BÁC SĨ THIÊN TÀI VÀ NGƯỜI VỢ LẼ KHÔNG DỄ ĐỘNG TỚI


Chu Hiên Thần vừa đi vào liền nhìn thấy cảnh tượng bên trong, lạnh lùng liếc mắt nhìn Vân Nhược Nguyệt, đột nhiên đi tới, một phen túm lấy cổ nàng, "Ngươi ngay cả người nằm liệt giường cũng muốn giết, sao có thể ra tay ác độc như vậy? "Nói xong, hắn bóp cổ Vân Nhược Nguyệt một cách tàn nhẫn.Vân Nhược Nguyệt bị hắn bóp cổ rồi nhấc lên, lúc này nàng cảm thấy mình khó thở và toàn thân lạnh cóng, nàng chưa bao giờ gần với cái chết như vậy, bất lực lắc đầu, thậm chí không thể thốt ra lời nào .Lúc này, Phượng Nhi bị thị vệ giữ lại phía sau đã khóc rống lên: Vương gia, xin hãy tha tội cho vương phi, vương phi không phải tới giết người, nàng tới cứu người, nàng tới đây là vì cứu người, nàng tới chữa vết thương cho Mộ Trúc."“Nàng ta có thể trị thương sao? Nếu bản vương không phát hiện ra ngươi lén lút ở hậu viện, không biết đến âm mưu của ngươi, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

Hãy đem vương phi và Phượng Nhi đến phòng chứa củi, nhốt bọn họ lại, chờ bản vương xử lý!" Chu Hiên Thần trầm giọng ra lệnh.Vừa rồi hắn từ Tinh Thần Các đi tới Thanh Trúc Viên, nhìn thấy Phượng Nhi lén lút trốn ở hậu viện, trong lòng đột nhiên có một dự cảm không lành.Hắn ta lập tức sai người bắt giữ Phượng Nhi và thẩm vấn cô, nhưng cuộc thẩm vấn không thu được kết quả gì, hắn ta vội vã đến cửa chính và bảo Mộ Ly phá cửa để xem vương phi đang làm gì trong phòng của Mộ Trúc.Vừa bước vào, hắn đã nhìn thấy con dao sáng loáng trong tay Vân Nhược Nguyệt.Người phụ nữ này độc ác hơn hắn tưởng tượng.Chu Hiên Thần nói xong liền ném Vân Nhược Nguyệt xuống đất, nàng nhanh chóng hớp một ngụm lớn không khí trong lành, vừa rồi nàng tưởng mình thực sự đã bước qua cánh cổng địa ngục.Nàng đang định kháng cự thì mấy tên lính canh xông vào kéo nàng và Phượng Nhi đi, nàng còn chưa kịp giải thích với Chu Hiên Thần thì đã bị kéo vào phòng chứa củi và nhốt lại.Khi lính canh kéo Vân Nhược Nguyệt đi, Chu Hiên Thần hỏi Mộ Ly, "Cô ta có làm Mộ Trúc bị thương không?”“Bẩm vương gia, may mắn người phát hiện kịp thời, nếu chậm hơn sợ là đã không kịp.” Mộ Ly chắp tay và nói.“Xem ra bản vương lần trước đã dạy cho nàng một bài học vẫn còn nhẹ nhàng!” Nếu hắn biết chuyện này, hẳn đã cho người đánh nàng năm mươi roi cho nàng chết đi."Thuộc hạ không nghĩ tới Vương phi lại báo thù bằng cách này, nàng muốn báo thù thuộc hạ, nhưng đối với bệnh nhân như vậy cũng quá tàn nhẫn." Mộ Ly hai mắt đỏ bừng tức giận nói."Yên tâm đi, bản vương nhất định sẽ cho ngươi lời giải thích.

Thái y đã nói cái gì?" Chu Hiên Thần quan tâm hỏi.Mộ Ly đau khổ nhắm mắt lại, khuôn mặt đầy đau khổ, "Giống như những đại phu khác, ông ấy nói rằng Mộ Trúc đã không còn hy vọng và nhờ thần chuẩn bị cho tang lễ của đệ ấy.


Thần sợ rằng đệ ấy sẽ không qua khỏi đêm nay."Chu Hiên Trần hai mắt cũng đỏ lên, cứng ngắc vỗ vỗ bả vai Mộ Ly "Yên tâm đi, bổn vương sẽ không từ bỏ hắn, bổn vương sẽ lại phái người đi tìm thần y, nhất định phải cứu được Mộ Trúc.""Điện hạ, bỏ đi.

Người đã tìm rất nhiều ngự y cho Mộ Trúc rồi.


Vương đại phu nói nếu mũi tên không được rút ra thì Hoa Đà có sống lại cũng vô ích.

Chúng thần luôn biết rằng Vương gia đối xử rất tốt với Mộ Trúc, người đừng lãng phí nhân lực và vật lực nữa." Mộ Ly đau đớn cúi đầu."Không, ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc cho đến giây phút cuối cùng.

Cho dù ta phải đánh đổi tất cả tài sản của mình để lấy mạng sống của Mộ Trúc, ta cũng sẵn lòng."Chu Hiên Thần thực sự không muốn nhìn Mộ Trúc chết như thế này.Mộ Ly nghe vậy, vội vàng nói: "Điện hạ, không được, người còn phải bảo toàn thực lực, gặp quá nhiều khó khăn trở ngại, nếu được người quan tâm như vậy, thần nghĩ Mộ Trúc ở nơi chín suối cũng sẽ yên tâm nhắm mắt.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi