BÁC SĨ SỞ HÃY YÊU ĐI!

Ngày hôm sau

Buổi tối Thư Di vừa mới tan tầm xong, Cận Thiếu Phong nhanh chóng đón cô tới một cửa hàng để make up và chọn đồ.

Cởi bỏ bộ đồ thường ngay hay mặc, Thư Di khoác lên mình một chiếc váy hai dây vải nhung màu xanh ngọc bích xẻ tà đến tận bắp đùi, phần ngực được thiết kế cổ trễ, phía sau được thiết kế theo kiểu lưng trần, bộ lễ phục khá táo bạo. Tạo hình tóc búi gọn gàng khá đơn giản, kết hợp với một vài món đồ trang sức nhỏ, người khác nhìn vào có lẽ sẽ không nghĩ cô là một bác sĩ. Cách tạo hình này khiến Thư Di giống như một con người hoàn toàn khác.

Cận Thiếu Phong khi thấy cô xuất hiện trong một diện mạo mới như thế này thật sự rất bất ngờ. Anh không hề che giấu được ánh mắt si mê của bản thân đối với cô. Thư Di nhìn về phía Cận Thiếu Phong vẫn đang ngất ngây trước vẻ đẹp của cô thì hơi nhíu mày. Cô gọi rất nhiều lần nhưng không nhận được hồi đáp. Cuối cùng cô mới hét lớn.

“A PHONG… anh bị làm sao vậy? Cứ ngây ngất ở đó mãi thế?”

“Chúng ta đi được chưa?”

Cận Thiếu Phong sau khi hoàn hồn bởi tiếng quát của Thư Di với có thể lấy lại vẻ bình tĩnh nói.

“Được rồi, chúng ta đi thôi!”

Cận Thiếu Phong nâng khuỷu tay cong lên, Thư Di liền bĩu môi, nhướng mày, cũng phối hợp khoác vào khuỷu tay của anh ta, cùng anh bước ra khỏi cửa hàng rồi lên xe.

Biệt thự tổ chức tiệc của Phùng lão nằm ở phía đông của trung tâm thành phố.

Ngồi trên xe, Cận Thiếu Phong phải nghe một cuộc điện thoại quan trọng từ đối tác. Thư Di cũng không muốn làm phiền nên chỉ đành ngồi im một góc, đúng lúc này điện thoại cô cũng vang lên âm thanh của tiếng tin nhắn. Vừa mở ra đã thấy Sở Trạch Hiên nhắn đến.

“Anh sẽ cùng Khúc Ưu Ưu đến dự bữa tiệc của Phùng lão”

Cô bĩu môi, ánh mắt xẹt qua tia đắc ý.

“Không vấn đề, em đang cùng A Phong đến đó rồi”

Sở Trạch Hiên giật giật khoé môi nhìn tin nhắn trả lời của cô, bèn nhắn lại.

“Hạ Thư Di, em có vẻ rất đắc ý nhỉ?”

“Tất nhiên rồi, cho nên Sở Trạch Hiên anh có lẽ từ bây giờ phải sợ em cũng nên. Em sẽ cho anh thấy khả năng diễn xuất của em đỉnh như thế nào!”

Nhìn tin nhắn mang tính chất cảnh cáo của Thư Di, Sở Trạch Hiên nhếch môi.

“Để anh xem!”

Thư Di cười thầm trong lòng, cũng nhếch môi cười khỉnh.

“Được rồi, anh cứ đợi đấy”

Ánh mắt Sở Trạch Hiên nhìn tin nhắn phản hồi mà trầm ngâm, còn đang định nhắn lại chợt có thanh âm truyền đến. Anh ngước mắt lên liền nhìn thấy Khúc Ưu Ưu diện trên mình chiếc váy trễ vai màu đỏ rượu, cô ta cười nhạt nói.

“Có thể đi rồi”

Sở Trạch Hiên gật đầu, hứng dậy, cùng Khúc Ưu Ưu lên xe. Ngồi trên xe, Khúc Ưu Ưu áy náy cất giọng nói.

“Anh đã rất bận rộn…lại vì chuyện của em mà nhọc lòng. Trạch Hiên, thật không biết làm gì để cảm ơn anh”

Sở Trạch Hiên nghiêng đầu chỉ nhàn nhạt cười một cái.

“Chỉ là nghe nói Phùng phu nhân muốn thiết kế trang sức tặng một vài người bạn, sẵn tiện em có luôn bản vẽ và mấy thiết kế còn tồn đọng đó nên anh mới mang em đi”

Khúc Ưu Ưu nhìn Sở Trạch Hiên, cô ta rất muốn biết anh đang nghĩ gì nhưng dù có cố như thế nào cũng không thể nhìn ra.

Lúc sau, đột nhiên cô ta hỏi.

“Ở đó có phóng viên không?”

“Cái gì?”

“Em chỉ sợ phóng viên lại lên bài linh tinh, nếu Thư Di đọc được sẽ không thoải mái…”

Sở Trạch Hiên khẽ nhíu chặt mày, lúc nãy vẫn còn giữ khuôn mặt bình tĩnh, giờ đây đã có chút âm trầm, thanh âm phát ra cũng có chút gì đó khó chịu.

“Không đâu”

“Không có sao?”

“Ừm”

Khúc Ưu Ưu âm thầm nhếch miệng cười một cái, gương mặt cũng không thể hiển quá nhiều biểu cảm, chỉ gật gật đầu rồi nói.

“Không có thì tốt rồi…”



Phùng lão lâu lâu rất thích mở vài bữa tiệc, tất nhiên sẽ không có truyền thông tới đó. Một mặt vì ông ấy rất thích náo nhiệt, mặt khác là vì ông ấy muốn giữ vững mối quan hệ.

Cận Thiếu Phong có trong danh sách được mời đến là vì Phùng lão rất thích rượu vang đỏ, còn nghe thiên hạ đồn thổi Cận Thiếu Phong có hiểu biết rất sâu rộng về lĩnh vực này thì lại càng hứng thú.

Vừa thấy Cận Thiếu Phong đến, ông đã cười tươi chạy ra tiếp đón.

“Thiếu Phong đến rồi à, ta chờ cháu rất lâu rồi đấy!”

Cận Thiếu Phong cười nhạt, đem bình rượu vang đỏ đã chuẩn bị sẵn đến biếu Phùng lão còn nói.

“Ngày hôm qua vừa mới xuất hầm, cháu liền mang đến cho Phùng lão nếm thử”

“Haha… thật tốt ta cũng rất mong chờ nha”

Phùng lão hướng ánh mắt nhìn sang Thư Di.

“Cháu không định giới thiệu một chút sao?”

“Bạn của cháu, Hạ Thư Di!”

Phùng lão vui vẻ đưa tay về phía Thư Di.

“Hân hạnh được gặp mặt, Hạ tiểu thư”

“Phùng lão!” Thư Di cũng lễ phép tiến lên chào hỏi.

Đột nhiên, Phùng lão nhíu mày nhìn Thư Di, ánh mắt nghi hoặc hỏi.

“Ừmmm… cháu có phải là tiểu nha đầu của Hạ Thiên Định phải không?”

Thư Di chợt nở nụ cười, gật gật đầu.

“Aiya, nhanh thật mới đó đã 10 năm không gặp cháu rồi, giờ gặp lại thấy cháu khác xưa quá”

Dứt lời, ông ấy quay ngoắt nhìn về phía Cận Thiếu Phong híp mắt cười nói.

“Vậy ra cháu thu mua vườn nho và tửu trang của Hạ gia là có lí do đúng không, haha!”

Cận Thiếu Phong rũ mắt cười một cái, cũng không có giải thích gì nữa. Thư Di nhìn qua có chút xấu hổ, vừa mới định mở miệng nói gì đó, Phùng lão đột nhiên lướt qua chỗ cô và Cận Thiếu Phong đang đứng, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng.

“Trạch Hiên!”

Lời nói vừa dứt, Thư Di hơi bất động, ngay sau đó theo bản năng xoay lưng lại nhìn liền nhìn thấy Khúc Ưu Ưu khoác tay rất thân mật cùng Sở Trạch Hiên tiến vào, gương mặt tươi cười của cô ta lộ rõ ra núm đồng tiền trông thật cao ngạo. Khoé miệng cô hơi mím chặt, ánh mắt xẹt qua tia không thoải mái.

Khúc Ưu Ưu lúc này cũng hướng ánh mắt nhìn qua Thư Di, theo bản năng tự động rút tay về, bộ dạng nhìn qua có chút xấu hổ. Sở Trạch Hiên liếc nhẹ cô ta một cái, rồi lại nhìn phía đằng xa chỗ Thư Di đang đứng cùng Cận Thiếu Phong, lướt cặp mắt qua bộ lễ phục cô đang mặc, hơi nhíu mày khó chịu sau đó lại giãn ra, khoé miệng hừ lạnh nhếch môi cười trào phúng.

Sở Trạch Hiên tiến lên chào hỏi Phùng lão, cầm tay một chai rượu vang đỏ lấy từ hầm Lam Điều đưa cho ông ấy rồi cùng ông ấy tiến lên chỗ của Thư Di và Cận Thiếu Phong. Phùng lão mở lời đề nghị.

“Chúng ta vào trong uống với nhau một ly rượu đã nào”

Thư Di nắm chặt tay lại, kéo khoé miệng nói.

“Phùng lão, cháu không biết uống rượu, cháu xin phép không đi”

Phùng lão cũng gật đầu cười nói.

“Ta cũng quên mất, ngày xưa Thiên Định từng kể lể rằng cháu không thích rượu, còn thề rằng thà uống coca chứ không bao giờ uống rượu vang”

Thư Di có chút xấu hổ cười cười. Lúc này, Khúc Ưu Ưu nghiêng đầu vừa hay nhìn thấy Phùng phu nhân đang trò chuyện với mấy vị phu nhân khác, cô ta cũng từ chối.

“Phùng lão, xin thứ lỗi tôi cũng không đi được, tôi sẽ cùng Thư Di qua chào hỏi Phùng phu nhân một câu”

Phùng lão cũng không có ý kiến, gật gật đầu, cùng Sở Trạch Hiên và Cận Thiếu Phong tiến vào bên trong. Ba người vừa rời đi, Thư Di cũng thu hồi tầm mắt xoay người. Thấy vậy, Khúc Ưu Ưu cũng tiến đến gọi lại.

“Thư Di… tôi không ngờ cô cũng có mặt ở đây”

Thư Di nhếch môi khinh bỉ cười lạnh, xoay người lại đứng đối diện với Khúc Ưu Ưu.

“Cô cũng biết lựa thời cơ bám lấy người khác quá đấy chứ”

Khúc Ưu Ưu cười, thanh âm phát ra mang thập phần khiêu khích nói.

“Người khác? Tôi với anh ấy đâu có xa lạ gì! Có khi còn thân thiết hơn cả với cô nữa đấy”

Thư Di âm thầm cắn chặt răng, nắm chặt cả bàn tay lại, cố gắng nhịn lửa giận xuống. Khúc Ưu Ưu nhếch môi cười mỉa tiếp tục công kích.

“Nhưng mà có điều… trước khi nói người khác cô cũng nên xem lại bản thân mình đi chứ”

Thư Di trừng mắt nhìn ả ta cắn răng nói.

“Cô có ý gì?”

Khúc Ưu Ưu cười một cách rất quyến rũ, người nào không biết nhìn vào còn cho rằng cô ta đang cùng bạn bè nói chuyện phiếm chứ không phải là đang cố tình khiêu khích đối phương. Lúc sau, Khúc Ưu Ưu hừ nhẹ.

“Có ý gì à?“

“Hạ Thư Di, ăn trông nồi, ngồi trông hướng, cô hiện tại cũng thủ đoạn không kém ai đâu”

Thư Di rất hiểu rõ ý tứ trong câu nói của Khúc Ưu Ưu, cô ta muốn ám chỉ rằng cô đã cùng Sở Trạch Hiên ở bên nhau vậy mà lại còn dây dưa không rõ với Cận Thiếu Phong. Khúc Ưu Ưu nhìn ra sắc mặt không mấy tốt của Thư Di, giờ thì cô ta đã hiểu vì sao lúc trên xe khi cô ta đề cập đến việc rằng Thư Di có để ý cô ta đi cùng với Sở Trạch Hiên hay không thì anh lại hờ hững và tỏ thái độ như vậy.

Xem ra là anh cũng biết cô có quan hệ mờ ám với Cận Thiếu Phong. Hơn nữa việc kê sai đơn thuốc kia đã khiến bọn họ có thêm khoảng cách. Cô ta nghĩ rằng Sở Trạch Hiên không tin Thư Di, mà Cận Thiếu Phong lại mời luật sư cho cô, thậm chí còn lấy lại được thanh danh trong sạch… có nghĩa là giữa bọn họ vẫn không thể hoà thuận được hơn so với trước đây.

Thư Di rít kẽ răng cất giọng, muốn đi đến chỗ của Phùng phu nhân chào hỏi.

“Khúc Ưu Ưu, tôi thủ đoạn như thế nào, tôi nghĩ cũng chưa bằng ai đó cố tỏ vẻ giả ngây giả ngô để lập mưu tính kế hãm hại người khác khiến người ta cảm thấy ghê tởm đâu nhỉ”

Dứt lời, Thư Di liền đi đến chỗ của Phùng phu nhân, Khúc Ưu Ưu “giả điếc” coi như không nghe thấy lời cô vừa nói, bình thản nối gót Thư Di tiến tới chào hỏi Phùng phu nhân.

Chào hỏi xong, Khúc Ưu Ưu cùng Thư Di và Phùng phu nhân đi đến chỗ ăn uống. Cô đi cạnh ả, nhìn vẻ mặt nịnh nọt đến buồn nôn của ả khiến cô rất muốn tiến đến xé rách cái mặt nạ giả tạo của ả ra cho bõ tức.

Nhưng cô vẫn phải bình tĩnh!

Bình tĩnh!

Bình tĩnh!

Thư Di cầm ly nước trái cây lên uống, cố gắng áp chế cơn cuồng nộ của bản thân xuống, lấy lại tinh thần tỉnh táo lúc ban đầu!

Khúc Ưu Ưu lúc này rất đắc ý một bên trò chuyện vui vẻ với Phùng phu nhân một bên vẫn quan sát biểu cảm trên gương mặt của Thư Di. Phùng phu nhân cười.

“Vấn đề của Khúc tiểu thư, tôi đã nghe ông xã của mình kể lại. Khúc tiểu thư trước hết cứ mang bản vẽ thiết kế đến đây cho tôi xem, nếu ưng ý, tôi sẽ không cần phải đi tìm người khác nữa”

“Được thôi. Cảm ơn Phùng phu nhân đã chiếu cố”

“Không có gì. Quan hệ của Khúc tiểu thư và Trạch Hiên thân mật như vậy, dù sao về sau cũng sẽ quen biết cả thôi, tôi chiếu cố một chút cũng là lẽ thường tình, không cần khách sáo như vậy làm gì”

Lời này của Phùng phu nhân không biết là cố ý hay cố tình mà đúng lúc ấy lại lọt vào tai của Thư Di. Cô gắt gao cắn chặt môi dưới, sắc mặt ám trầm nghiêng đầu nhìn về phía Khúc Ưu Ưu, lộ rõ vẻ thương tâm.

Khúc Ưu Ưu lúc ấy lại không để mắt đến Thư Di, chỉ là khi nghe câu nói ấy của Phùng phu nhân, ả ta tỏ vẻ ngượng ngùng rũ mắt cười một cái, ngay sau đó liền nói.

“Được Phùng phu nhân giúp đỡ đã là vinh hạnh của tôi rồi”

Thư Di nãy giờ vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, âm thầm hít sâu, thu hồi tầm mắt đang nhìn Khúc Ưu Ưu, thân thể có chút cứng đờ. Vừa hay Khúc Ưu Ưu cũng nhìn qua chỗ của Thư Di và phát hiện ra, cô ta âm thầm cười lạnh, ánh mắt xẹt qua tia ác độc.

“Khúc tiểu thư, xin lỗi không thể tiếp cô được nữa rồi. Tôi qua đây một chút”

Khúc Ưu Ưu quay đầu lại nhìn Phùng phu nhân đang nói chuyện với bạn của bà ấy mà bắt đầu suy nghĩ, coi như mọi chuyện bước đầu đã dần ổn thoả, trong lòng đã yên tâm hơn một chút, đồng thời, không tự chủ được lại nhìn về phía Thư Di.

Cô ta đi đến bàn bày đồ ăn, cầm theo ly nước trái cây, cũng dần dần tiến về chỗ Thư Di đang ngồi. Khúc Ưu Ưu đi vào bên trong, nhìn ra được sự cô đơn đang bủa vây trên người của Thư Di nhưng cô vẫn cố gồng mình tỏ ra mạnh mẽ, kiêu ngạo.

Thư Di cảm giác được có người đang ngồi xuống đối diện với mình, cô theo bản năng ngẩng đầu lên liền thấy khuôn mặt của Khúc Ưu Ưu, tức khắc lửa giận vừa nãy đã áp xuống giờ đây lại lần nữa bùng lên mạnh mẽ.

“Làm sao mà ruồi bọ lại cứ thích dính lấy người khác vậy nhỉ?”

“Ruồi bọ cái gì?”

Thư Di tức khắc trừng lớn mắt, cắn răng nói.

“Loại người đã thấp hèn thì mãi mãi cũng chỉ là loại thấp hèn mà thôi, cố tỏ ra cao sang cũng chẳng khiến bản thân khí chất hơn được đâu”

Khúc Ưu Ưu cười quyến rũ.

“Hạ Thư Di… hai chúng ta ai là người thấp hèn cũng chẳng cần cô phải nói ra ngoài miệng đâu, người khác nhìn vào họ sẽ tự biết thôi”

Thư Di nghe xong, đột nhiên thật muốn rạch mặt con ả ti tiện này ra, cô cầm cốc nước trái cây định hất lên người ả ta. Nhưng lại tiếp tục nghe khiêu khích của ả.

“Hất đi… dù sao người mất mặt cũng chẳng phải là tôi, rất có khả năng là Cận Thiếu Phong cũng nên phải không?”

Thư Di nghiến răng nghiến lợi trừng mắt.

“Khúc Ưu Ưu, cô không cần phải đắc ý quá sớm vậy đâu… bộ mặt ghê tởm của cô, rồi sẽ có một ngày, Sở Trạch Hiên nhìn thấu mà thôi!”

Dứt lời, Thư Di liền đứng dậy, định cầm đ ĩa đồ ăn cùng đồ uống rời đi. Khúc Ưu Ưu lúc này nghe xong lời này của cô đã có thể chắc chắn rằng mối quan hệ của Sở Trạch Hiên và Thư Di thực sự đã gặp vấn đề. Cô ta âm thầm cười lạnh, nhìn thấy Thư Di định rời đi, cô ta lặng lẽ vươn chân ra…

“Aaa…”

Một tiếng hét truyền đến, ngay sau đó là âm thanh đổ vỡ giòn tan của thuỷ tinh. Cũng bởi vì âm thanh lớn như vậy tất nhiên đều khiến mọi người trong bữa tiệc đều chú ý, hướng mắt đến chỗ âm thanh phát ra. Bọn họ nhìn thấy thân thể của Thư Di lảo đảo, chới với, nếu không phải cô nhanh tay vịn vào thành ghế sofa gần đấy thì có lẽ mọi chuyện đã tồi tệ hơn rồi. Nhưng dù thế nào, ai ở đây cũng nhìn ra Thư Di đang thực sự không ổn.

Khúc Ưu Ưu thấy vậy, vẻ mặt giả tạo lại lộ ra, tiến lên đỡ cô.

“Thư Di, cô không sao chứ? Sao lại bất cẩn như vậy? Đồ ăn vẫn ở đó, cô đâu cần vội vàng như vậy?”

Thư Di nghe lời nói ghê tởm đó của cô ta, rất muốn hất bàn tay bẩn thỉu đang đỡ cô ra, đột nhiên lại nghe Khúc Ưu Ưu hạ giọng nói.

“Sao thế? Mất mặt vẫn chưa đủ à? Lại còn muốn làm xấu mặt Cận Thiếu Phong thêm nữa hay sao?”

Thư Di phẫn nộ nhìn Khúc Ưu Ưu, sắc mặt càng ngày càng kém đi. Cô nghiến răng nghiến lợi nói.

“Cảm ơn lời nhắc nhở của cô!”

Đúng lúc, đã có người hầu bận rộn lo lắng ra thu gom lại mảnh thuỷ tinh để tránh làm người khác bị thương. Không khí trong phòng lúc này có chút xấu hổ, Phùng phu nhân đi lại hỏi thăm Thư Di nhưng rõ ràng trong ánh mắt của bà ấy nhìn Khúc Ưu Ưu có ý tứ vui mừng, tán thưởng cô ta.

Trong đám đông, bắt đầu nổi lên tiếng xì xào to nhỏ. Hơn nữa, sự cố của Thư Di gần đây nhất khiến người ta tranh luận gay gắt, vì thế ở đây cũng có một vài người nhận ra cô.

“Thật khiến người ta mất mặt quá đi!”

“Cô ta cũng chỉ là một bác sĩ, đối với người bình thường mà nói thì chắc chắn chưa bao giờ được động đến mấy thứ này… sốt ruột là phải”

“Đúng vậy…”

“…”

Tứ phía đều truyền đến âm thanh to nhỏ, bàn luận lên xuống của tất cả mọi người ở đây. Thư Di cũng không còn xa lạ gì nữa, tuy là rất bình thường nhưng thực chất giờ phút này cô cũng cảm thấy rất mất mặt. Mà biểu cảm của cô như vậy, người khác nhìn vào sẽ thấy cô đang lấy lòng Khúc Ưu Ưu.

Đúng lúc này, Phùng lão cùng Sở Trạch Hiên và Cận Thiếu Phong cũng vừa hay đi ra. Phùng lão tò mò hỏi.

“Có chuyện gì vậy?”

“Lão gia, vừa mới nãy có một vị khách cố ý bị ngã, đồ ăn, đồ uống cũng bị rơi vỡ tung toé ra sàn…”

“Nói bậy gì đó?” Phùng lão quát nạt người hầu.

Sắc mặt Cận Thiếu Phong lúc này đã rất khó coi, còn Sở Trạch Hiên thì vẫn bình thản, nhưng nếu nhìn kĩ có thể nhìn ra một tia lạnh lẽo trong đôi mắt của anh.

Phùng lão cùng hai người vội vàng đi tới, đám đông cũng tản ra sang hai bên nhường đường. Thư Di liếc nhìn Sở Trạch Hiên, anh vẫn giữ thái độ lạnh nhạt như vậy khiến cô không thể giữ nổi bình tĩnh, nắm chặt tay lại, móng tay khảm vào lòng bàn tay có thể bật máu.

Cận Thiếu Phong tiến lên, nhẹ nhàng kéo cánh tay của cô, lòng bàn tay vuốt ve mu bàn tay ý muốn an ủi cô. Thư Di nhìn Cận Thiếu Phong nghẹn ngào cất giọng.

“A Phong…”

Cận Thiếu Phong ôn nhu đưa tay vuốt ve gương mặt cô, vén vài lọn tóc lộn xộn ở trước mặt cô ra sau tai mà cất giọng.

“Không sao cả. Không cần lo lắng!”

Sở Trạch Hiên nhìn cái cách mà Cận Thiếu Phong an ủi cô, nhìn ánh mắt uỷ khuất mà Thư Di dành cho Cận Thiếu Phong, cảm giác hơi nhói lòng, anh thực sự rất muốn tiến đến giành lại cô, ôm chặt cô vào trong lòng an ủi, nhưng hoàn cảnh hiện tại lại không cho phép anh làm điều đó.

Biểu cảm của cả ba người tất nhiên đều lọt vào tầm mắt của Khúc Ưu Ưu, cô ta âm thầm nhếch môi cười. Cô ta tiến đến chỗ của Sở Trạch Hiên áy náy nói.

“Trạch Hiên, thực xin lỗi… là em không chăm sóc tốt cho cô ấy”

Sở Trạch Hiên cười lạnh, phối hợp rất ăn ý.

“Một người muốn tìm đường chết, người khác làm sao mà quản nổi”

Sắc mặt Khúc Ưu Ưu có chút xấu hổ, khẽ thở dài, không nói gì nữa. Cận Thiếu Phong kéo Thư Di xoay người lại, lạnh lùng liếc qua Khúc Ưu Ưu, không nói gì lướt qua Sở Trạch Hiên một cách vô tình, đến thẳng chỗ của Phùng lão.

“Đa tạ Phùng lão đã mời cháu, cháu có việc bận, xin phép đi trước”

Thanh âm phát ra không có quá nhiều cảm xúc, mối quan tâm hiện giờ của Cận Thiếu Phong chính là Thư Di, anh nắm chặt tay cô, bao bọc cô một cách rất kĩ càng.

“Là ta tiếp đón không chu toàn, nếu có thời gian thì hãy đem Thư Di đến đây nếm thử tay nghề của ta”

“Nhất định!” Cận Thiếu Phong gật gật đầu.

Anh hờ hững đem Thư Di lướt qua Sở Trạch Hiên, sắc mặt phức tạp Thư Di nhìn Sở Trạch Hiên, trong ánh mắt ngậm bi thương cùng tự giễu. Khi Cận Thiếu Phong mang Thư Di đi qua đám đông, tất nhiên hai người lại bị bọn họ đem ra làm chủ đề bàn tán nhưng anh không để tâm, nhất quyết đưa Thư Di ra khỏi đây.

Cận Thiếu Phong mở cửa xe, chờ cô lên xe, anh mới lên. Thư Di áy náy nhìn Cận Thiếu Phong.

“A Phong… chuyện kia…”

“Em lại không cẩn thận đúng không?”

Lời nói của cả hai đồng thời cất lên. Thư Di mím chặt môi, không nói gì. Quả thực, lúc cô xoay người, cô đã nhìn ra thủ đoạn của Khúc Ưu Ưu, nhưng có điều cô ta hành động rất nhanh khiến cô không kịp phòng bị. Cô không có tránh né, mục đích là để Khúc Ưu Ưu đắc ý nghĩ rằng kế hoạch của cô ta đã thực hiện được mà thôi.

“Em…”

“Anh đã nói rồi, về sau em tránh xa cô ta ra”

“Em cũng muốn lắm chứ nhưng anh xem, có khả năng à? Em cũng không hiểu được, sao hồi bé lại có thể ngu ngốc đến nỗi không nhận ra bản tính xấu xa của cô ta như vậy chứ!”

“Hồi đó anh có nhắc nhở em rồi, vậy mà lúc ấy em còn mắng anh…”

Thư Di giật giật khoé môi nghe lời trách cứ của Cận Thiếu Phong, cô vội vàng nói “Nào có”, nhưng rõ ràng lại chột dạ, không có khí thế nói thêm gì cả.

Lúc sau, Cận Thiếu Phong mới cất giọng, trong thanh âm hoàn toàn là sự sủng nịnh.

“Em muốn ăn gì? Anh đưa em đi”

“Ăn lẩu a. Chỉ cần có lẩu em mới có thể làm tiêu tan cái khí tức chết tiệt hồi nãy thôi”

Cận Thiếu Phong lắc đầu cười, bảo Phi Phàm đến tiệm lẩu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi