dĩ đang buộc xuống, bôi thêm chút phấn, cẩn thận tô lại son môi cho đến khi xác nhận mọi thứ đều hoàn hảo mới đi ra ngoài phòng khách.

Vương Nguyệt đã từng đến nhà Lý Tư vài lần. Hắn có rất nhiều bạn bè. Khi còn đi học bởi vì điều kiện gia đình hắn tốt lại còn là người thành phố nên hắn thường đưa bạn cùng lớp cùng các đàn em khóa dưới về nhà mở party.

Nhưng mà lúc trước đều có rất nhiều người đến còn như đêm nay chỉ có hai người bọn họ như vậy vẫn là lần đầu tiên.

Hai người uống rượu vang đỏ, chậm rãi nói những chuyện thú vị lúc trước ở trường học.

"Đàn anh, anh còn nhớ đàn chị Trình không? Em nhớ rõ lần đầu tiên nói chuyện với chị ấy. Lúc ấy khi em nhìn thấy chị ấy đã nghĩ sao trên đời này lại có người phụ nữ đẹp như vậy? Quả thật không thể tin nổi."

Vương Nguyệt nói đàn chị Trình, là bạn gái cũ của Lý Tư, cũng là hoa khôi giảng đường của trường bọn họ.

Đúng như cô nói, cô ấy là nữ thần vô cùng xinh đẹp.

Lý Tư nghe cô nói như vậy, không nhịn được bật cười.

"Cô ấy lớn lên khá tốt nhưng cũng không có khoa trương như em nói đâu?"

"Nào có khoa trương?" Vương Nguyệt cầm chén rượu lên uống một hớp lớn, trên mặt đã đỏ bừng bởi vì men say:"Chị ấy thật sự rất đẹp, ở trong mắt em là người phụ nữ đẹp nhất trong những người em quen."

Ồ? Người phụ nữ đẹp nhất? Vậy còn đàn ông thì sao?" Lý Tư cười hỏi.

Hắn cảm giác đàn em hình như uống đến hơi nóng người rồi, cả người nằm nghiêng bên cạnh hắn, ánh mắt mê mang, tóc tán loạn, có chút khác với cô gái nhỏ vui vẻ bình thường.

Cô như vậy, tăng thêm sự quyến rũ của người phụ nữ.

"Người đàn ông hả" Vương Nguyệt nhìn anh, lại nhanh chóng dời mắt, ha ha cười nói: "Người đàn ông đẹp nhất, đương nhiên chính là anh, đàn anh."

"Anh sao?" Lý Tư vốn dĩ chỉ tình cờ hỏi nhưng nghe cô nói vậy vừa thật ra có chút hứng thú, hỏi: "Vậy em nói xem, anh đẹp thế nào?"

"Ừm..." Vấn đề này có hơi khó khắn với đối Vương Nguyệt đang say xỉn. Cô khẽ cau mày suy tư một lúc. Sau đó di chuyển dịch sang bên Lý Tư rồi kề sát vào mặt hắn, chỉ vào hai mắt hắn, cười nói: "Đàn anh, đôi mắt của anh đặc biệt rất đẹp, giống như là có ngôi sao bên trong."

Lý Tư bật cười.

Đàn em thật sự say rồi, hắn đang chuẩn bị khuyên cô lên giường ngủ, lại thấy cô gái nhỏ trước mắt chợt đưa tay sờ lên môi hắn, nhẹ nhàng mà vuốt ve sau một lúc, ánh mắt si mê nói: "Còn có môi anh, mỗi lần em nhìn thấy đều muốn cắn."

Nói xong, không đợi Lý Tư phản ứng, cô vậy mà thật sự hé miệng, cắn xuống môi hắn.

"A ~"

Người đàn ông bị tấn công bất ngờ không thể không rên rỉ đau đớn.

Đang muốn giáo huấn con nhóc không biết trời cao đất rộng này thì cảnh tưởng trước mắt đột nhiên làm hắn ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy Vương Nguyệt cắn môi hắn xong vươn đầu lưỡi phấn hồng liếm môi hắn, rồi sau đó lẩm bẩm nói: "Đàn anh, hóa ra môi anh có vị rượu vang đỏ."Động tác của cô phối hợp lời nói, quả thật giống như một con yêu tinh.

Đâu còn là cô gái nhỏ vui vẻ hào sảng nữa!

Cổ họng Lý Tư siết chặt, thở mạnh ra, cố gắng làm mình bình phục lại. Sau đó hắn đứng dậy bế Vương Nguyệt lên, trầm giọng nói: "Em uống say rồi, anh ôm em đi nằm một lúc."

"Không say, em không có say." Vương Nguyệt oa oa ở trong lòng hắn, nhỏ giọng rên rỉ.

Chỗ nào không có say?

Mềm mại như vậy, người phụ nữ nhỏ, bình thường tuyệt đối không thể xuất hiện ở trên người cô!

Lý Tư bất đắc dĩ mà thở dài, bước chân không ngừng, ôm thẳng cô đến phòng ngủ dành cho khách.

Đặt cô lên giường, Lý Tư giúp cô cởi giày, đang muốn đắp chăn tay đột nhiên bị nắm lấy.

"Đàn anh, ngực em đau quá, anh mau giúp em nhìn xem."

Nói xong, cô kéo tay hắn ấn lên ngực liên tục phập phồng của cô.

Xúc cảm dưới tay mềm mại, đầy đặn, ấm áp, ngay khi Lý Tư chạm vào, trong đầu hắn đã "oanh" một tiếng nổ tung.

Hắn đang giằng co trong trận chiến, Vương Nguyệt đã bắt lấy tay hắn sờ thẳng vào ngực, sau đó lôi kéo hắn không ngừng nhéo.

"Đàn anh, ngực em đau quá, thật ngứa, anh xoa xoa giúp em, có được không?"

Đây là váy thấp ngực nên chỉ có một lớp dán ngực mỏng bên trong mà lúc này vì động tác của cô mà đã tuột xuống từ lâu.

Vì thế, Lý Tư lập tức sờ đến vú trơn trượt cùng với đầu vú của cô.

Mới vừa rồi vẫn luôn tự kiềm chế mình lúc này đã đột ngột biến mất gần như không còn. Lý Tư xoay người đè lên trên người cô, nói giọng khàn khàn: "Được, đàn anh xoa ngực cho em."

Nói xong, hắn hơi dùng sức kéo vãy ren màu tím của cô xuống dưới.

Hai luồng trắng nõn trước ngực cô bật ra ngoài. Bình thường cô luôn mặc quần áo rộng thùng thình không nghĩ tới hóa ra dáng người đẹp như vậy.

Lý Tư tóm lấy vú trái của cô, nhẹ nhàng nhéo, sau đó hỏi: "Bây giờ đỡ ngứa chút nào chưa?"

"Ưm ~ thật thoải mái ~ đàn anh, anh niết đến thật thoải mái ~"

Cô hơi nhắm mắt, thoải mái rên hừ hừ.Ngọn lửa dưới bụng nhỏ đã bừng lên, nằm dưới người anh lẩm bẩm nói: "Đàn anh, xoa bóp vú bên kia nữa."

Chuyện này, Lý Tư thật sự quyết định để cô phụ trách hành vi làm mình tức giận.

Hắn vươn lòng bàn tay lớn đang trống của mình ra bóp mạnh vú bên kia của cô, di chuyển mạnh bạo.

"A a ~ đàn anh, anh thật tốt ư ư ~"

Thấy dáng vẻ này của cô đã hãm sâu vào trong dục vọng.

Lý Tư dứt khoát cúi đầu cắn đầu vú cô, nhẹ nhàng mà liếm láp.

"A a ~ đàn anh~ ô ô ~"

Đầu vú ngứa quá, cả người đều ngứa ngáy, Vương Nguyệt không nói được mình muốn gì, chỉ khó kìm lòng nổi muốn kẹp chặt hai chân.

Nhưng mà, Lý Tư lại không cho.

Một tay tay hắn sờ soạng đến giữa hai chân cô, dịu dàng xoa ấn.

"Nguyệt Nhi" Hắn rời khỏi đầu vú yêu kiều đã đứng thẳng, nhẹ mổ mổ môi cô, hỏi: "Nói cho đàn anh nghe, trước kia em có người đàn ông nào khác không?"

"A~ không có ~ Nguyệt Nhi vẫn luôn thích đàn anh, lần đầu tiên gặp mặt đã thích, Nguyệt Nhi không cần đàn ông khác ~" Cô gái nhỏ mắt say lờ đờ mê mang mà trả lời.

Nói nói, cô bật khóc.

"Đàn anh, em biết anh thích Đình Đình nhưng mà cô ấy đã kết hôn, anh đừng khổ sở có được không? Nhìn anh khổ sở, em cũng đau khổ."

Câu nói này làm cho tất cả mọi động tác của Lý Tư dừng lại.

Hắn nhìn kĩ cô gái nhỏ trần trụi đang tiếp xúc thân mật dưới người. Cô rõ ràng là đàn em của anh đã quen biết 4 năm, nhưng mà mãi đến tận lúc này hắn giống như là lần đầu tiên quen biết cô.

Hóa ra, em ấy thích mình?

Lý Tư không biết cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì nữa.

Nếu hắn nhớ không lầm, lúc bọn họ quen nhau, hắn đã có bạn gái rồi.

Sau đó lại có bạn gái mới.

Sau đó hắn thích Quý Đình Đình. Mà những chuyện này, Vương Nguyệt đều biết rõ.

Không chỉ có biết, cô còn từng chủ động giúp anh làm mai với Quý Đình Đình, giúp hắn tạo cơ hội. Nếu ngay từ đầu cô đã thích hắn, như vậy Lý Tư không biết cô có tâm trạng gì khi làm tất cả chuyện này.

Trong lòng ngực dâng lên một nỗi buồn cùng đau lòng, Lý Tư nhịn được nữa cúi đầu, cạy môi cô gái nhỏ đang nằm bên dưới người ra, hôn môi cô thật sâu.

Cô thật ngây ngô.

Mới hôn một lúc mà đã bắt đầu thở hổn hển, thở cũng không xong.

Điều này cho thấy cô không hề nói dối, cô chưa từng có người đàn ông khác.

"Nguyệt Nhi" Hắn thở dài một hơi, hỏi cô: "Nếu thích anh, vì sao từ trước đến nay em chưa từng nói với anh?"

"Ừm ~ không thể nói. Nói xong sẽ không thể làm đàn em của anh nữa. Anh sẽ xa cách em giống như xa cách các cô gái khác thích anh, em không muốn như vậy đâu ~"

Lý Tư cứng họng.

Đúng vậy, bởi vì vẻ ngoài đẹp trai, gia thế tốt cho đến nay người theo đuổi hắn rất nhiều.

Có vài người phụ nữ thích lì lợm theo đuôi, dần dần làm hắn mất hết kiên nhẫn, gặp mặt sẽ lập tức làm lơ.

Hắn này đó hành vi, Vương Nguyệt là xem ở trong mắt.

Hành vì này của hắn Vương Nguyệt đều nhìn thấy.

Cô xoắn người, hờn dỗi nói: "Đàn anh, sao anh không tiếp tục nữa? Em lạnh quá."

Hai gò má cô vì say rượu mà đỏ rực,so với các bạn gái cũ diễm lệ như đào đúng thật không phải đẹp nhất.

Nhưng không biết vì sao, lúc này Lý Tư lại cảm thấy trước kia mắt mình bị mù rồi.

Cô gái hiểu rõ hắn, thích hắn vẫn luôn ở bên cạnh vì sao trước giờ hắn chưa từng phát hiện ra tâm ý của cô?

"Đàn anh đây sẽ làm em ấm lên." Hắn dịu dàng nói nói.

Sau đó hắn cởi sạch quần áo trên người cô, di chuyển xuống dưới, bẻ hai chân cô ra chôn đầu vào giữa hai chân cô.

"A ~ đàn anh, anh làm gì vậy?" Vương Nguyệt mơ mơ màng màng chỉ nhìn thấy tóc trên đỉnh đầu hắn. Tưởng tượng đến cảnh nơi bí ẩn nhất của mình bị hắn nhìn thấy, cả người cô đã rùng mình.

Lý Tư lại không trả lời, trên thực tế, hắn đã bị cảnh đẹp trước mắt làm cho mê mang hoa mắt.

Phía dương lông thưa thớt, Thưa thớt lông tóc thấp thoáng hạ, nhụy hoa của cô gái nhỏ xinh đẹp run run ở giữa thảo nguyên, giống như trái tim cô, đã ẩn giấu sâu đến như vậy.

Hắn không kiềm chế nổi nữa, vạch hai cánh môi âm hộ để nhụy châu lộ hết ra ngoài.Rồi sau đó, hắn vươn lưỡi, giống vừa rồi khẽ hôn lưỡi thơm của cô tinh tế mà liếm.

"Á!"

Cô gái nhỏ chưa bao giờ được đối đãi như thế này hét lên, cô vô thức đưa tay đẩy hắn ra.

"Đàn anh~ a ~ đừng... Đừng như vậy mà~ a a ~"

Liếm hơn mười cái, nhìn thấy chỗ huyệt nhỏ đã trào ra dâm dịch, Lý Tư khẽ cười: "Không phải em nói lạnh sao? Để đàn anh tự mình sưởi ấm cho em."

"Á~"

Vương Nguyệt cảm giác câu này của anh có gì đó sai sai. Sưởi ấm có rất nhiều cách mà như mở điều hoà, đắp chăn.

Nhưng vì sao anh lại dùng miệng mình?

Không đợi cô suy nghĩ thông suốt, một đợt công kích lớn hơn đã ập tới.

Đầu lưỡi Lý Tư đã rời khỏi nhụy hoa, ngược lại tấn công huyệt nhỏ đã hơi mở ra.

"A a ư ư~" Vương Nguyệt không ngừng run rẩy, hai chân muốn kẹp chặt, lại bị hắn mạnh mẽ ấn, không thể động đậy.

"A a ~ đàn anh~ đừng mà~" Cô khóc thầm.

Nhưng đổi lại anh liếm càng nhanh hơn."A ~ ha ~ không được ~ a ~"

Cô gái nhỏ thép chói tai, ở trong miệng hắn đạt cao trào.

Nuốt sạch dâm dịch của cô, Lý Tư ngầng đầu nhìn khuôn mặt say rượu ửng hồng của cô, cười khổ, lẩm bẩm nói: "Làm sao bây giờ đây? Lần đầu tiên của em, anh muốn chiếm lấy khi em tỉnh táo."

Nói rồi hắn nhìn dưới người mình đã dưng lên thành túp lều nhỏ.

Coi như là trừng phạt hắn mấy năm nay ngu ngốc vậy!

Vì tâm ý nhiều năm của cô, hắn quyết định buông tha cô trước, cho cô ngủ ngon.

Nghĩ thông suốt, hắn bắt lấy tay cô cầm lấy vật thô to của mình tự di chuyển thật nhanh, nhanh chóng bắn ra.

Sau khi lau sạch sẽ cho cả hai người, Lý Tư cởi quần áo lên giường nằm ôm chặt cô ngủ.

Ngủ ngon, cô gái thân yêu của anh.

Hắn in một nụ hôn lên môi cô.

Rất nhiều năm sau, Lý Tư thường sẽ nhớ đến đêm nay.

Ban đàu vì người trong lòng kết hôn mà thương tâm hắn lại nhận được một phần tình cảm khác càng thêm quý giá.

Hắn lại có hy vọng, đời người thay đổi nhanh chóng chẳng qua cũng chỉ dừng ở đây mà thôi.

柳暗花明:Có hi vọng (Trong hoàn cảnh khốn khó, tìm được lối thoát. Nguyên câu thơ là của Lục Du "Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" - Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng.)

Đương nhiên, cũng trong mấy năm nay, hắn mới thật sự biết được tửu lượng của Vương Nguyệt lợi hại thế nào, nói cô ngàn ly không say cũng không sai!

Về đêm nay Vương Nguyệt có thật sự say hay không, hai người từ nay về sau đều không có nhắc lại.

Sự thật là gì vô sĩ không quan trọng, không phải sao?

Hắn yêu cô, cô cũng yêu hắn, như vậy đã đủ rồi.

Điều mà hắn không biết chính là ở bên kia thành phố, sau khi cặp vợ chồng mới cưới kết thúc tiệc cưới trở về phòng, cô dâu hỏi chú rể: "Anh nói xem, đêm nay Vương Nguyệt có thể thành công không?"

"Đương nhiên." Lương Diễn Chiếu cười khẽ, đã bắt đầu thoát váy cưới của cô.

"Anh có chắc không vậy?"

"Đừng quên, anh là bác sĩ tâm lý giỏi nhất."

Anh nói xong đã cúi đầu xuống bắt đầu hôn lên đôi môi anh nhung nhớ cả đêm, tay cũng niết vú trắng nõn.

"Ư ưm ư ư ~" Dưới động tác của anh Quý Đình Đình cũng nhanh chóng tiết ra mật dịch.

"Vợ yêu, hôm nay em mệt mỏi cả ngày rồi, để ông xã yêu thương em thật tốt. Đến đây, lấy gối đầu lót xuống, mở chân ra ~"

Anh nói rồi nhẹ nhàng bẻ hai chân thon dài trắng nõn của Quý Đình Đình ra.

Rõ ràng đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy nơi riêng tư trắng như ngọc của cô, cả người anh đều bốc hỏa, nóng rực.

"Anh đã nói với em chưa, anh thật may mắn vì lúc trước em đến tìm anh khám bệnh?" Anh cắm côn thịt mình vào, hỏi cô.

"A ~ không có ~"

"Về sau mỗi ngày 24 giờ, anh đều sẽ giám sát bệnh tình của em." Côn thịt lao nhanh thọc vào rút ra, cùng lúc đó ngón tay vê âm đế cô, biết điểm mẫn cảm của cô ở đâu, anh muốn đêm tân hôn cho cô trải nghiệm khoái cảm cực hạn nhất.

"A a a ~ nhưng mà... Em đã khỏi bệnh rồi mà ~ ha ~ chậm chút ~ a ~"

"Điều đó cũng không hẳn, nhỡ may tái phát thì sao? Đến lúc đó người khổ sở chính là anh đó." Ngón cái cùng ngón trỏ khẽ vặn âm đế, giọng điệu nói chuyện rất dịu dàng.

"Ha ~ chồng à~ bác sĩ Lương ~ đều nghe anh ~ a ~ em muốn cả đời làm bệnh nhân của anh~ chỉ cho anh kiểm tra thôi~ a ~"

"Ngoan ~" Anh khẽ hôn đỉnh mũi cô, chuyển động phần eo càng thêm nhanh.

Em có biết không, ngày đó em đẩy cửa phòng khám của anh, lúc em ngượng ngùng nói bệnh tình của em trước mặt anh, lần đầu tiên trong cuộc đời anh cảm thấy mình may mắn khi lựa chọn về nước, lựa chọn ở lại bệnh viện.

Bởi vì lựa chọn hết đối tượng này đến đối tượng khác, anh mới có thể gặp được em đúng thời điểm.

Cảm ơn vận mệnh, cảm ơn em là em, anh là anh.

————>END

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi