BÁC SĨ PHÓ, EM THẦM MẾN ANH!

Đến khi Lâm Thiên ở nhà nấu cơm xong xuôi, lái xe đi đón bác sĩ Phó, thì bãi đỗ xe viện nhân dân 03 đã chật kín. Ngoài xe ra, người cũng đông như mắc cửi, bị xe taxi và mấy gánh hàng rong bên ngoài chặn lại, Lâm Thiên không tìm được chỗ đỗ xe.

Đoạn đường này nằm ngay dưới chân cầu, muốn tìm một chỗ để đỗ xe cũng rất khó. Lâm Thiên đành phải lượn vài vòng quanh cổng bệnh viện, thầm nghĩ lần sau kêu lão Ngô lái xe tới, lão Ngô thì lái xe, còn anh thì vào đón bác sĩ Phó.

Cũng may mà bệnh viện 03 rất gần nhà anh, sau khi đi qua một cây cầu lớn bắc ngang sông Minh Phổ, dọc theo đoạn đường trồng cây ngô đồng bên bờ sông là có thể về tới nhà.

Đường cây ngô đồng bên sông Minh Phổ vốn rất nổi tiếng, sáng sớm và chiều tối có rất nhiều người dân tới đây giải sầu, tán cây rợp bóng trải dài miên man tới cuối con đường, lá cây ngô đồng vàng óng rụng xuống thành một thảm lá dày. Lâm Thiên nhìn mấy đứa bé tập tễnh đuổi nhau bên bờ sông, một đứa bé thậm chí còn cúi người xuống, nhặt một trái cây hình cầu bỏ vào trong miệng.

Lâm Thiên không nhịn được bật cười thành tiếng, mấy đứa bé này quá đáng yêu, em trai Lâm Thư của anh, đến tay mình còn không biết mút. Anh nghe người ta kể, bé Lâm Thư ngoài ngủ ra, thời gian còn lại cũng chỉ thẫn thờ ra đó, cứ như đang mải nghĩ chuyện nhân sinh. Nhưng ánh mắt đứa bé không có tiêu cự, cứ ngây ngây ngốc ngốc. Cái miệng mở ra, đầu lưỡi thè ra ngoài, chăm sóc một đứa bé như vậy, không vất vả một chút nào, gì cũng nghe, tuy rằng bé không hiểu.

Về đến nhà, Lâm Thiên đỗ xe ngoài vườn.

Đầu tiên Lâm Thiên cho Hope ăn, sau đó anh vào nhà bếp.

Bác sĩ Phó ở bên ngoài giúp anh dắt chó đi dạo, cách hắn dắt chó khác với Lâm Thiên, Lâm Thiên thì cầm dây dắt chó, như vậy chó con sẽ đi theo bước chân anh. Mà Phó Tinh Hà thì cầm đĩa ném đồ chơi cho chó, cứ liên tục ném đi, huấn luyện cún con chạy đi nhặt cho mình. Đĩa ném cho cún con chỉ to bằng lòng bàn tay, Hope chơi đến là vui vẻ, mệt đến mức thở hồng hộc nhưng vẫn còn lắc đầu vẫy đuôi. Phó Tinh Hà xem trên mạng, chó Herding là quán quân ném đĩa trời sinh, cho nên mới mua món đồ chơi này.

“Thích chơi đến thế à?” Phó Tinh Hà thoáng khom lưng, dường như muốn xoa đầu nó, cuối cùng vẫn dừng lại, Hope nhảy lên rồi leo lên đầu gối hắn, Phó Tinh Hà cũng không đuổi nó đi.

Bé Hope kêu bi bô về phía chiếc đĩa ném trong tay Phó Tinh Hà, vươn cái chân về phía đĩa ném màu đỏ, Phó Tinh Hà nói: “Lần này chúng ta ném ra xa một chút nhé?”

Đúng lúc này điện thoại trong túi vang lên, Phó Tinh Hà vừa nghe điện thoại vừa ném đĩa về phía khóm hoa hướng dương, hắn dùng lực rất mạnh, đĩa vung thành một đường cung trên bầu trời, bay thật xa, bé Hope như mũi tên lập tức bắn ra ngoài.

“Alo?”

Gọi điện tới là một bác sĩ khoa chỉnh hình ở bệnh viện đa khoa Hỗ thị, hiển nhiên anh ta cũng rất lúng túng, thậm chí khi nghe thấy tiếng Phó Tinh Hà còn kích động muốn cúp máy.

“Bác sĩ Phó, chào anh,” Anh ta tự giới thiệu ngắn gọn, “Chuyện là thế này, xin hỏi anh có biết một bệnh nhân tên Tần Vận không?”

Phó Tinh Hà nói thẳng: “Không biết.”

Hắn biết Tần Vận là mẹ của Lâm Thiên, nhưng hắn cũng biết cú điện thoại này nhất định không có chuyện gì tốt đẹp.

Bác sĩ ở đầu dây bên kia lại càng lúng túng hơn, “Tôi lấy số điện thoại công tác của anh từ trong kho tư liệu, chuyện gấp quá, tôi cũng chẳng còn cách nào khác…” Phó Tinh Hà có hai số, một số tư nhân, số điện thoại tư nhân chỉ có Lâm Thiên biết mà gọi tới, số lần giáo sư Lư và cô Mẫn gọi cho hắn đã dần ít đi. Còn số điện thoại công việc, bình thường chỉ khi xảy ra chuyện khẩn cấp họ mới gọi tới.

“Bà Tần à, anh ấy nói không biết bà.” Bác sĩ nhìn về phía nữ bệnh nhân đứng bên cửa sổ.

“Nó nói dối, sao nó lại không biết tôi được, anh nói tôi là mẹ của Lâm Thiên, giờ tôi có việc gấp muốn tìm Lâm Thiên!” Tần Vận đoạt lấy chiếc điện thoại trong tay bác sĩ, bởi vì bà là bệnh nhân, trên người còn bị gãy xương ở nhiều chỗ, đáng lý phải nằm yên trên giường, nhưng bệnh nhân này không nghe lời một chút nào. Bác sĩ không thể không nhường bà một chút, cứ như vậy, để Tần Vận thực hiện được ý đồ của mình.

Bác sĩ kia nhanh tay đóng cửa sổ, khóa nó lại. Tránh cho lát nữa người phụ nữ này lại nhảy lên bệ cửa đòi tự sát thì biết làm thế nào chứ? Dù cho anh biết bà chỉ uy hiếp mình thôi, nhưng cũng không thể không để ý tới.

Tần Vận đoạt được điện thoại rồi, lại gào khóc: “Van xin cậu, cho tôi nhìn con mình một chút đi, bác sĩ Phó, cậu nói với Lâm Thiên, nhất định nó sẽ…”

“Ôi bà Tần à, bà làm khó tôi rồi, bà muốn gọi điện thoại tôi cũng đã gọi rồi, nhưng bác sĩ Phó người ta nói không quen biết bà.” Bên cạnh có người tới khống chế Tần Vận, bác sĩ khoa chỉnh hình bệnh viện đa khoa Hỗ thị nói về phía điện thoại: “Bác sĩ Phó, thật sự xin lỗi anh, do tôi thu xếp không ổn thỏa, bởi vì bệnh nhân này cứ nằng nặc đòi tự sát, leo lên bệ cửa sổ, tôi không giúp bà ấy gọi về số này thì không được, thật sự xin lỗi anh.” Hơn nữa gọi cho chồng bà, chồng bà lại càng quá đáng hơn, nói thẳng: “Đến bệnh viện các người còn không có cách, thì tôi có thể làm gì đây? Cứ để bà ta nhảy đi! Xảy ra chuyện thì viện mấy người chịu trách nhiệm! Đừng kéo tôi vào cái mớ hỗn độn đấy!”

“Không sao cả,” Phó Tinh Hà ngừng lại một chút, đoạn nói: “Anh dẫn bà ấy đi lấy số khám ở khoa tâm thần đi, chắc là bà ấy mắc chứng trầm cảm sau sinh, hoặc mắc chứng bệnh tâm thần nào đó nghiêm trọng hơn, xác định sớm ngày nào thì hay ngày ấy.”

Phản ứng trước và sau của Tần Vận khác biệt quá lớn, điều này khiến Phó Tinh Hà gần như có thể kết luận, bà nhất định có vấn đề thần kinh rồi, chứ không phải đột nhiên có lương tâm, hay đã hoàn toàn tỉnh ngộ.

Chuyện này Phó Tinh Hà sẽ không nói với Lâm Thiên, tránh lại gây phiền phức cho anh. Sở dĩ họ gọi điện thoại tới số Phó Tinh Hà, là bởi Tần Vận không tài nào liên lạc với Lâm Thiên được, Lâm Thiên từ chối qua lại với bà, cũng từ chối qua lại với Lâm Hàn Hải.

Lúc bấy giờ, cuối cùng Hope cũng nhặt được chiếc đĩa mà Phó Tinh Hà đã ném ra xa, ngậm vào miệng chạy bon bon về phía trước mặt Phó Tinh Hà, cái đuôi vẫy vẫy dáng vẻ rất moe.

Phó Tinh Hà nhận lấy chiếc đĩa từ trong miệng Hope, hiếm khi khen một câu: “Làm tốt lắm.” Nhìn Hope mệt đến thở không ra hơi, hắn rót một ít nước vào trong bát nước của cún con, Hope cúi đầu, lưỡi cuốn lấy nước trong bát, nhuận khoang miệng và cổ họng mình.

Lúc này, giọng Lâm Thiên từ bên kia cánh cửa vọng lại: “Bác sĩ Phó, cơm xong rồi, anh mau tới dùng cơm đi.”

Vừa thấy Phó Tinh Hà đi, Hope chẳng ham uống nước nữa, lại lúc lắc chạy theo sau mông hắn, Lâm Thiên cười nói: “Cún con vẫn rất bám anh.”

Lâm Thiên vừa dứt lời, Phó Tinh Hà liền đóng rầm cửa lại, dùng hành động để cho anh thấy: Nó bám lấy anh thì sao, anh không thích chó. Hắn nói với Lâm Thiên: “Anh thích em bám lấy anh.”

Nếu như cho chó vào, bữa cơm này họ chẳng ăn được tử tế nữa, chó sẽ bám lấy đùi Lâm Thiên, Lâm Thiên thì bế nó lên đùi, chỉ thiếu điều hôn nó, còn lấy thìa của mình để xúc cho nó ăn.

Chuyện của Tần Vận, cứ lòng vòng như vậy, tới ngày thứ ba có người liên lạc với Lâm Thiên.

Lâm Hàn Hải nói: “Mẹ mày muốn nhảy lầu, mày không đưa con cho bà ấy, thì bà ấy sẽ nhảy lầu! Bà ấy vừa kiểm tra ra tinh thần bất ổn, để bà ấy yên rồi đưa tới viện an dưỡng đi, mày đưa con tới cho mẹ mày, bà ấy liền yên lặng.”

Lâm Thiên từ chối một tiếng, “Không nói nữa.” Anh vốn không tin Tần Vận, Tần Vận muốn đứa bé làm cái gì? Khó đảm bảo bà ấy sẽ không tức giận, tuy rằng Lâm Thiên cũng thực sự hy vọng đứa bé này được đón nhận tình thương của mẹ, nhưng Tần Vận không phải một người mẹ tốt, Lâm Thiên sợ ở điểm ấy.

Lâm Hàn Hải không vui nói: “Mày không nuôi thằng bé, dựa vào đâu mà không cho bọn tao quyết định?”

“Ông thừa nhận đó là con ông rồi à?” Lâm Thiên cười gằn.

“Tao không thừa nhận đấy thì làm sao, tao có quyền quyết định nó ở đâu. Nếu như mày thực sự không đồng ý, thì mặc kệ nó, để mẹ mày nhảy lầu đi! Mẹ mày chết rồi, tao còn được cưới vợ mới!”

Qua câu này của ông, có thể thấy thực ra Lâm Hàn Hải vẫn còn tình cảm nhất định với Tần Vận, nếu không thì đã không dùng những từ ngữ mạnh như vậy để uy hiếp Lâm Thiên. Nhưng sao Lâm Thiên có thể vác món nợ này về mình, “Đừng quên, ông còn chưa ký đơn từ cha của tôi đấy, ông tưởng ông ném vào lò đốt là xong à? Ông biết tôi có rất nhiều cách để bắt ông ký tên vào.”

“Lâm Thiên, tao tốt xấu gì cũng là cha mày,” Lâm Hàn Hải bất lực nói, “Mày có thể tôn trọng tao một chút, chỉ một chút thôi, tôn trọng ý kiến của mẹ mày, tôn trọng ý kiến của tao. Tuy rằng giờ tao với mẹ mày ầm ĩ khó coi, nhưng tao cũng không hy vọng bà ấy chết, mày đưa con cho bà ấy, để bà ấy thỏa mãn, yên tĩnh lại, như thế không tốt à?” Thực ra Lâm Hàn Hải đưa ra yêu cầu này, cũng bởi ông muốn đẩy đứa bé này đi, ông không muốn tiếp tục phải nhìn thấy mặt nó ở nhà nữa, nhất là mấy hôm trước, ông thấy đứa con lớn nhất của mình, Lâm Nguy cầm bình sữa cho nó ăn, đứa bé này thật khiến người ta phát ngán, ông hỏi có phải Lâm Nguy điên rồi không, nhưng Lâm Nguy lại nói, “Bố à, em ấy cũng là con trai bố, bố không thích em ấy, nhưng em ấy là em trai con, con thích em ấy.”

Nghe xem thằng con ông nói gì này!

Một thằng Lâm Thiên đồng tính còn chưa đủ, giờ Lâm Chiêu cũng nửa tàn nửa phế, nếu Lâm Chiêu vẫn cứ tuyệt vọng như vậy, chỉ sợ cả đời không có cơ hội đứng lên. Giờ đến Lâm Nguy, ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn còn chưa kết hôn sinh con, hỏi nó nguyên nhân nó cũng không nói, chẳng lẽ có thiếu hụt gì về tâm sinh lý hay sao? Giờ thì hay rồi, lại bế thằng nhóc bị down này, bộ dạng như muốn nuôi nó vậy!

Sao ông có thể chấp nhận điều này được?!

Bởi vậy nên, Lâm Hàn Hải nghĩ, nên để thằng bé này đi càng xa càng tốt, đây chính là sao tang môn! Ông đẩy Tần Vận tới một viện an dưỡng thật xa, viện an dưỡng kia quản chế rất nghiêm ngặt, tuy rằng hoàn cảnh tốt, nhưng cứ như ngục giam vậy, hơn một nửa đều là người điên nhà có tiền gửi vào. Nếu đưa cả thằng nhóc vào đó, chẳng phải đôi bên vẹn toàn hay sao?

Lâm Thiên cũng lười quản ông nhiều như vậy, “Tôi nói không được là không được.” Anh cúp máy.

Nhưng Lâm Hàn Hải cũng không quản mệt, đổi mười mấy cái sim, liên tục gọi cho anh, cuối cùng ông tự mắng bản thân.

Điện thoại lại đổ chuông, Lâm Thiên còn tưởng Lâm Hàn Hải kiên nhẫn không ngừng gọi điện, anh chẳng buồn xem đã cúp máy, lúc sau mới giật mình phát hiện ra, đó là bác sĩ Phó!

Hai giây sau, bác sĩ Phó lại gọi điện tới, Lâm Thiên vội giải thích: “Anh à, ban nãy Hope nghịch điện thoại của em, nó lấy chân vuốt.. cúp máy của anh, anh yên tâm! Em đã mắng nó rồi!” Anh không chút chột dạ vu oan hãm hại cún con hai tháng tuổi, cún con ngơ ngác nhìn chủ nhân của mình, sau đó lại vùi đầu cặm cụi ăn thức ăn của mình.

Phó Tinh Hà không để ý, nói: “Bệnh viện đưa anh hai vé nghe hòa nhạc vào tối mai, có đi nghe không em?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi