BÁC SĨ PHÁP Y NÀY THẬT KHÔNG ĐƠN GIẢN

Hiệu suất làm việc của Lưu Nguyên quả thực rất nhanh, chưa tới mấy ngày đã điều tra rõ được nguồn gốc của lượng lớn ma túy kia.

Lưu Nguyên báo cáo cho Thời Dật chuyện này.

Thời Dật cau mày hỏi: "Có manh mối của đám người kia không?"

"Cái này..." Lưu Nguyên dừng một chút: "Tạm thời không có."

"Cậu tra tiếp đi."

Tống Vãn tò mò hỏi: "Thế nào, không có manh mối sao?"

Thời Dật xoay ghế một cái, bắt chéo hai chân lại: "Không có, bây giờ ngay cả một kẻ tình nghi chúng ta cũng không tìm ra."

"Vậy bắt đầu từ Chu Sinh đi."

"Như nào?"

Tống Vãn vén mấy sợi tóc rơi lộn xộn ở phía trước ra sau, nói: "Nếu Chu Sinh nhìn thấy giao dịch này thì nghi phạm nhất định sẽ để ý đến chúng ta. Đã như vậy, sao ta không cho họ chút gì đó chứ?"

Nói xong, Tống Vãn cười giảo hoạt với Thời Dật, đôi mắt đen láy trông cực kỳ giống dáng vẻ một con cáo nhỏ gian xảo.

Không hiểu sao mà Thời Dật cũng hơi ngây người.

Cho đến khi giọng của Tống Vãn vang lên anh mới hoàn hồn.

"Chúng ta có thể để lộ ít thông tin với bọn chúng, chắc là nên nhờ đội trưởng của chúng ta rồi?"

"Chuyện này không thành vấn đề, tôi sẽ bảo bọn họ tiết lộ với truyền thông một chút."

Tống Vãn khoanh tay trước ngực, vẻ mặt thưởng thức nhìn bóng lưng của Thời Dật. Thời Dật này cũng có suy nghĩ như vậy! Rất hợp gu của cô.

Thời Dật vừa đi được mấy phút thì cục trưởng đưa một người mới đến.

Nhìn thấy người mới, cả người Tống Vãn cứng đờ như trời trồng.

"Các đồng chí đã làm việc vất vả rồi! Để giảm bớt gánh nặng cho chúng ta, cấp trên đã cố ý điều người mới đến! Chúng ta hãy cùng chào đón Tần Tấn!"

Trong văn phòng vang lên tiếng vỗ tay, chỉ có Tống Vãn giống như một con rối đứng ở đó, không dám nhúc nhích.

Phái nữ bắt đầu bàn tán sôi nổi.

"Tần Tấn này thật đẹp trai!"

"Cô thôi đi, tôi cảm thấy đại đội trưởng của chúng ta đẹp trai hơn nhiều, lại có dáng vẻ của một người đàn ông hơn!"

"Hai người bọn họ có vẻ đẹp không giống nhau, tôi cảm thấy cả hai đều đẹp."

Cục trưởng ra hiệu cho mọi người im lặng, nói tiếp: "Được rồi được rồi, sau này mọi người có thể chỉ bảo Tần Tấn nhiều hơn, về sau tất cả đều là đồng nghiệp của nhau."

Nhân lúc này Tống Vãn muốn rời đi nhưng không thể vì Tần Tấn đứng ngay cửa nhìn cô với ánh mắt sáng rực.

"Vãn Vãn, đã lâu không gặp." Tần Tấn mở lời.

Tống Vãn lúng túng nhếch mép một cái, không cười tiếng nào, sau đó bị đồng nghiệp bên cạnh trêu chọc với ánh mắt đầy ngưỡng mộ: "Tiểu Vãn, hóa ra em quen anh ta!"

Tống Vãn không dám trả lời, cô có thể nói đây là bạn trai cũ của cô sao? Đương nhiên là không!

"Vãn Vãn..." Giọng nói của Tần Tấn vẫn dịu dàng.

Không biết làm sao mà Tống Vãn muốn ói, tên Thời Dật kia chết ở đâu rồi!! Sao còn chưa về!! Chờ đã, tại sao cô lại nghĩ đến Thời Dật?? Tống Vãn đột nhiên cảm thấy đau đầu. Rõ ràng cô còn chưa quen Thời Dật được hai ngày.

Bởi thế, cô tìm lý do khập khiễng để tự an ủi mình rằng có thể do Thời Dật khá đáng tin. Nghĩ vậy, trong lòng cô thoải mái hơn hẳn.

"Anh Tần có chuyện gì sao?"

"Anh..." Tần Tấn chưa kịp nói hết câu thì Thời Dật đã đến, cắt ngang lời anh ta: "Tin tức đã nhờ truyền thông công bố rồi, Tiểu Vãn, cô gọi theo vài người đi đến nhà Chu Sinh với tôi để nằm vùng."

Vừa nói xong, đã nhìn thấy Tần Tấn đang đứng bên cạnh liền hỏi: "Anh đây là người mới?"

"Chào anh, tôi là Tần Tấn."

Nhìn thấy Thời Dật, hai mắt của Tống Vãn sáng lên: "Được được!"

Không thể phủ nhận rằng Thời Dật xuất hiện quá kịp thời!

Sau đó Tống Vãn theo Thời Dật ra ngoài.

Thấy được biểu hiện vừa rồi của Tống Vãn, ánh mắt Tần Tấn tối sầm lại, vậy là anh ta vẫn đến trễ sao? Vãn Vãn của anh ta đã có người mình thích rồi sao?

Tống Vãn lên xe cùng Thời Dật, quay qua hỏi Thời Dật đang chăm chú lái xe: "Anh bảo phóng viên thế nào?"

"Thì để bọn họ lộ tin ra, nói Chu Sinh trước khi chết đã gửi tin báo cho vợ ông ta."

"Vậy thì chúng ta có thể ở nhà Chu Sinh há miệng chờ sung rồi?" Tống Vãn hưng phấn nói.

Thời Dật cười: "Không sai."

Bọn họ nhanh chóng tới nhà Chu Sinh, mang theo một nhóm người bắt đầu chực sẵn.

Quả nhiên có người ghé nhà thăm hỏi.

Tống Vãn và Thời Dật nhìn chằm chằm động tĩnh bên ngoài từ trong phòng, chỉ là hình như cô có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của Thời Dật. Thấy vậy cô quay đầu nhìn một chút, lúc này hai người bọn họ cách nhau rất gần, xa nhất cũng chưa tới một centimet. Tim của Tống Vãn đột nhiên đập rộn cả lên.

Sau khi kiềm chế được cảm xúc của mình, cô chăm chú nhìn hành động của người ngoài cửa. Sau khi nghe được tiếng nói chuyện to, người đàn ông kia hình nổi giận rồi móc một con dao từ trong ngực ra, Lý Tình sợ hãi lùi về sau.

Sau khi Thời Dật ra dấu cho đồng nghiệp ở các hướng, bọn họ đột nhiên vọt ra nhanh chóng khống chế được người đàn ông kia, nhưng mà hắn ta không phải loại vô dụng. Nhận ra được điều bất thường liền bắt cô gái gần mình nhất làm con tim, kề dao trên cổ cô.

"Tiểu Vãn!" Thời Dật hô lên, vẻ mặt đầy lo lắng.

"Tao cảnh cáo bọn mày, tránh xa tao ra!" Hắn kề dao sát hơn một chút, ánh mắt đầy nguy hiểm.

Nhóm cảnh sát gặp tình thế bất thường ngay lập tức lui về phía sau.

"Chúng tôi lui ra, anh bỏ dao xuống có được không."

"Tiếp tục lui!" Người đàn ông rõ ràng chưa vừa ý.

Mà lúc này Tống Vãn vẫn thản nhiên mà nói đùa: "Này, Thời Dật, nếu tôi có thể sống sót, anh có thể đồng ý với tôi một yêu cầu hay không?"

Vừa rồi thấy Thời Dật lo lắng cho cô như thế, đối với cô, ngoại trừ cha mẹ cô thì đây là lần đầu tiên có người lo lắng cho cô như vậy.

"Tống Vãn, cô đừng gây chuyện!" Thời Dật nhíu mày, cô không muốn sống nữa sao? Lúc này mà còn nói đùa?

"Anh có đồng ý hay không?"

Người đàn ông kia không kiên nhẫn được nữa, dùng dao cứa vào cổ cô một vết nhỏ: "Con kia, mày muốn chết đúng không?"

"Được được được, tôi đồng ý với cô." Thời Dật luống cuống, lúc này anh thực sự sợ Tống Vãn xảy ra chuyện!

Tống Vãn cười ngọt ngào, quay lưng nói với người đàn ông kia: "Chú à, tôi nghĩ chú còn không biết, tôi..."

Cô đột ngột ngắt lời, thừa dịp ông ta không chú ý mà túm lấy người đàn ông ném qua vai quăng xuống đất, hạ gục bằng một cú thật đẹp. Cảnh sát thấy cơ hội liền nhào lên khống chế hắn ta.

Tống Vãn xoay cổ tay một chút, nghiêng đầu cười với gã đàn ông nằm dưới đất: "Taekwondo của tôi thuộc cấp 10, tuỳ ý đánh chơi lung tung nhưng chí ít thì lão già cảnh sát, cha tôi trước đây đã từng dạy cho tôi cách đề phòng loại người như ông thế nào cho phải."

(*) Teakwondo cấp 10 là đai trắng, dành cho người mới nhập môn. Ở đây y nữ chính là cho dù cô chỉ biết qua võ tự vệ thì cũng đủ để đối phó với loại yếu kém hơn mình.

Ở đâu đó, ông cụ Tống đã về hưu đang ở nhà xem tivi thì đột nhiên hắt hơi một cái. Ông khó hiểu gãi đầu, chẳng lẽ mình bị cảm?

Rời khỏi nhà Lý Tình, trên đường đi, Tống Vãn ngồi trên ghế lái phụ, nháy mắt mở to rồi hỏi: "Bây giờ anh có thể đồng ý với yêu cầu của tôi không?"

"Yêu cầu gì?"

"Làm bạn trai của tôi có được không?"

Thời Dật đang lái xe bỗng tay run cả lên, thiếu chút nữa không nắm vững tay lái, cau mày nói: "Tống Vãn, đừng đùa!"

"Tôi không có đùa! Anh không đồng ý thì thôi." Tống Vãn chu miệng.

Trở lại văn phòng, Tần Tấn đột nhiên chạy ra đón: "Vãn Vãn, cổ của em sao vậy?"

"Mắc mớ gì tới anh?" Tống Vãn không nhịn được nói.

"Vãn Vãn, chuyện năm đó, anh rất xin lỗi, anh..."

Tần Tấn chưa nói hết câu thì Tống Vãn đã ngắt lời anh ta: "Anh Tần, chuyện năm đó đã là quá khứ rồi, xin đừng nhắc lại được không?"

"Vãn Vãn..." Tần Tấn còn muốn nói tiếp.

"Nghe nói anh có mưu đồ gây rối với bạn gái của tôi?" Thời Dật đột nhiên đi đến.

"Thời Dật?" Tống Vãn kinh ngạc nhìn anh.

Thực ra toàn bộ đồng nghiệp trong phòng làm việc đều mơ hồ không hiểu, hai người này đang làm ồn gì vậy?

Thời Dật kéo Tống Vãn vào trong lòng, xoa đầu cô nói: "Em thật đúng là không khiến người ta bớt lo, rốt cuộc có để người bạn trai này trong mắt không?"

"Có, chỉ là anh không mà biết thôi..."

Thực ra Tống Vãn đã sớm thích Thời Dật từ thời đại học rồi, chỉ có điều khi ấy Thời Dật còn không biết mà thôi.

Thời Dật cũng không hề nói với Tống Vãn, thực ra từ thời đại học anh đã sớm chú ý tới sự tồn tại của Tống Vãn rồi.

HẾT

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi