BÁC SĨ, TA BỆNH RỒI

Vương thanh buồn bực khép bệnh án lại, tâm tình vô cùng khó chịu xoay xoay điện thoại di động!

Năm ngày rồi chưa nhìn thấy người này!! Ba ngày rồi không nhận được điện thoại của người này!!

Vương Thanh có chút buồn bực rót cho mình ly nước, ngửa đầu uống sạch, tùy ý vứt ly xuống mặc cho nước men theo khóe miệng chảy xuống quai hàm tinh xảo đi vào cổ áo.

“Ding ding ——” điện thoại di động đột nhiên vang lên, Vương Thanh hờ hững liếc mắt sang, thời điểm nhìn thấy trên màn hình đi động hiển thị cái tên quen thuộc lại không nhịn được cong khóe môi.

“Bác sĩ Vương, anh hôm nay có ca trực không?” Vương Thanh xem tin nhắn Phùng Kiến Vũ gửi đến, rõ ràng có chút kích động, nhưng vẫn là lãnh đạm trả lời một chữ: “Ân.”

Sau đó, chính là không còn sau đó nữa…

Vương Thanh ảo não nhìn điện thoại di động, có phải mình quá lạnh nhạt không, có phải lẽ ra mình nên trả lời nhiều thêm vài chữ a!!

Thời điểm Vương Thanh còn đang hối hận không thôi liền bị tiểu y tá mời đi xem bệnh. Vương Thanh thần thái nghiêm túc ngồi ở phòng khám bệnh chăm chú khám cho bệnh nhân.

Vừa khám xong cho một bệnh nhân, Vương Thanh mải xem bệnh án không ngẩng đầu lên. Người vừa vào cũng không nói gì, chỉ yên lặng ngồi xuống.

Vương Thanh vẫn đang xem bệnh án của bệnh nhân vừa rồi, lơ đãng hỏi: “Không thoải mái chỗ nào?”

Thanh âm đặc biệt mang theo một tia vui vẻ của thiếu niên đáp: “Chỗ nào cũng không thoải mái…” Vương Thanh sững sờ, có chút kinh ngạc ngẩng đầu liền đối mặt với đôi mắt sáng ngời của Phùng Kiến Vũ. Vương Thanh nhíu nhíu mày tiếp nhận giấy đăng ký khám bệnh trong tay Phùng Kiến Vũ, thành thật nhập tên Phùng Kiến Vũ vào máy vi tính.

“Chỗ nào cũng không thoải mái sao? Có triệu chứng gì không?” Vương Thanh bộ dạng nghiêm túc hỏi.

Phùng Kiến Vũ cũng nghiêm túc thật lòng trả lời: “Lúc không nhìn thấy anh tâm hơi ngứa, lúc nhìn thấy anh tâm càng ngứa!!”

“Ngứa?” Vương Thanh tay đang viết liền dừng lại, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ đàng hoàng trịnh trọng không có nửa điểm đùa giỡn của Phùng Kiến Vũ.

“Đúng vậy! Đặc biệt ngứa!”

“Còn triệu chứng gì nữa không?”

Phùng Kiến Vũ nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói: “Tim đập nhanh hơn có tính không? Đôi lúc còn nhảy loạn…”

“Vậy cậu cần khám ở khoa tim mạch.” Vương Thanh cất bút, ngẩng đầu, mặt không cảm xúc nhìn Phùng Kiến Vũ, đem giấy đăng ký khám bệnh đẩy đến trước mặt cậu.

Phùng Kiến Vũ cười hề hề đem giấy đăng ký khám bệnh đẩy trở lại, một mặt nhét một mặt không ngừng giải thích, chỉ sợ Vương Thanh thật sự đem cậu đuổi đến khoa tim mạch…

“Đừng mà, tôi vẫn còn chỗ khác không thoải mái.”

“Chỗ này của tôi là khoa ngoại cấp cứu…” Vương Thanh trên dưới quan sát Phùng Kiến Vũ một phen, xác định người này không bị thương chỗ nào, có chút bất đắc dĩ giải thích.

“Khoa ngoại cấp cứu? A a a a, bị động vật cắn có tính không?” Phùng Kiến Vũ mở to mắt chớp chớp nhìn Vương Thanh, Vương Thanh bị nhìn như thế nháy mắt sững sờ, hiếm thấy cong cong khóe môi cười gật gù.

Phùng Kiến Vũ vì nụ cười của Vương Thanh thoáng chốc ngẩn người, cứ ngây ngốc như vậy nhìn Vương Thanh. Vương Thanh có chút không tự nhiên liền dời tầm mắt đi, thế nhưng hắn rõ ràng cảm nhận được lỗ tai mình bắt đầu nóng lên rồi.

A a a a, hắn ngây ngốc nhìn ta!! Đôi mắt thật đẹp!!! Làm sao bây giờ, ta cũng muốn đi khoa tim mạch khám một chút…

Vương Thanh trong lòng kích động nhưng ngoài mặt sớm đã khôi phục thái độ cao lãnh, cầm bút lơ đãng nhìn Phùng Kiến Vũ, cười nhạt hỏi: “Bị động vật cắn? Là động vật gì? Cắn ở chỗ nào?”

Đôi mày cau lại tựa như đang chờ Phùng Kiến Vũ cho hắn một lời giải thích rõ ràng.

Phùng Kiến Vũ chớp chớp đôi mắt to, nhỏ giọng ủy khuất hỏi: “Con khỉ được không?” Vương Thanh gật gù, vẫn đang suy nghĩ, để xem cậu biến đâu ra con khỉ cắn một cái cho tôi.

Tiếp đó trong lúc Vương Thanh còn đang gật gù, Phùng Kiến Vũ nháy mắt nhanh như chớp cúi đầu cắn vào cánh tay chính mình. Vương Thanh bên cạnh nhìn thấy liền sững sờ, trong lúc căng thẳng bắt lấy cánh tay Phùng Kiến Vũ kiểm tra xem người này có cắn bị thương chính mình hay không.

“Cậu làm gì vậy?” Thanh âm bất giác mang theo một tia chỉ trích.

Nhưng Phùng Kiến Vũ lại không để ý chút nào, cánh tay còn đang được Vương Thanh nắm lấy, cười hì hì đáp: “Bởi vì ta cầm tinh con khỉ a.” Vương Thanh bất đắc dĩ nhìn dấu răng nhỏ tròn đều trên cánh tay Phùng Kiến Vũ, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Hẳn là lúc hôn môi cũng sẽ rất hăng hái nhỉ.

Tuy rằng không có cắn vào sâu nhưng Vương Thanh vẫn rất nghiêm túc khử trùng cho Phùng Kiến Vũ. Sau khi lặng lẽ nhìn theo bóng dáng người khiến mình năm ngày ngày nhớ đêm mong khuất dần trong tầm mắt, Vương Thanh lại không ngừng kiểm điểm chính mình, ngày hôm nay nở nụ cười với cậu ấy, còn kéo cánh tay của cậu ấy, ân, lần sau nhất định phải nắm lấy bàn tay cậu ấy.

Nghĩ xong còn không ngừng gật đầu cổ vũ tinh thần chính mình. Bên này, Phùng Kiến Vũ sau khi rời khỏi phòng khám liền thu hồi bộ dạng vui cười ban nãy, thở dài một cái, dáng vẻ hờ hững tựa vào cửa lớn bệnh viện hút thuốc.

Ân, mình vừa rồi biểu hiện thật hoàn hảo, như vậy cũng tốt, may mắn mình giả vờ rất nhiệt tình, bằng không hai tảng băng lớn va vào nhau, chẳng biết đến bao giờ mới có thể phát ra tia lửa a? Phùng Kiến Vũ hút xong điếu thuốc, ở bên cạnh thùng rác đem tàn thuốc dụi tắt, lúc này mới đưa tay xoa xoa khuôn mặt cười đến có chút cứng đờ của mình rời khỏi bệnh viện, tính toán quay về tìm thầy cố vấn tình yêu của mình tiếp tục học tập. Có điều, hôm nay nhìn thấy hắn cười với mình, xem ra những gì học được trong năm ngày này cũng không phải vô ích.

Nghĩ tới đây, Phùng Kiến Vũ mang theo nét cười lãnh đạm, lái xe rời đi, hoàn toàn không giống dáng vẻ hoạt bát vừa rồi

-Hết chương 2-

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi