BÁC SĨ THIÊN TÀI

"Lúc em được Văn Nhân gia thu lưu thì anh lại được cha Tần Tung Hoành là Tần Nhạc Thổ lặng lẽ đưa đến Châu Phi. Người ngoài đều cho rằng Tần Nhạc Thổ không quan tâm đến gia sự, chỉ thích thu thập đồ cổ tranh chữ gì đó nhưng kỳ thật đây đều là biểu hiện giả dối mà thôi. Tất cả kế hoạch và đại sự của Tần gia đều do Tần Nhạc Thổ phụ trách. Tại Tần gia hắn có địa vị rất cao".

Mục Mã Nhân nhếch môi nở nụ cười nói: "Đây là việc có chút vong ân phụ nghĩa? Dù thế nào đi nữa Tần gia cũng là ân nhân cứu mạng của anh, anh lại đem bọn họ triệt để bán đi, bán nhi tử, bán lão tử, quả thực là phải bị thiên lôi đánh chết mới đúng".

Hắn tiêu sái nhún nhún vai nói: "Bất quá, lễ nghi đạo đức, mấy thứ này không quan hệ gì tới anh. Hiện anh lại đi nói với cô mấy chuyện này sẽ làm cho cô cười rơi răng hàm. Đã có thể đem nhi tử bán đi thì chuyện bán lão tử cũng là chuyện đương nhiên mà thôi".

"Anh lớn lên ở Châu Phi, tại đây anh cũng học được một ít thứ linh tinh sau đó lại được đưa đi Mỹ để nạm vàng, kỳ thật chủ yếu vẫn để xóa đi mùi bùn đất trên người. Sau khi về nước, anh là người chăn ngựa, lái xe, đánh nhau cho Tần Tung Hoành, ngẫu nhiên cũng làm một chút chuyện trộm đạo không thể lộ ra ngoài được. Đương nhiên, cũng kể cả giết người".

"Bởi vì chúng ta có cùng chung mục tiêu cho nên đối với anh hắn rất tín nhiệm. Hơn nữa Tần Tung Hoành này phi thường hiểu thuật lung lạc nhân tâm, cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ coi anh là thuộc hạ mà coi anh là huynh đệ và tâm phúc, đương nhiên đây chỉ là biểu hiện ra ngoài thôi. Hắn là một kẻ phi thường kiêu ngạo mà nam nhân kiêu ngạo trên đời này đều phi thường ích kỷ. Trên thế giới này, hắn chỉ tin chính mình, những người khác ai hắn cũng không tin cho nên có rất nhiều việc anh biết rõ mà cũng có rất nhiều chuyện anh không biết được".

"Nếu anh đã lựa chọn Tần gia thì vì sao vào thời khắc mấu chốt lại quay giáo phản kích?" Nữ nhân hỏi.

"Vẫn là vì báo thù". Mục Mã Nhân nói: "Anh nguyện ý giúp Tần Tung Hoành làm việc là vì muốn mượn lực lượng Tần gia đả kích Văn Nhân gia tộc nhưng trong một đoạn thời gian rất dài, Tần Tung Hoành đều một mực ẩn nhẫn không phát, mặc dù về sau bị Tần Lạc dùng mọi cách khiêu khích nhưng hắn vẫn lựa chọn làm một con rùa đen rút đầu".

"Anh biết rõ hắn làm như vậy là đang chờ đợi cơ hội. Anh nguyện ý cho hắn thời gian thế nhưng mà thời gian này quá dài nên anh đã mất đi sự kiên nhẫn. Cũng chính trong đoạn thời gian này, cái phòng thí nghiệm Úc kia đã tiếp xúc với anh, à không, phải nói là bọn họ tiếp xúc với anh sớm hơn rất nhiều chẳng qua lúc đó anh vẫn đang ở Châu Phi. Tuy nhiên lý do bọn hắn đưa ra là muốn mưu đồ với Tần gia nên đương nhiên là bị anh cự tuyệt. Lúc đó đối với Tần gia anh có hi vọng rất lớn, còn muốn nhờ lực lượng của bọn họ giúp Mã gia chúng ta báo thù".

"Lần thứ hai bọn hắn tìm anh thì anh không cự tuyệt nữa. Tần Tung Hoành vô luận như thế nào cũng không nghĩ đến bên cạnh hắn kỳ thật sớm có một người của Phòng thí nghiệm ẩn núp. Lúc mà Tần Lạc còn chưa xuất hiện tại Yến Kinh, Tần Tung Hoành vẫn là kẻ được người ta tán thưởng là trí công tử".

"Về sau anh có cơ hội thì vì sao lại buông tha cho hắn? Nếu như lúc hai nhà Tần Bạch liên thủ công kích Văn Nhân gia tộc mà anh không ra tay thì khả năng thế cục bây giờ đã hoàn toàn bất đồng". Nữ nhân nói.

"Vì tự bảo vệ mình". Mục Mã Nhân nói: "Bởi vì lúc đó anh phát hiện ra một người so với Tần Tung Hoành thì càng thêm khủng bố hơn. Anh đã nhắc nhở Tần Tung Hoành và hắn cũng ý thức được sự đáng sợ của đối phương. Tần Bạch hai nhà liên thủ công kích Văn Nhân gia tộc, thoạt nhìn phần thắng rất lớn nhưng kỳ thật bên trong lại hàm chứa nguy cơ rất lớn".

"Một núi khó chứa hai hồ. Hai lão hổ sao có khả năng họp tác thân mật khăng khít như vậy? Tần Tung Hoành đã chuẩn bị, sau khi đánh bại Văn Nhân gia tộc thì lập tức hạ thủ đối với Bạch gia. Lúc đó hắn đã liên hệ với Phòng thí nghiệm Úc kia, Phòng thí nghiệm đồng ý hỗ trợ tài chính cho hắn nên hắn mới có đủ thực lực làm chuyện như vậy. Đáng tiếc là, Bạch Phá Cục so với hắn còn cay độc hơn. Đại chiến còn chưa kết thúc, thắng bại còn chưa phân rõ thì hắn đã dứt khoát quay người nhắm vào Tần Tung Hoành chọc cho một dao".

"Tần Tung Hoành bị thua là tất yếu". Mục Mã Nhân nói: "Vừa khéo Văn Nhân Mục Nguyệt từ cô mà biết được quan hệ giữa chúng ta, hơn nữa còn sai cô tìm tới anh nên anh thuận thế lựa chọn họp tác với bọn họ. Tuy nhiên lúc đó anh chỉ muốn thoát thân từ loạn cục đó mà thôi. Nếu như anh thoát đi rổi thì khả năng thao túng chuyện này lại càng thêm thuận tay một chút và cũng sẽ không làm cho người ta hoài nghi".

"Giải dược ngọn lửa virus đang ở đâu?"

"Ở Châu Âu". Mục Mã Nhân nói: "Tại một nơi phi thường bí mật. Chỉ có rất ít người biết được. Đợi đến lúc toàn cầu khủng hoảng thì sẽ có một Công ty y dược hoặc là Phòng nghiên cứu y học nào đó đứng ra tuyên bố bọn họ đã nghiên cứu phát minh ra giải dược. Giải dược một khi được bán ra thị trường thì hiệu quả đúng là kinh người".

"Anh biết cách chế giải dược không?"

"Không biết". Mục Mã Nhân lắc đầu: "Anh chỉ người chấp hành. Bí mật trọng yếu như vậy làm sao có thể để cho anh biết được".

"..."

"Bất quá, anh có lễ vật muốn tặng cho Tần Lạc". Mục Mã Nhân vừa cười vừa nói rồi hắn lấy từ trong túi ra một cái bình nhỏ bằng thép màu trắng bạc đưa tới nói: "Đã hại hắn một chút nay cũng nên đền bù tồn thất một chút mới được. Bất quá, anh nghĩ hắn sẽ cảm tạ anh bởi vì hắn nhất định đang rầu rĩ làm cách nào để ở chung với những nữ nhân này, nay anh cho hắn một cơ hội phi thường tốt".

"Đây là cái gì?" Nữ nhân tiếp nhận cái chai, hỏi.

"Một nguyên mẫu virus Ngọn lửa". Mục Mã Nhân nói.

Nữ nhân mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc nhìn về phía Mục Mã Nhân.

Mục Mã Nhân cười đắc ý nói: "Bọn hắn cho ta rất nhiều hàng, ta chỉ vụng trộm cắt xén đi một tí thôi, đưa cho hắn, có lẽ đối với hắn có chỗ hữu dụng".

"Vì sao anh không tự đưa cho hắn?"

Mục Mã Nhân nhìn nữ nhân nói: "Cô có nhớ chuyện thứ nhất anh xin cô là cái gì không?"

"Nhớ rõ". Nữ nhân nói. Lần đó, lúc hắn ly khai Yến Kinh, hắn đã tìm được cô, yêu cầu cô về sau khi lập gia đình nhất định phải sinh ra một đứa bé mang họ Mã.

"Hiện tại em đã biết rõ tại sao anh lại đưa ra yêu cầu này chưa?" Mục Mã Nhân cười khổ nói: "Bởi vì anh rất rõ ràng, anh đã làm chuyện đoạn tử tuyệt tôn. Vô luận là chuyện trước kia hay là chuyện phát tán virus cho người vô tội, anh đã sớm nghĩ kỹ về kết cục của mình".

Hắn nắm chặt tay nữ nhân nói: "Đây vốn là trách nhiệm của anh nhưng đáng tiếc là anh không còn cơ hội nữa rồi. Cho nên, việc này đành nhờ em, vô luận như thế nào, cũng không thể để cho Mã gia chúng ta tuyệt hậu".

Nữ nhân hai mắt ướt đẫm, nước mắt rơi xuống. Cô cắn chật bờ môi nói: "Lần trước em đã cự tuyệt. Lần này vẫn còn có thề cự tuyệt, anh là nam nhân duy nhất của Mã gia. Đây là chuyện anh phải làm, em sẽ không giúp anh đâu".

"Em nhất định phải đáp ứng". Mục Mã Nhân sốt ruột nói: "Anh không còn thời gian nữa. Anh không thể để cho cha và ông trách cứ được, nếu như để Mã gia đoạn tuyệt thì bọn họ nhất định sẽ phi thường tức giận".

"Sao anh lại không có thời gian? Anh còn trẻ như vậy mà..."

"Tốt rồi". Mục Mã Nhân cắt ngang lời cô nói: "Em thông minh như vậy, kết cục như vậy, trên đường tới hẳn em đã biết rồi mới đúng. Cho nên, chúng ta không cần phải nói lại vấn đề này nữa. Anh biết rõ, anh mất rồi thì em nhất định sẽ làm được chuyện này".

Nói xong hắn đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài. Nữ nhân bắt được cô tay của hắn nói: "Không thể đi ra ngoài đâu".

"Bên ngoài mai phục không ít người hả?" Mục Mã Nhân cười hỏi.

"Tiểu thư sợ anh làm tổn thương em"

"Đây mới là phong cách của Văn Nhân Mục Nguyệt". Mục Mã Nhân nói: "Các cô ấy cho em tới gặp anh là đã cho anh cơ hội. Nếu như cho anh cơ hội tùy ý làm tổn thương em hoặc là chạy trốn thì không phải là Văn Nhân Mục Nguyệt nữa. Em buông tay ra đi. Anh sẽ giúp bọn họ một chuyện, cho bọn họ tranh thủ thêm một chút thời gian".

"Để em gọi cho tiểu thư giúp anh cầu tình"

"Không có tác dụng đâu". Mục Mã Nhân nói rồi chỉ chỉ vào đầu của mình nói: "Thứ trong đầu anh sẽ nổ tung đấy".

Hắn dùng lực giãy khỏi tay nữ nhân sau đó bước nhanh ra ngoài. Khi đi tới cửa hắn có chút không muốn xoay người nhìn lại.

"Quên nói cho em biết" Mục Mã Nhân nói: "Anh tên thật là Mã Nguyên".

"Anh!" nữ nhân nằm rạp trên mặt đất khóc không thành tiếng. Mục Mã Nhân cười cười sau đó đẩy mạnh cửa phòng ra.

Thân thề của hắn nhanh chóng chạy ra phía ngoài sau đó lại dùng tốc độ nhanh hơn lui trở về. Lồng ngực hắn bị đạn xuyên thủng lỗ chỗ. Nguồn: http://truyenfull.vn

Là súng bắn tỉa!

Bên ngoài có súng bắn tỉa!

Phanh

Thân thể hắn đập vào trên ván cửa, đẩy cánh cửa ra rồi ngã vật vào trong.

"Anh!" nữ nhân trong phòng lao ra ôm lấy nam nhân đau khổ khóc thành tiếng.

Mục Mã Nhân, vị chấp hành quan hai thứ cấp năm sao của Phòng thí nghiệm Úc đã chết rồi. Hắn lựa chọn tự sát!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi