BÁC SĨ THIÊN TÀI

Một chiếc xe Benz màu đen từ từ dừng ở cửa tiểu viện, Bạch Phá Cục mặc tây trang màu đen, vẻ mặt trang nghiêm túc mục bưng một cái hộp màu đen xuống xe.

Lần này, hắn không tự mình mở cỗ xe Hummer cực kỳ phong cách kia, mà cùng những nhân sĩ thành công khác ngồi ở sau buồng xe Benz.

Cửa viện mở rộng, một lão nhân mặc áo lông dê đau đớn đứng ở đàng kia. Ánh mắt đục ngầu nhìn chằm chằm cái hộp trong tay Bạch Phá Cục, cơ thể run nhẹ.

Một lão nhân cũng già nua đứng ở phía sau lão, dùng thân thể của chính mình bảo vệ để tránh lão ngã xuống.

Bạch Phá Cục xuống xe, xe Benz liền quay đầu rời đi.

Bạch Phá Cục ôm cái hộp đi tới trước mặt lão nhân, nhẹ giọng kêu: "Ông. Cháu đưa nó về rồi đây".

Lão nhân vươn tay ra vuốt ve mặt ngoài bóng loáng của cái hộp, giống như là đang vuốt ve làn da con cháu hậu bối mình.

Thương tiếc, cưng chiều, ưu sầu, khó có thể tự kiềm chế.

"Ông". Giọng Bạch Phá Cục khàn khàn khuyên nhủ. "Đây là lựa chọn của nó. Nó là đàn ông Bạch gia chúng ta, nó không khiến ông mất mặt".

"Phải mà. Nó không khiến ta mất mặt". Hốc mắt lão nhân đỏ lên nói. "Đưa vào đi thôi. Đặt ở Phật đường, nó cũng nên nghỉ ngơi một chút".

Bạch Phá Cục bưng cái hộp đi tới, đi vào Phật đường ở hậu viện.

Hắn đặt cái hộp ở trên chủ vị Phật đường, phía dưới vị trí Bồ Tát, sau đó, quỳ gối trên bồ đoàn dập đầu quy củ.

Lão nhân cũng tiến vào, tìm cái ghế ở góc tường ngồi xuống.

Tầm mắt của lão đặt ở trên cái hộp trên bàn thờ, giọng khàn khàn đầy tang thương nói: "Khi còn bé, hai anh em các cháu cứ thích đánh nhau. Ông nói, đánh đi đánh đi, nếu muốn đánh, vậy thì đánh cả đời".

"Khi đó, ông là vì Bạch gia mà nghĩ vậy. Đều nói anh em đồng lòng, đủ lực chặt sắt. Nhưng mà, nếu một người quá hiển hách, nhất cử nhất động đều bị người ta quan sát, theo dõi, như vậy, rất nhiều chuyện sẽ rất khó thi triển được".

"Cho nên, ông bảo cháu đứng ở trước đài thu hút ánh mắt. Để Tàn Phổ nấp ở phía sau làm mấy chuyện cháu không thể làm cũng làm không được, Tàn Phổ đã từng hỏi ông, tại sao là nó làm bóng mà không phải là cháu. Ông biết, trong lòng nó cũng oan uổng. Ông nói với nó, ông bảo cháu trở thành cái bóng, là vì cháu thông minh. Cháu thông minh hơn anh cháu".

" Phá Cục, Tàn Phổ quả thật thông minh hơn cháu. Thông minh của cháu là ở mưu lược, thông minh của nó là ở thi hành. Một người có lực thi hành cường đại, thật ra càng thích hợp đứng ở vị trí cháu bây giờ hơn, nhưng mà, ông vẫn quy định sẵn kiểu người của nó".

Lão nhân vẻ mặt bình tĩnh nói, giống như là đang nói một chuyện cũ bi thương không quan hệ tới mình.

" Nếu phải tìm một lý do, lý do này rất đơn giản, con trai trưởng làm lớn. Cháu là con trưởng, phần gia nghiệp này lý nên do cháu thừa kế".

"Về sau, Tàn Phổ thích ứng mẫu người của nó, không bao giờ hỏi ông vấn đề như vậy nữa. Hai anh em các cháu càng đấu càng lợi hại, cứ thế nước lửa không tan ra, ông biết đây là chiến lược cần, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu. Có điều, vì Bạch gia, hy sinh như vậy ông có thể chấp nhận".

"Để cháu giả bộ giết chết Tàn Phổ, điều này có lợi với chúng ta, cho chúng ta tranh thủ được thời gian quý giá, cũng cho chúng ta cơ hội ăn sạch nửa Tần gia. Nhưng mà, điều này cũng mang đến tai nạn cho Bạch gia chúng ta. Cháu cùng Tàn Phổ đều là diễn viên giỏi, nhưng ông lại không phải là một đạo diễn giỏi. Ông thế nào cũng thật không ngờ kết cục chúng ta sẽ là như vậy".

"Ông cống hiến cả đời vì Bạch gia, nhưng ông chưa từng nghĩ tới kính dâng cháu mình, ông không hối hận an bài như vậy. Nhưng mà, nếu lại có một lần cơ hội nữa, ông nhất định cho Tàn Phổ một cơ hội sống".

Hốc mắt khô quắt của lão nhân chảy ra nước mắt, đây là lần đầu tiên trong mấy chục năm qua.

Giọng lão nghẹn ngào, trầm giọng nói: "Còn sống là phúc rồi".

Bạch Phá Cục xoay người lại, dập mạnh đầu về phía lão nhân, tự trách nói: "Ông, thật xin lỗi. Cháu không có cách gì khiến Tàn Phổ sống lại, nhưng cháu sẽ không để cho nó chết vô ích".

Mặc dù quyền phân phối giải dược cuối cùng bị quốc gia lấy đi, nhưng mà, hiệu quả và lợi ích kinh tế cuối cùng vẫn gián tiếp tính tới trên tài khoản chung nhiều nhà mà Văn Nhân Mục Nguyệt cung cấp.

Nói cách khác, quyền thu vào trên thực tế vẫn bị đại cổ đông Tần Lạc lấy đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Có ba cô gái Văn Nhân Mục Nguyệt, Lâm Hoán Khê cùng Lệ Khuynh Thành này xử lý chuyện kia, Tần Lạc cũng không cần lo lắng chút nào. Hắn cũng nhàn rỗi, đều dành thời gian làm bạn với hai cô bé Bối Bối cùng Gia Bảo.

Bối Bối cùng Gia Bảo bây giờ đã thành bạn thân, Gia Bảo không chỉ học xong chữ như "Con mèo cùng con chuột", "Tần", "Tom", còn học xong gọi tên "Bối Bối". Điều này làm cho Bối Bối có cảm giác kiêu ngạo vô cùng, cô bé lại càng thích Gia Bảo, giống như là một "Chị cả" đi chăm sóc Gia Bảo.

Tần Lạc tinh tường, bản phối âm "Con mèo cùng con chuột" hắn và Bối Bối thu lấy được hiệu quả tốt đẹp, tiến bộ của Gia Bảo phi thường lớn. Tần Lạc biết, chỉ cần cho thêm Gia Bảo một ít thời gian, nàng có thể sống giống cô bé bình thường.

Bối Bối giống một tiểu đại nhân kể chuyện học được ở trường cho Gia Bảo nghe, Gia Bảo nghe cái hiểu cái không, đôi mắt xinh đẹp giống lưu ly nhìn chằm chằm người kể chuyện không chút chớp mắt, là một người nghe vô cùng tốt.

"Đại hôi lang bắt đi Dương dương, vậy phải làm sao đây? Không cần phải gấp, Hỉ Dương Dương thông minh đã nghĩ ra cách".

Tần Lạc cùng Tô Tử ngồi ở trên hành lang phơi nắng, nhìn hai đứa nhỏ đùa giỡn, khóe miệng của bọn hắn đều chứa ý cười sung sướng.

"Trẻ con nên cùng ở với trẻ con". Tô Tử vừa cười vừa nói. "Gia Bảo có thể khang phục, Bối Bối là công thần lớn nhất".

Quần trắng, áo trắng, mặt ngẩng lên trời, tóc dài xõa vai.

Lần đầu tiên gặp nhau, Tô Tử đã làm cho người ta có cảm giác thanh tân lãnh diễm. Nàng luôn dịu dàng ung dung như vậy, giống như là nước.

" Với Bối Bối mà nói, có người nguyện ý nghe nó kể chuyện xưa, cũng là một chuyện đáng vui vẻ, Gia Bảo nghe chăm chú như vậy, nàng đã nghe hiểu à?" Tần Lạc cười hỏi.

" Thời gian đã lâu, liền nghe hiểu rồi". Tô Tử nói. "Bây giờ Bối Bối mỗi lần đến đều kể cho Gia Bảo chuyện "Hỉ Dương Dương cùng Hôi thái lang".

Tần Lạc liền cười.

Dừng một chút, hỏi: "Lượng tiêu thụ Ấn Can Giải Độc Vương bây giờ thế nào? Có rớt xuống không?"

Tô Tử liếc Tần Lạc một cái, nói: "Em nghĩ anh cho tới giờ cũng sẽ không quan tâm những chuyện này chứ".

Lúc này mới trả lời vấn đề của Tần Lạc, nói: "Sao lại rớt xuống? Thị trường đã chứng minh, đây là một khoản thuốc hữu hiệu có thể giải trừ bệnh viêm gan. Không chỉ có ở trong nước tiêu thụ đắt như tôm tươi, cũng không thiếu dược thương ngoại quốc tới hiệp đàm, muốn lấy quyền đại lý các quốc gia, có người được quốc gia ủy quyền, có người không có. Bây giờ em mới biết được, lúc trước nguyên nhân anh để học sinh của anh đi Vân Điền gieo trồng dược thảo đại quy mô. Bây giờ chúng ta đã gặp phải vấn đề thiếu dược liệu, em nghĩ, Cố Bản Thảo bên kia càng thêm thiếu hụt nhỉ?"

Tần Lạc gật đầu tỏ vẻ tán thành, nói: "Bên kia thiếu hàng càng thêm nhiều. Toàn bộ tồn kho của công hội trung y đã dùng tới cả, còn dùng giá cao mua dược liệu những công ty khác nhưng nhu cầu thị trường quá lớn. Những dược liệu này vẫn như muối bỏ biển".

" Bên kia càng gấp hơn bên chúng ta". Tô Tử nói. "Nếu cần, bên em cũng có thể cung cấp một ít".

Tần Lạc lắc đầu, nói: "Vật hiếm là quý. Càng ít, thì càng trân quý. Hơn nữa, bây giờ do quốc gia nghĩ biện pháp xử lý vấn đề dược liệu cho chúng ta, chúng ta cũng không cần quá quan tâm chuyện này. Hiệu quả và lợi ích của Ất Can Giải Độc Vương không tệ, không thể tùy tiện gián đoạn cung hàng. Em cũng không ký hợp đồng cung hàng với người khác à?"

Tô Tử cười cười, không có trả lời vấn đề của Tần Lạc, nói: "Bây giờ có phải có cảm giác thành tựu vô cùng không?"

" Phương diện nào? "Tần Lạc hỏi.

" Đương nhiên không phải là chỉ kiếm tiền ". Tô Tử nói. "Em biết chí của anh không ở chuyện này".

"Cũng không thể nói như vậy. Anh không có vĩ đại như bọn em nghĩ đâu. Nếu thật thành người giàu nhất thế giới vẫn rất có cảm giác thành tựu. Về sau nếu có phóng viên phỏng vấn anh, anh liền có thể rất tùy tiện mà nói với bọn họ rằng, bây giờ tiền với tôi mà nói chính là con số không ngừng gia tăng bên trong tài khoản ngân hàng, đã không còn ý nghĩa gì nữa, có phải sẽ rất oai hay không?"

"Đây cũng không phải là thứ anh theo đuổi". Tô Tử cười nhạt. "Bây giờ, trung y có tính là đi ra khỏi biên giới, đi vào thế giới không?"

" Xem như thế đi ". Tần Lạc gật đầu. Hắn thật không có khiêm tốn ở trên việc này. Bây giờ, toàn bộ thế giới có bao nhiêu dân chúng đang kiển chân chờ mong giải dược virut Hỏa Diễm? Giải dược virut Hỏa Diễm là thuốc trung y, dĩ nhiên là có thể làm cho người ta tăng lực tin phục với thuốc trung y. Nói trung ý đi ra biên giới đi vào thế giới cũng không khoa trương chút nào.

"Vậy?" Tô Tử hỏi. "Anh kế tiếp muốn làm gì?"

Tần Lạc nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Danh có rồi, tiền kiếm được cũng đủ nhiều rồi, về sau chuyện muốn làm hẳn là kết hôn sinh con. Em nói sinh năm ba đứa thì thế nào?"

"Cùng em có liên quan gì". Tô Tử đỏ mặt.

" Đương nhiên là có quan hệ ". Tần Lạc nghiêm túc nói. "Một mình anh không sinh ra được".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi