Mẫn Nhi nhìn xung quanh và nhanh chóng tìm thấy một bóng dáng quen thuộc ở gần cửa sổ.
Người đàn ông đang ngồi thẳng lưng.
Thân trên là chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu xanh nhạt được thiết kế riêng và phẳng phiu.
Phần thân dưới được phối với bộ vest đen và quần tây.
Rõ ràng là tối qua say rượu sau đó ngủ lại nhà cô quần áo còn xộc xệch mà bây giờ trông thấy Tạ Hải Đăng trong bộ dạng như này....
Phải nói là khá đẹp trai.
Ở bàn đối diện có hai cô gái đang lén lút quan sát anh, thỉnh thoảng cười nói thì thầm, nhưng anh không nhận ra và đang trầm ngâm thưởng thức ly cà phê trong tay.
Vì vậy, dù nhân duyên tốt thì cũng không có gì ngạc nhiên khi một số người đã độc thân từ khi lọt lòng mẹ.
Quả đúng là ế nhờ thực lực.
Mẫn Nhi muốn đến và trêu anh vài câu nhưng được nửa chừng cô liền đổi ý, lặng lẽ tiến lại gần và nhẹ nhàng che mắt anh từ đằng sau...
"Đoán xem em là ai."
Bởi vì ngụy trang, giọng nói vốn đã mềm mại lại được cố ý kéo dài, nghe ngọt ngào và ngượng nghịu giống như đang làm nũng vậy.
Bản thân Mẫn Nhi nghe thấy khó xử lạ thường, thậm trí phản ứng của người đàn ông trước mặt có chút khoa trương, cô có thể cảm nhận rõ ràng các đường cong cơ thể của anh ta đang siết chặt lại, như thể anh ta đang đề phòng.
Phải không?
Từ góc độ này, Mẫn Nhi chỉ có thể nhìn thấy sống mũi cao và đôi môi hơi mím của anh, đột nhiên, cô cảm thấy như bị gõ vào đầu và nhận ra có điều gì đó không ổn.
Lúc này, một giọng nam quen thuộc vang lên từ phía sau cô, cô gần như nghiến răng: "Tạ An Mẫn Nhi!"
Mẫn Nhi kinh ngạc quay đầu lại và thấy Tạ Hải Đăng, người đang đứng ở cửa ra vào cũng mặc một chiếc áo sơ mi sọc xanh nhạt và quần tây đen.
"Bùm!"
Một tia chớp vọt ra khỏi đám mây đen, sấm sét vang dội bầu trời, liên tiếp vang lên như tiếng chuông báo động của ô tô.
Mẫn Nhi cũng kinh ngạc, bất giác lùi lại phía sau chậm rãi quay đầu nói: “Chân thành xin lỗi anh, thật ngại quá, là tôi nhận nhầm người."
Người đàn ông không đáp lại, dường như anh ta đang dò xét điều gì đó.
Tạ An Mẫn Nhi?
Tay cô gái vẫn đang che mắt anh, mềm mại và ấm áp, anh chớp mắt theo phản xạ, Mẫn Nhi cũng cảm nhận được sự chuyển động của lông mi giữa các ngón tay anh, liền nhanh chóng buông ra.
"Tôi rất xin lỗi ạ."
“Không sao đâu.” Người đàn ông nhẹ nhàng nói.
Mẫn Nhi thở phào nhẹ nhõm, lại xin lỗi rồi quay người đi về phía Tạ Hải Đăng, người đàn ông hơi nghiêng đầu lại nhìn cô rồi nhanh chóng quay lại.
Tạ Hải Đăng ngồi trên ghế, lẳng lặng nhìn cô đến gần.
Mẫn Nhi gọi "Anh" với chút lương tâm cắn rứt, ngồi đối diện anh ho nhẹ một tiếng: "Có người đụng hàng với chiếc áo của anh, nên em..."
Điều đó đã dẫn đến việc hiểu nhầm không đáng có này.
Tạ Hải Đăng cười như không cười: "Ồ."
Ánh mắt anh lướt qua cô, anh nhìn người có chiếc áo đụng hàng với mình, động tác gõ mặt bàn bỗng nhiên dừng lại.
Như thể nhận thức được ánh mắt của anh, người đàn ông cũng nhìn sang.
Tạ Hải Đăng đột nhiên đứng lên.
"Anh?" Mẫn Nhi không biết anh ấy muốn làm gì.
Theo tầm mắt nhìn về hướng mà Tạ Hải Đăng đi tới, trái tim không nhịn được mà bất giác đập nhanh.
Một nhánh sét khác đánh cái "đoàng” bên ngoài cửa sổ, sấm sét làm rung chuyển cả tấm kính.
Mọi thứ xung quanh dường như không còn, trong mắt Mẫn Nhi chỉ còn lại một người đàn ông.
Trong giấc mơ, gương mặt chàng rể đột nhiên có đường nét rõ ràng.
Hoắc Đình Phong.
Người vốn dĩ cô tưởng rằng sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại thế nhưng vừa rồi...!cô còn nghịch ngợm che mắt anh.
“Hoắc Đình Phong, cậu cũng về rồi à!” Tạ Hải Đăng lên tiếng chào hỏi.
Họ thậm chí còn biết nhau?!
Mẫn Nhi nhìn Hoắc Đình Phong đang đi về phía bên này, cô lo lắng ngồi dậy, nhìn gương mặt mình phản chiếu trên mặt bàn cô nghĩ thầm nếu khi nãy ra đường không lười trang điểm thì tốt rồi.
Nhưng cô lo lắng như vậy để làm gì, cũng đã nhiều năm trôi qua, anh ấy hẳn là không còn nhớ tới cô nữa đâu nhỉ?
Mẫn Nhi nghĩ như vậy, Hoắc Đình Phong đã đi tới sau lưng cô: "Vâng, em trở về được hơn nửa năm rồi."
Không giống như giọng nói của anh ấy lúc còn học ở trường trung học, giọng nói của anh lúc này nghe rất trầm và ấm.
Ngôn Tình Sắc
Mẫn Nhi nhịn không được nhìn lại, 1 giây, 2 giây, 3 giây trôi qua dài như thế kỉ, cuối cùng không nhịn được, do hơi lệch góc nên vội vàng liếc mắt nhìn.
Cả hai người đàn ông đều có ngoại hình nổi bật, mặc dù họ mặc quần áo giống nhau nhưng lại có khí chất rất khác nhau.
Một bên ấm áp ôn hòa, một bên lạnh nhạt, ngay cả cô gái phục vụ cách đó không xa cũng không chớp mắt.
Khi Mẫn Nhi cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình và trở thành một người tàng hình thì cô nghe Tạ Hải Đăng nói: "Đây là em họ của tôi, Tạ An Mẫn Nhi."
Mẫn Nhi giật mình đến mức tim đập gần như lỡ nhịp, đầu óc trống rỗng, sau đó hàng nghìn suy nghĩ nối tiếp nhau hiện ra, cuối cùng dồn lại thành một cái, tự hỏi không biết anh có còn nhớ tới cô không?
Rồi cô vẫn quyết định quay lại chào anh, dù sao cũng đã lâu không gặp rồi.
Hoắc Đình Phong lễ phép gật đầu với cô.
Trái tim Mẫn Nhi như nổi trận cuồng phong sau khi mặt trời như thiêu đốt, mọi tâm trạng thầm kín, mong chờ và vui vẻ đều bị cuốn trôi, khoang ngực trống rỗng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập vang vọng.
Chắc chắn rồi, anh ấy không nhớ ra đâu.
Tại sao cô vẫn còn hy vọng vậy chứ?
Tạ Hải Đăng không để ý tâm trạng kỳ cục của Mẫn Nhi, tiếp tục giới thiệu: "Mẫn Nhi, đây là anh Đình Phong...".