BÁC SĨ THIÊN TÀI CÓ ĐÔI MẮT ÂM DƯƠNG



Khi rời khỏi thị trấn Hà Hoa thì mặt trời đã sắp lặn hết.

Tâm trạng của Yến Tiểu Bắc rất vui vẻ không ngờ một chuyến đưa Thôi Yên Nhiên đi học lại kiếm được những một vạn tệ, mua được điện thoại, lại còn mua được cả quần áo mới.

Đường đi đến thôn Khôi Khê là một con đường núi đã gập ghềnh quanh co khúc khuỷu nhưng không thể làm khó được bất kể người đi bộ nào.Yến Tiểu Bắc vừa sải bước trên con đường chiều tà vừa ngâm nga một giai điệu mà ngay cả anh cũng không biết là gì.

Mặt trời dần khuất hẳn sau núi, Bầu trời càng trở nên u ám xám xịt, Yến Tiểu Bắc cần nhưng chân sải bước hơn.

Đang đi bỗng Yến Tiểu Bắc nghe thấy có tiếng xe máy ầm ầm phía sau mình.

Anh ngay lập tức đi sát vào lề đường như một phản xạ tự nhiên sau đó quay lại quay đầu lại nhìn.Anh thấy đèn của ba chiếc xe máy bật sáng lên làm chói mắt anh rồi gần rú lao về phía anh.

Ngay sau đó lại vang lên một tiếng phanh gấp chói tai, cả ba chiếc xe đều dừng lại trước mặt anh, trên xe tổng cộng có sáu người.


Tất cả đều xuống xe, bọn họ vây quanh Yến Tiểu Bắc trên tay bọn họ đều mang thanh gậy gỗ tròn dài, mặc dù lúc này trời đã nhá nhem tối nhưng Yến Tiểu Bắc vẫn có thể nhìn rất rõ mặt mũi mấy người đang vây quanh mình.

Đa số là những người trẻ tuổi mà anh không biết ai trong số họ, khi nhìn đến một người trung niên đang đứng đối diện mình thì anh đã nhận ra người này chính là Hạ Đức Tư."Hạ y sĩ có chuyện gì không?"Yến Tiểu Bắc thấy Hạ Đức Tư mang theo nhiều người như vậy chỉ là để đuổi theo mình thì đoán được rằng sẽ không có chuyện gì tốt đẹp cả."Có chuyện? Đương nhiên là có chuyện rồi? Thằng nhãi con là mày làm anh họ của tao gặp rắc rối đến nông nỗi mất việc.

Con mẹ nó! Mày cứ nghĩ xem xem có phải có chuyện gì không?""Một thanh niên giơ cao thanh gậy gỗ tròn dài trong tay lên, khí thế hung hãn và sẵn sàng hạ thanh gỗ dậy hạ thanh gậy gỗ này xuống người Yến Tiểu Bắc bất cứ lúc nào.

Hạ Đức Tư chậm rãi châm một điếu thuốc lá rồi hút, ông ta rít một hơi xong thì tiến lên phía trước hai bước nhìn Yến Tiểu Bắc:" Ranh con.

Mày nghĩ sao về chuyện này? "Yến Tiểu Bắc phải mất một lúc mới phản ứng kịp, bèn hỏi:" Tại sao ông lại bị mất việc? "" Con mẹ nó.

Mày còn dám hỏi tao à? Nếu mày không nhiều chuyện nói cho viện trưởng từ biết tao là người y sĩ luôn chữa bệnh bằng thuốc giảm đau, nếu hôm nay mày không nhiều chuyện chữa bệnh cho người bị ngất ở trong thị trấn thì hỏi xem tao có thể bị mất việc không? "Sắc mặt Hạ Đức Tư lộ rõ vẻ uể oải mệt mỏi ngay lập tức nhảy dựng lên, điếu thuốc vừa hút được một hơi đã bị ông ta ném xuống chân sau đó dùng chân đạp bẹp.

Yến tiểu Bắc ngây ngốc khi nghe Hạ Đức Tư nói như vậy, cũng chả hiểu sao việc mình cứu người thì liên quan gì đến việc ông ta bị đuổi việc chứ.

Nhưng nhìn phản ứng của Hạ Đức Tư lúc này hẳn là không thể nói lý được với ông ta rồi." Ranh con, cho mày hai sự lựa chọn.

Một là từ đây nhảy xuống vách núi này, hai là tao sẽ sẽ đánh cho mày quay trở lại thành thằng ngốc lần nữa.

"Em họ của Hạ Đức Tư nói xong trên mặt còn lộ rõ vẻ hằn học, những người khác đứng cạnh khi thấy người này có ý định tiến lên thì tay của bọn họ cũng nắm chắc thanh gậy gỗ từ từ tiến gần hơn về phía Yến Tiểu Bắc.

Vừa đi vừa gõ nhẹ thanh gậy gỗ vào lòng bàn tay.

Đôi mắt vô hại trong veo vốn có của Yến Tiểu Bắc ngay lập tức được thay thế bằng sự lạnh lùng thâm sâu khó lường.

Anh từ từ đặt túi đồ mua ở chợ qua một bên rồi lạnh giọng nói:" Nếu cả hai đều không muốn chọn thì sao? "Người em họ của Hạ Đức Tư cười chế nhạo:" Vậy thì xử theo con đường của chúng tao là phải làm cho mày biến mất thôi.

"Lời còn chưa dứt thanh gậy gỗ trong tay của tên đó đã vung lên nhắm vào đầu của Yến Tiểu Bắc mà giáng xuống một cách bất ngờ.

Yến Tiểu Bắc lách người nhanh chóng thò tay phải vào túi da cừu lấy một chiếc kim châm cứu vàng ra, cánh tay của anh giơ lên kim vàng phóng ra đâm vào xương sườn người em họ Hạ Đức Tư.


Những người còn lại cũng vung thanh gậy gỗ lên đánh về phía Yến Tiểu Bắc ngay khi người em họ của Hạ Đức Tư ra tay.

Trước khi thanh gậy gỗ chạm được đến người của Yến Tiểu Bắc thì bọn họ thấy đau nhói ở ngực, ở cánh tay, và ở lưng.

Chỉ thấy một cảm giác đau nhói này thôi đã khiến bọn họ mất đi toàn bộ sức lực ngay cả sức cầm thanh gậy trên tay cũng không cầm nổi làm cho thanh gậy rơi xuống có người còn bị rơi trúng vào chân.

Chưa đầy năm giây cả năm người thanh niên khỏe mạnh liền bị Yến Tiểu Bắc làm cho mềm nhũn người ngã gục xuống đất.Hạ Đức Tư sững sờ mắt trợn tròn miệng há hốc còn chưa kịp phản ứng như thế nào thì mắt hắn đã hoa lên khi thấy một đạo kim Quang đâm vào giữa mi tâm.

Trước mắt ông ta tối sầm lại đầu óc choáng váng mắt nhìn thẳng, chân không thể nhúc nhích được một chút nào.

Cuối cùng khi ông ta trấn tĩnh trở lại, dưới ánh đèn nhập nhoạng của xe máy ông ta nhìn thấy Yến Tiểu Bắc đứng cách xa mình chừng hai mét.

Ngay lúc này Yến Tiểu Bắc đâu còn bộ dạng như ngốc như trước, sắc mặt u ám sâu thẳm như động không đáy trông vô cùng đáng sợ." Y thuật của ông dở tệ mà còn trách tôi làm ông mất việc.

"Yến Tiểu Bắc nhìn Hạ Đức Tư lạnh lùng nói.

Trong lòng Hạ Đức Tư dâng lên một của cảm xúc sợ hãi cái cách Yến Tiểu Bắc ra tay dùng kim chỉnh ông ta vừa rồi giống như hoàn toàn biến thành một con người khác, toàn thân toát ra một khí thế kinh người.

Yến Tiểu Bắc chạy lại chỗ để đồ ban nãy nhặt đổ lên thong thả bước về thôn.

Đi được vài bước anh không thèm quay lại nhìn mà chỉ lớn tiếng nói:" Người không phạm ta ta không phạm người, người kính ta một bước ta tính người một trượng.

"Cổ họng Hạ Đức Tư phát ra âm thanh kỳ lạ sâu đó chân mềm oặt và ngã bổ nhào xuống đất.

Khi về đến thôn trời cũng đã tối hẳn, Miêu Cẩn Hoa đã ăn cơm xong và đang đợi Yến Tiểu Bắc ở cổng.

Thấy anh trở về trên tay còn lỉnh kỉnh một đống đồ thì hai ông bà mới thở phào nhẹ nhõm." Dì ơi đem miếng thịt này đi nấu tối nay con cùng với chú uống mấy chén.

"Thấy Miêu Cẩn Hoa đợi ở cửa Yến tiểu Bắc vui vẻ nói." Đứa trẻ này, sao lại mua rượu thịt rồi? "Miêu Cẩn Hoa cầm đồ trên tay Yến Tiểu Bắc giao cho trong lòng vô cùng cao cao hứng hỏi và nói." Con không phải chỉ mua rượu với thịt thôi sao? "" Con mua thêm cá và một số đồ khô mà trên núi không có..


"Mặc dù Miêu Cẩn Hoa có phần đau lòng nhìn đứa trẻ hiểu chuyện này, nhưng rồi bà nhanh chóng quên đi và vào bếp nấu thịt.

Nhìn hai chai rượu mà Yến Tiểu Bắc mang về chú Thôi nuốt nước bọt hai mắt sáng lấp lánh nói:" Tiểu Bắc, chú cũng đã lâu rồi không uống rượu hôm nay phải cảm ơn con.

"" Chú, nếu chú thích sau này con sẽ thường xuyên mua cho chú.

"" Ừ, thường xuyên mua thì không cần, con kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, còn rất nhiều việc cần dùng đến tiền, tiền xây nhà, tiền cưới vợ..

"Yến Tiểu Bắc khi trở lại thôn thì khuôn mặt trở lại vẻ ngây ngô ngốc nghếch như thường ngày, anh mỉm cười nói:" Con có thể kiếm tiền.

"Chẳng mấy chốc Miêu Cẩn Hoa bưng lên một bát thịt thơm phức nóng hổi.

Yến Tiểu Bắc rót cho chú Thôi và cho mình mỗi người một chén." Tiểu Bắc, tiểu Nhiên thế nào rồi, sắp xếp đã ổn cả rồi chứ? "Sau khi nhấp một ngụm rượu, đưa một miếng thịt vào miệng, chú Thôi nhoẻn miệng cười vui vẻ hỏi." Em ấy rất tốt, ở trường em ấy cũng gặp được một người bạn rất tốt, người bạn này nói sẽ chăm sóc tốt cho tiểu Nhiên.

"Yến Tiểu Bắc trả lời Miêu Cẩn Hoa nghe được trong lòng có chút lo lắng hỏi:" Biết được người bạn nào vậy, người đó là trai hay gái? "" Là một nữ sinh năm hai tên Tần Nhược Lan, ăn mặc giống như con trai có lẽ gia đình cô gái này rất có điều kiện.

"Miêu Cẩn Hoa thở phào nhẹ nhõm:" Là nữ sinh thì được.

"Yến Tiểu Bắc cũng không để tâm đến sự lo lắng của Miêu Cẩn Hoa, chợt nhớ ra một chuyện liền đặt ly rượu trong tay xuống nói:" Chú, dì nếu rảnh em ấy sẽ gọi điện cho hai người.

"Khi hai người bọn họ chưa tiêu hóa xong câu nói của mình thì Yến tiểu Bắc đã lấy ra từ trong túi chiếc điện thoại di động và đặt trước mặt chú Thôi." Điện thoại di động.

"" Vâng là điện thoại di động cháu mua cho chú, chú cũng nên có một cái để sau này dễ bề liên lạc với em ấy."Chú Thôi cầm chiếc điện thoại di động trên tay khóe mắt ươn ướt..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi